Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 6: Từ từ gợi mở




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại một đêm dài lặng lẽ trôi qua, nhưng có vẻ như không khí trong nhà Phú hộ có phần nặng nề hơn, cũng phải thôi vì làm sao mọi người có thể quên được cái ám ảnh đêm hôm trước. Tấn ngồi lặng lẽ ở ghế, hắn đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất như chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.
Tiếng gõ cửa phòng hắn vang lên, tên đệ tử mở toang cửa ra mời ai đó bước vào. Kẻ lạ mặt này bước từng bước nặng nề về phía Tấn rồi điềm đạm lên tiếng:
- Mọi thứ thầy yêu cầu đã được chuẩn bị xong...!
Rồi kẻ lạ mặt để một túi tiền xuống mặt bàn rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
= Đây là 10 đồng đại dương...! Khi nào mọi việc ổn thỏa.... tôi sẽ trả nốt...!
Tấn đưa mắt ngó về phía túi tiền rồi ngước mắt nhìn về phía kẻ lạ mặt, trước mặt hắn là lão phú hộ với khuôn mặt có vẻ thâm quầng vì mất ngủ. Tấn nghiêm mặt nhìn lão rồi từ tốn lên tiếng hỏi:
- Con quỷ đấy... từ đâu mà ra....?
Lão phú hộ tái mặt đi rồi nhìn ra chỗ khác, miệng lão run run nói không nên lời:
- Cái... cái đấy... tôi làm sao mà biết được....!
- Không biết cội nguồn... sao mà trị được đây...?
Dứt lời, Tấn gạt túi tiền về phía lão Phú hộ rồi toan đứng dậy bỏ đi, vừa định cất bước thì lão phú hộ bỗng nắm chặt lấy vạt áo của Tấn rồi quỳ xuống khóc lóc van xin:
- Xin thầy....! Thầy mà bỏ đi... thì cả nhà chúng tôi... chỉ có con đường chết...! Thầy là hy vọng cuối cùng của tôi rồi...!
- Rốt cuộc mọi chuyện là sao...?
- Em biết...!
Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa bỗng cất lên, Tấn quay người nhìn về phía hướng vừa cắt lời. Người vừa hô lớn là Trúc, là con sen mà Tấn gặp đêm hôm qua, đôi mắt hắn vừa có chút gì đó ngạc nhiên xen lẫn là sự khó hiểu khi nhìn về phía cô gái tên Trúc.
****************************
Tấn im lặng không nói gì, mà hắn cũng chẳng biết phải nói gì trong lúc này, hắn chỉ biết đi theo cô gái để tìm hiểu rõ nguồn cơn của tất cả mọi chuyện. Hai người cứ đi mãi đi mãi về hướng bắc cho đến khi ra khỏi làng. Cánh đồng lúa một màu xanh mướt như làm nền cho thứ gì đó kì dị ở phía xa, một bãi tha ma ngổn ngang bia mộ.
Cô gái từ từ tiến về phía bãi tha ma, Tấn dừng lại quan sát một lúc rồi nhìn về phía cô gái. Cô gái quay đầu lại mỉm cười lên tiếng hỏi:
- Sao thầy lại dừng lại...? Thầy sợ ma sao...?
- Hàm hồ...!
Vừa nói, hắn vừa lạnh lùng bước tiếp, làm quái gì có chuyện thầy mo mà lại sợ ma? Chưa kể còn giữa ban ngày ban mặt thế này, khác gì cô ta đang xỉ nhục hắn. Hai người bước xen kẽ qua những nấm mộ rồi cô gái dừng lại ở một nấm mộ xác xơ, khuôn mặt cô gái bỗng nhiên trùng xuống tỏ vẻ buồn bã:
- Chúng ta đến rồi...!
Tấn đưa mắt nhìn về phía nấm mộ, rồi hắn quan sát trên bia mộ ghi gì:
- Nguyễn Thị Ly - thọ 18 tuổi...?
- Đây là mộ chị gái của em...!
- Chị gái cô...? Vậy có liên quan gì đến việc này..?
- Cũng chính là con quỷ mà thầy muốn tìm...!
Lời kết: Có một câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc: Mọi người làm gì vào đêm rằm trung thu?
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.