Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 92: Linh ương học viện (6)




Tiêu Viễn Trình lăn một vòng trên mặt đất, cả người run rẩy đứng lên: “ Hồi bẩm Hoàng thượng, Bắc…Bắc Nguyệt từ nhỏ thân thể yếu, thần…thần đã mời rất nhiều danh y nhưng cũng đều thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp), là thần cô phụ sự kỳ vọng hoàng thượng, thần biết tội…”
Mồ hôi trên trán Tiêu Viễn Trình chảy xuống như mưa, mà đám người Tiêu gia tất cả đều quỳ trên mặt đất, thấp thỏm lo âu.
“ Ngươi vẫn còn dám lừa gạt Trẫm ư? Nếu như ngươi hảo hảo chiếu cố Bắc Nguyệt thì nàng làm sao lại gầy như vậy!” Hoàng Thượng gầm lên.
Hoàng Hậu ở phía sau ôn nhu khuyên can cũng bị Hoàng Thượng đẩy ra, Anh Dạ công chúa lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng tức giận như vậy, chỉ dám nấp sau lưng Chiến Dã, hoảng sợ nhìn.
Tiêu Viễn Trình trong lòng run rẩy, hắn đã cố ý phân phó Tuyết di nương đem đưa tơ lụa, châu báu, trang sức tốt nhất cho Hoàng Bắc Nguyệt, để nàng hôm nay diện lên thật đẹp, ít nhất phải phù hợp với thân phận mới có thể tiến cung. Nhưng hắn không nghĩ tới sự quan tâm của Hoàng Thượng đối với Hoàng Bắc Nguyệt lại sâu đậm như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy gò, hoàn toàn không liên hệ được với câu “ Bắc Nguyệt quận chúa hết thảy mạnh khỏe ” mà hắn ở trước mặt hoàng thượng hay nói a.
Hết thảy mạnh khỏe làm sao sẽ gầy như vậy? Sắc mặt làm sao lại tái nhợt nhứ thế?
Tội khi quân là tội lớn a, hắn vĩnh viễn cũng không quên Hoàng Thượng sủng ái hài tử này đến mức nào khi Huệ Văn Trưởng công chúa vẫn còn tại thế.
Quả thật là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nếu như Hoàng Thượng biết cuộc sống khổ cực của nàng trong mấy năm qua khẳng định sẽ tịch thu tài sản cả Tiêu gia, giết hết kẻ phạm tội cũng không đủ làm người hả giận.
Hắn vốn nghĩ thân thể Hoàng Bắc Nguyệt yếu như vậy, cũng không còn sống được bao lâu, đến lúc đó chết đi là xong hết mọi chuyện, ai ngờ bây giờ lại nhảy ra bao nhiêu sự tình rắc rối này.
Tiêu Viễn Trình hoang mang lo lắng, sợ Hoàng Thượng trong lúc nóng giận đem Tiêu gia cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, cả người run rẩy không thôi.
Tiêu Vận trong lòng vừa động, biết lần này thật sự là gây họa lớn, bèn vội vàng quỳ xuống nói.
“ Khởi bẩm Hoàng Thượng, phụ thân thật sự đối xử với Bắc Nguyệt quận chúa rất tốt. Thân thể quận chúa từ nhỏ đã ốm yếu, các đại phu cũng đều thúc thủ vô sách. Phụ thân mỗi ngày đều dặn dò phòng bếp hầm canh bổ cho quận chúa nhưng vì thân thể nàng quá yếu, bổ quá lại hóa hại cho nên lại càng yếu hơn. Phụ thân thấy vậy cũng rất lo lắng, mỗi ngày đều bảo mẫu thân của ta tự mình sắc thuốc cho quận chúa uống. Tiểu nữ không dám nói dối, quận chúa, ngươi cũng vì phụ thân nói vài lời đi, tốt xấu gì cũng là máu mủ một nhà, ngươi hiếu thuận như vậy sẽ không muốn phụ thân lo lắng đâu có phải không?”
Tiêu Vận miệng lưỡi cũng khá trơn tru, chỉ nói mấy câu đã có thể che lấp giúp cho Tiêu Viễn Trình, hơn nữa còn làm cho Hoàng Bắc Nguyệt không thể nói gì hơn.
Điều ả nói cũng không phải là sai, đại phu đúng là có nói qua thân thể nàng quá yếu không chịu nổi đồ bổ, Tuyết di nương quả thật mỗi ngày cũng đều tự mình đưa thuốc tới nàng cho uống.
Tình phụ tử, máu mủ tình thâm, lời này nói dễ nghe quá đi chứ. Ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong nhịn không được cũng cảm động rớt nước mắt đây này.
Phụ thân hiền lành lại thương yêu nàng như vậy, nàng như thế nào nhẫn tâm làm cho hắn lo lắng sợ hãi đây?
Hoàng Thượng từ ái nhìn nàng, nói: “Bắc Nguyệt, ngươi cứ nói thật cho Trẫm nghe, tên Tiêu Viễn Trình này đối xử với ngươi như thế nào? Có Trẫm ở đây, ngươi không cần sợ gì hết! Chỉ cần hắn dám đối xử tệ bạc với ngươi, Trẫm lập tức chém hắn!”
Nghe vậy, Tiêu Viễn Trình lập tức chân tay mềm nhũn, cả người đổ mồ hôi lạnh, quỳ cũng không nổi nữa, gần như xụi lơ trên mặt đất. Trong lòng thầm than hôm nay quả nhiên xong thật rồi.
Mấy năm nay Hoàng Bắc Nguyệt sống trong phủ ngay cả tôi tớ cũng không bằng, nếu nàng nói cho Hoàng Thượng biết thì hôm nay quả thật là ngày diệt môn của Tiêu gia a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.