Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 7: Cháo óc heo




Tấn vừa bước đi vừa suy nghĩ về những gì đã xảy ra, hắn thừa biết vụ việc ở khoa dược do cái gì gây ra nhưng hắn không thể lên tiếng, càng không thể nhờ người khác hỗ trợ cho mình. Vì nói ra thì ai sẽ tin hắn...?
Người ta sẽ nghĩ Tấn là một tên thần kinh nếu nói ra những điều vô lý như vậy, nhưng nếu không giải quyết vụ việc này triệt để thì càng ngày mọi chuyện sẽ rắc rối và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Yến cũng im lặng không nói gì, cô chỉ đôi lần liếc trộm mắt nhìn về phía Tấn để xem phản ứng của hắn ra sao. Nhưng vẫn thấy Tấn không tỏ thái độ gì nên lòng cô cũng xuôi xuôi được phần nào.
Hai người dừng lại trước cửa phòng VIP, rồi Yến quay sang nhìn về phía Tấn mỉm cười:
- Cậu Kim Hổ nghỉ sớm...!
- Khoan đã...!
Yến định bước đi nhưng bỗng đứng khựng lại khi thấy Tấn lên tiếng, cô mở to mắt nhìn về phía hắn với điệu bộ ngạc nhiên:
- Có việc gì sao thưa cậu...?
- Cô là y tá làm việc ở khoa nội tiết phải không?
- Vâng..! Có vấn đề gì sao thưa cậu...?
- Cô có ngửi thấy mùi ngai ngái hôi thối ở khoa dược quen quen không?
Yến ngạc nhiên nhìn Tấn, rồi bỗng chốc đôi mắt cô ấy mở to ra như đã thông suốt điều gì đấy, miệng Yến run run lắp bắp không lên lời:
- Ý cậu... là....!
- Có những chuyện rất khó để giải thích...! Nhưng tôi nghĩ là cô đủ thông minh để hiểu...!
- Tôi... xin phép đi trước....!
Yến khẽ cúi đầu rồi vội vàng bước nhanh ra khỏi hành lang khoa thần kinh, Tấn thở dài lắc đầu rồi mở cửa bước vào phòng của hắn. Một ánh mắt như tia lửa điện chiếu thẳng về phía Tấn làm hắn cảm thấy chột dạ.
Dương ngồi trên ghế không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn về phía hắn rồi lại nhìn vào bát cháo óc heo lạnh ngắt trên bàn:
- Cậu vui nhỉ...? Bảo em đi mua cháo rồi trồn đi thả thính với mấy cô y tá...!
- Không... Không phải...! Tôi chỉ đi dạo cho đỡ buồn một chút...! Không ngờ bị lạc...! Nên nhờ cô y tá dẫn về phòng thôi...!
- Có những chuyện rất khó để giải thích...! Nhưng tôi nghĩ là cô đủ thông minh để hiểu...? Đúng là rất khó để giải thích với bát cháo này nhỉ...?
- Cô hiểu nhầm rồi...! Không phải như cô nghĩ đâu...!
- Sao cũng được...! Cháo cũng đã nguội...rồi! Để em đổ đi vậy...!
Dứt lời, Dương cầm bát cháo lên toan bước ra khỏi phòng nhưng Tấn đã nắm chặt lấy cổ tay cô rồi lên tiếng:
- Tôi còn chưa ăn...! Cô định mang đi đâu...? Định để tôi chết đói sao..?
- Nhưng cháo...tanh....!
Chưa kịp dứt lời, thì Tấn đã lấy bát cháo từ tay Dương rồi múc mấy muỗng liên tiếp cho vào miệng. Miệng hắn lẩm bẩm cháo ngon, cháo ngon khiến Dương tủm tỉm cười hanh phúc, nào ai có biết trông lòng hắn đang đau khỏ thế nào khi cố nuốt bát cháo nguội tanh ngòm.
********************************
Yến chậm rãi tiến về khoa nội tiết với tâm trạng cực kì lo sợ, cái mùi ngai ngái hôi thối đấy lẽ nào lại phát ra từ khoa mà cô làm việc...?
Rồi hình như mũi Yến ngửi được mùi gì đấy..? Một mùi ngai ngái quen thuộc, cái mùi mà cô từng ngửi thấy ở phòng kiểm nghiệm nơi nhốt đám chuột bạch...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.