Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 286: Nhất gia chi chủ (18)




Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười: “Còn có thể xử trí như thế nào? Còn không phải giống Chu quản gia sao, chỉ cần bồi thường đầy đủ số lương, tự nhiên ta sẽ không truy cứu.”
“Bồi thường toàn bộ….” Tiêu nhu trên mặt có chút ngượng nghịu.
Vừa lúc, Đông Lăng bưng trà nóng đi vào, nghe được lời của bọn họ, liền nói: “Mấy năm nay Cầm di vì bồi dưỡng Đại thiếu gia cùng Tứ tiểu thư cũng tốn không ít tiền, hơn nữa chỗ lão gia cùng chi tiêu trong phủ, sao có thể bổ sung toàn bộ đây?”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: “Cũng đúng, Đại ca ca cùng Tứ muội muội đều là người trong nhà, tiền dùng cho bọn họ hẳn cũng đúng, chỉ là theo như lời Chu quản gia nói, sợ rằng là Cầm di nương cũng tư tàng không ít.”
Tiêu Nhu cắn môi, nghe được lời nói tiêu tiền cho bọn họ hẳn là việc phải làm, nàng cũng âm thầm vui mừng, điều này chứng tỏ Hoàng Bắc Nguyệt đến cùng vẫn xem bọn họ là tiểu thư trong phủ.
“Nương ta quả thật có chút tư tàng, có điều nàng vốn là người ngoan cố, chỉ sợ không muốn giao ra đây.”
Đông Lăng thấp giọng nói: “Tứ cô nương, Tam cô nương của chúng ta là người như thế nào, chắc ngươi cũng đã biết rõ ràng, tổn thất của phủ trưởng công chúa không thể bị mất trắng, trước di nương dùng cũng quên đi, chỉ là loại tư tàng như thế, cho dù thế nào cũng không thể cho phép được. Việc này nếu trong phủ tự giải quyết thì có thể, nhưng nếu như lớn chuyện, ngươi ngẫm lại xem hậu quả sẽ như thế nào? Ngươi cùng Đại thiếu gia cũng còn trẻ, tiền đồ vẫn rất sáng lạn.”
“Tam tỷ tỷ, nếu như mẹ ta giao ra tư tàng, ngươi thật sự không truy cứu sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên ngước mắt: “Tứ muội muội không tin ta sao?”
“Không! Tất nhiên ta tin tưởng! Chỉ là ta ”
Trong ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt quang mang có chút chợt lóe, nói: “Tứ muội muội, ngươi chắc là biết Cầm di giấu đồ ở nơi nào? Nếu như ngươi nói ra, chỉ sợ Cầm di sẽ không tha cho ngươi, hoặc là dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ nữ nhi cũng không biết chừng.”
Tiêu Nhu lập tức đỏ mắt, nước mắt tí tách rơi xuống: “Nhân nghĩa không thể lưỡng toàn, Tam tỷ tỷ dạy ta nên làm như thế nào đi?”
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, chuyện này cần gì nàng nói, chỉ cần nàng cho tiêu nhu một ít đường lui, Tiêu Nhu nhất định sẽ làm ra loại chuyện bán đứng mẫu thân.
“Tứ muội muội, qua vài ngày thái hậu sẽ cùng Hi Hoà công chúa trở về đế đô, đến lúc đó ta sẽ trình thẻ bài vào cung, cầu kiến thái hậu cùng Hi Hoà công chúa, ta sẽ dẫn ngươi cùng tiến cung.”
Tiêu Nhu xoa xoa nước mắt, ngơ ngác nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, cùng nhau tiến cung để làm cái gì?
Đông Lăng vội vàng nói: “Tứ cô nương, ngươi đã quên sao? Năm đó lúc Hi Hoà công chúa hộ tống thái hậu ra cung vì Nam Dực quốc cầu phúc, từng nói cả đời không lấy chồng, phụng dưỡng thần linh, vì Nam Dực quốc đổi lấy hòa bình yên ổn. Hi Hoà công chúa có ý chọn nữ tử trong các phủ có phẩm hạnh tài đức làm nghĩa nữ. Thân phận đích nữ quý trọng, Hi Hòa công chúa dự định lựa chọn trong những thứ nữ.”
Tiêu Nhu nghe xong, ngây người, nửa ngày đột nhiên đứng lên, quỳ gối trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt: “Tam tỷ tỷ, ngươi cho ta cơ hội như vậy, ân đức như thế, ta sao có thể báo đáp được?”
“Ta chỉ cho ngươi cơ hội như vậy, có được hay không là ở chính ngươi, ngươi là người thông minh, tự nhiên hiểu được trở thành nghĩa nữ của Hi Hoà công chúa, danh tiếng trước kia bị Cầm di nương phá hư, cũng không ảnh hưởng được tới ngươi.”
Tiêu Nhu nắm chặt tay, bởi vì kích động mà trên gương mặt có chút phớt hồng, kiên định nói: “Ta hiểu được, chuyện nương ta làm sai, vốn là đáng hoàn lại, mặc dù ta là con gái của nàng, nhưng cũng không thể chống mắt nhìn nàng mắc thêm lỗi lầm nữa!”
“Nô tỳ đã sớm nói, Tứ cô nương là người hiểu lí lẽ rõ ràng nhất!” Đông Lăng cười nâng nàng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.