Phù Thiên Ký

Chương 184: Vén màn quá khứ




Vạn Kiếm Môn, tại hậu sơn, trong hoa viên.
Dưới những tán cây rậm rạp bên hồ, một tiểu cô nương đang ngồi tựa lưng lên phiến đá, hai chân duỗi thẳng, khuôn mặt thẫn thờ nhìn dòng nước…
Cô bé đã ngồi ở đây, ngồi như vậy rất lâu. Có lẽ là một canh giờ. Hoặc hơn thế. Chẳng ai biết cô bé đang nghĩ gì, thứ thấy được chỉ là một chút tưởng niệm, một chút ưu buồn, một chút chờ mong…
Thật kỳ lạ. Một cô bé năm sáu tuổi, cớ gì lại chất chứa nhiều nỗi niềm đến thế?
Không ai rõ.

Cùng với mây bay, hòa theo nước chảy, những ký ức cứ đến rồi đi, những tâm sự cứ vơi lại đầy…
Cô bé vẫn cứ ngồi. Một mình. Lặng lẽ.
Thời gian hững hờ trôi…

“Đinh Đinh Đang Đang
Ngươi không phải vàng
Ngươi không phải bạc
Ngươi là lục lạc
Ăn no rồi ngủ…”.
Bất chợt, chẳng biết từ đâu, những câu hát quen thuộc truyền đến.
“… Ngày ngày thì cắn chủ
Không đủ sao còn bò?
Là ơ í ơ ngươi bò
Là bò mà chẳng đi
Là a í a ngươi bò
Sao bò mà chẳng đi?
Là ơ í ơ ngươi bò
Là a í a con bò
Bò hoài mà chẳng đi
Bò hoài mà chẳng đi…”.
Giọng nói này… giọng nói này…
Mắt không rõ từ khi nào đã mở to, chân không biết từ khi nào đã bật dậy, tiểu cô nương khẩn trương tìm kiếm, một cách vội vã.
Dù đã nhiều năm trôi qua… dù người xưa đã biền biệt xa cách…
Nhưng… hình bóng đó, câu hát đó, giọng người năm đó… vẫn chưa một lần phai nhạt trong tâm trí…
Cô bé vẫn luôn chờ đợi.
Từng ngày… từng tháng… từng năm…
Rốt cuộc… cô bé cũng đợi được rồi. Thân ảnh quen thuộc kia, hôm nay… đã lại xuất hiện.
Sau vài giây bất động đứng nhìn người mới đến, tiểu cô nương chạy thẳng tới chỗ đối phương, vừa ôm chặt vừa nức nở khóc.
“Vương Chi… hu hu… hu hu hu…”.
“Hu hu hu…”.
Không hỏi han, không trách móc, tất cả chỉ là một tiếng gọi và một âm điệu nghẹn ngào.
Hơn hai mươi lăm năm trời kìm nén, hôm nay, nước mắt lại thi nhau rơi xuống. Cô bé khóc. Nhưng là vì vui mừng mà khóc. Cô bé đã chờ đợi giây phút sum họp này quá lâu rồi.
Phải, hôm nay cô bé chẳng cần phải giả vờ hay che giấu gì nữa. Cô bé muốn khóc thật to, khóc thật nhiều…
Và sự thực thì cô bé đã làm thế.
“Hu hu hu… hu hu hu hu…”.
Trong vòng tay cô bé, chẳng biết có phải vì quá xúc động hay không mà Vương Chi cũng nhất thời trầm mặc.
Ánh mắt thoáng qua một tia thương cảm, hắn đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé.
“Rắn con, nín đi nào. Ta… đã về rồi”.


Cùng lúc, tại một hang động tạm bợ cách đó khá xa.

“Tiểu tử, giờ thì ngươi tin rồi chứ?”.
“Sau những gì vừa thấy và nghe, ta nghĩ mình có không muốn tin cũng không được”.
Tâm tình phức tạp, nam tử hỏi:
“Nói cho ta biết tên của ngươi đi… Cả của ta nữa”.
“Này”. – Gương mặt bất mãn thấy rõ, cô gái bảo – “Tiểu tử ngươi không thể tỏ ra lễ phép một chút sao? Dù sao ta cũng là tứ a di của ngươi a”.
“Được rồi được rồi, dù sao ma tộc chúng ta cũng không quan trọng mấy cái lễ tiết rườm rà này lắm, thích kêu thế nào thì tùy ngươi”.
“Hừm”.
Khẽ hắng giọng, nàng nói:
“Lắng nghe cho kỹ. Ta, tứ a di của ngươi – người mang dòng máu của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, đã được đại già la của bộ tộc đặt cho cái tên cao quý là… Na Trát Sa Đài”.
“Còn tiểu tử ngươi…”.
Lắc đầu tiếc nuối, giọng nàng trầm xuống thấy rõ: “… ngươi không được may mắn như tứ a di của ngươi, chẳng những không được đại già la đặt mà cái tên cũng khó nghe lắm”.
“Nó là gì?”.
“Cốt Đãi. Cốt Đãi Sa Đài”.
“Cốt Đãi Sa Đài…”. – Một cách vô thức, nam tử lặp lại.
Cái tên xa lạ này… vốn dĩ nên quen thuộc với hắn mới phải. Côt Đãi Sa Đài… hơn bốn mươi chín năm thất lạc rồi.
Hôm nay… nó đã một lần nữa trở về với hắn.
Tìm lại được thân phận, biết rõ được nguồn cội, hơn nữa lại còn được đoàn tụ với người thân, lẽ ra thì hắn nên vui mừng mới đúng, thế nhưng…
Lòng hắn vì sao lại trống trải thế này?
Ngạc nhiên, lạ lẫm, thấu hiểu…, đó là tất cả ư?
Lẽ nào bởi thất lạc quá lâu nên khi tìm lại được thì tình cảm cũng phai nhạt mất? Hẳn là vậy. Dẫu sao thì năm đó hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà…
“Phụ mẫu ta…”. – Im lặng một lúc, nam tử bỗng lên tiếng – “Bọn họ là người như thế nào?”.
“Mẫu thân ngươi là một người mạnh mẽ”.
Ánh mắt hồi tưởng, cô gái kể: “Hoa Vũ Sa Đài, đó là tên mẫu thân ngươi. Từ hai trăm năm trước, sau khi phụ thân chúng ta mất thì với thân phận con trưởng cộng với thực lực Đại hải cảnh của mình lúc đó, tỷ ấy đã chính thức thừa kế ngôi vị tộc trưởng của gia tộc. Dưới sự dẫn dắt của tỷ ấy, Kim Nguyệt Tu La chúng ta ngày càng trở nên lớn mạnh, tại Thiên Nguyệt Ma Giới khi ấy có thể nói là không ai không biết, không ai không nể…”.
“Vậy còn phụ thân ta?”.

“Tứ a di?”.
Gương mặt chẳng rõ đã đanh lại tự bao giờ, cô gái, cũng tức Na Trát Sa Đài lạnh lùng đáp:
“Phụ thân? Tiểu Cốt Đãi, ngươi nhớ cho kỹ đây. Ngươi… không có phụ thân”.
Không có phụ thân?
Lời của nàng, nam tử thật tình là chẳng hiểu được.
Cũng không để nam tử nghi hoặc quá lâu, Na Trát Sa Đài kể rõ nguồn cơn:
“Kẻ đó hoàn toàn không xứng để ngươi gọi là phụ thân. Hắn ta chỉ là loại tiểu nhân đê tiện lòng lang dạ sói, bạc tình bạc nghĩa… Một trăm năm trước, khi hắn lạc vào Thiên Nguyệt Ma Giới, trong lúc sinh tử cận kề đã may mắn được mẫu thân ngươi cứu sống. Sau đó, trải qua một khoảng thời gian, cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà mẫu thân ngươi lại đem lòng yêu hắn. Đáng hận thay, tình yêu đó lại là khởi đầu cho những bi kịch của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ta, là nguyên nhân khiến mẫu thân ngươi phải gánh chịu đại hình dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm!”.
Càng nói, giọng Na Trát Sa Đài càng trở nên kích động:
“Tiểu Cốt Đãi, ngươi có biết Đại Lôi Âm là chỗ nào không? Đó là một nơi dùng để giam cầm và tra tấn những đại tội nhân của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Nó… vô cùng đáng sợ. Bất kể mẫu thân của ngươi có là tu sĩ Đại hải cảnh đi nữa thì khi bị giam giữ dưới Đại Lôi Âm, nàng vẫn sẽ phải chịu đựng những đau đớn không cách nào tưởng tượng nổi. Nó không bao giờ ngừng, không bao giờ dứt…”.
Mắt chứa đầy sự căm phẫn, nàng nói tiếp:
“Tất cả… tất cả đều là do tên tiểu nhân đê tiện kia ban cho. Những tộc nhân đã mất, những nỗi đau mà mẫu thân ngươi đang chịu, và thậm chí cả nguyên nhân khiến ngươi phải chịu cảnh lưu lạc, hết thảy đều bắt nguồn từ lòng tham của hắn”.
“Lòng tham ư?”.
Mặt không lộ buồn vui, nam tử hỏi rõ:
“Rốt cuộc thì thứ gì đã khiến hắn phản bội mẫu thân ta?”.
“Phản bội?”. – Na Trát Sa Đài nhếch môi khinh miệt – “Tiểu Cốt Đãi, ngươi đánh giá nhân phẩm của tên kia quá cao rồi. Hắn chẳng phản bội ai cả, đơn giản là bởi ngay từ đầu, hắn chỉ lợi dụng mẫu thân ngươi để đạt được mục đích của mình thôi. Và cái mục đích ấy chính là hỏa chủng trên người mẫu thân ngươi và tu la tam bảo của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ta”.
Nghe đến đây, một số nghi hoặc trong lòng nam tử dần được cởi bỏ. Hướng Na Trát Sa Đài, hắn dò xét:
“Tứ a di, hỏa chủng kia ngươi đã thấy qua chưa?”.
Thần sắc có chút khác lạ, Na Trát Sa Đài không đáp mà hỏi lại: “Ngươi có vẻ quan tâm đến hỏa chủng kia? Chẳng lẽ ngươi đã từng nghe nói qua”.
Thấy đối phương không có ý định trả lời, nàng đành bỏ qua, không quên hồi âm cho nam tử: “Hỏa chủng kia ta đã từng thấy qua vài lần, trong đó, lần cuối cùng thì tiểu tử ngươi cũng có mặt đấy”.
Dừng một chút, nàng kể:
“Nhớ hôm đó, trong lúc bị đại già la truy bắt, mẫu thân ngươi phần vì đau lòng bởi bị người phụ bạc, phần vì quá thương tâm khi biết sai lầm của bản thân đã đem đến thương vong thảm khốc cho bộ tộc, cho nên cuối cùng… nàng đã lựa chọn buông tay chịu trói. Tuy nhiên trước đó, nàng đã lại một lần nữa chống lại bộ tộc của mình…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.