Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 287: Sư phụ tại thượng (1)




Thân thể Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào đệm mềm phía sau, nói: “Tứ muội muội, chuyện này khiến ngươi chịu uất ức rồi.”
“Vì phủ chúng ta chút uất ức đấy tính là gì?” Tiêu Nhu quỳ gối, nói: “Tam tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, muội muội đi trước.”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn Đông Lăng hộ tống nàng đi ra ngoài, một lát sau Đông Lăng trở về, cười nói: “Kỳ thật tính cách vị Tứ cô nương này hoàn toàn được di truyền từ lão gia, trong cả phủ thì Tứ cô nương cùng lão gia giống nhau nhất.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh nói: “Đều là vô tình vô nghĩa giống nhau!”
Người của Tiêu gia, đều cùng một bộ dáng, từ Tiêu Khải Nguyên đến Tiêu Viễn Trình, lại đến Tiêu Nhu, cũng ích kỷ không tình cảm giống nhau, tuy nhiên, nàng chưa chắc đã không phải là người như thế?
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên tháp đứng lên, đi tới bên cửa sổ xem một chút, trời đã tối rồi.
“Tiểu thư muốn ra ngoài sao?” Đông Lăng đã hiểu rõ ràng thói quen của nàng, cứ tới buổi tối, nàng sẽ lén đi ra ngoài.
Lấy từ trong ngăn tủ chiếc áo choàng phủ lên cho Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nói: “Hãy chú ý tới Chu quản gia, Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di Nương nếu muốn huỷ đi chứng cớ, phỏng chừng sẽ động thủ với Chu quản gia.”
“Vâng, tiểu thư cứ yên tâm đi!”
Đối với Đông Lăng thì tuyệt đối yên tâm, Hoàng Bắc Nguyệt từ cửa sổ lặng lẽ đi ra.
Trong đêm tối, bóng dáng như quỷ mị trong nháy mắt từ ngõ hẻm u ám đi đến phía ngoài thành, hướng tới toà thành của gia tộc Bồ Cát Nhĩ mà đi.
************ Bắc Nguyệt hoàng triều ************
Dưới ánh trăng, bóng dáng thiếu niên múa kiếm có chút gầy yếu, kiếm trong tay mấy lần qua lại, hướng người gỗ công kích mấy lần, nhưng như thế nào cũng không phát huy được tối đa thực lực!
Trên mặt dần dần hiện ra thần sắc buông thả.
“Thiếu gia, trên tay dùng sức một chút thì tốt!” Huấn luyện viên đứng ở bên cạnh vội vàng cổ vũ cho hắn.
“Ta đã dùng sức!” Thiếu niên bĩu môi hô to một tiếng, huấn luyện viên lập tức không dám nói tiếp nữa.
Thiếu niên một kiếm đâm hướng người gỗ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới trận tỷ thí hôm nay ở Linh Ương Học Viện, Bắc Nguyệt quận chúa lấy nguyên khí khiến cho roi ngựa kéo thẳng, đâm một nhát vào Lâm Tử Thành kia!
Đó là phát huy ra uy lực như thế nào? Tại sao nhìn giống như một động tác đơn giản, hắn cố hết sức học nhưng cũng không thể nắm được điểm mấu chốt?
Kiếm trong tay giống như không nghe theo điều khiển!
Lạc Lạc nổi giận, kích động muốn đem thanh kiếm ném đi, nhưng tại lúc này, đột nhiên một đạo bóng đen quỷ mị xuất hiện phía sau hắn, cầm lấy tay hắn đang cầm kiếm, đâm từ phía sau thẳng ra trước
Trong lòng cảm giác hoàn toàn khác nhau, một kiếm này cùng với vừa rồi chính mình đâm ra một kiếm, chiêu thức cũng giống nhau, nhưng chính hắn cảm thấy được hoàn toàn khác nhau!
Một kiếm này, hắn phảng phất cảm giác được, trước mắt nếu như chính là Lâm Tử Thành, hắn cũng có thể không phí chút sức đâm trúng hắn!
“Ngươi phải nhìn rõ ràng kiếm trong tay, đây là kiếm giết người!” Phía sau truyền đến một thanh âm khàn khàn lạnh như băng.
Lạc Lạc thân thể khẽ run lên, đột nhiên bên tai chậm rãi hồng lên, một đám lửa trong nháy mắt đốt tới trên mặt.
“Không nên phân tâm, nhìn lại một lần.” Thanh âm lạnh lẽo, nhưng lại giống như tuyết tan trong hồ nước ngày xuân, lạnh, nhưng lại ưu nhã dễ nghe.
Tay Lạc Lạc bị một tay non mịn nhỏ hơn cầm lấy, lần nữa đem đâm ra chiêu kiếm, dĩ nhiên thoáng cái đã đâm xuyên qua trái tim của người gỗ!
“Lợi hại!” Lạc Lạc kinh hô một tiếng, trên tay buông lỏng, người phía sau liền lui ra.
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy thất vọng, vội vàng xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện hàn quang, một thanh kiếm đã đến trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.