Phù Thiên Ký

Chương 183: Thay hình đổi dạng






Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc nam tử cũng dần hồi tỉnh.
“Chịu dậy rồi hả?”.


Đợi một lúc vẫn không thấy nam tử nói năng gì, cô gái nghi hoặc đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt hắn, gọi:
“Này này…”.
“Ê ê… tiểu tử ngươi vẫn ổn đấy chứ?”.
“Ê…”.
“Ta không phải tên ê, với lại… ngươi bỏ cánh tay xuống đi”.
Như thấy chưa đủ, nam tử bổ sung: “Còn nữa, ngươi làm ơn xê ra một chút”.
“Xê ra? Tại sao?”.
Chợt nghĩ tới điều gì, cô gái liếc xuống phần cổ áo khoét sâu của mình, sau đó thì ngẩng đầu lên nhìn nam tử, nở nụ cười ẩn ý:
“Tiểu tử ngươi thật là không đàng hoàng nha, lại dám ăn đậu hũ của a di ngươi”.
Không cho là phải, nam tử phản bác: “Đậu hũ của ngươi đập thẳng vào mắt ta”.
“Vậy thì ngươi phải nhắm mắt lại chứ”.
“Tại sao ta phải nhắm? Hở hang là do bản thân ngươi kia mà”.

Nghe xong lời “buộc tội” nọ, cô gái nhất thời lâm vào trầm mặc. Sau một hồi tự vấn lương tâm, rốt cuộc thì nàng cũng buông ra được một câu:
“Tiểu tử ngươi không phải chính nhân quân tử”.
Chẳng để cho ai kia kịp biện minh, phản bác, nàng chuyển vấn đề như trở ngược bàn tay:
“Được rồi, chúng ta trở lại chuyện khi nãy đi. Sau những gì xảy ra thì ngươi hẳn đã tin ta là tứ a di của ngươi rồi chứ?”.
Được nàng nhắc, nam tử lập tức hồi tưởng lại…
Qua cả buổi tra xét, kiểm chứng đối với thân thể mình, lúc này hắn mới hướng cô gái hồi âm: “Một tầng phong ấn huyết mạch của ta đúng thật là đã được triệt để giải khai, thế nhưng nếu chỉ như thế mà bảo ta phải tin tưởng ngươi là tứ a di của mình thì xin lỗi, ta không làm được. Dù sao thì nếu ta bước vào Linh châu đệ thất trọng, việc hoàn toàn phá giải một tầng phong ấn kia cũng là dễ như trở bàn tay, huống hồ gì thực lực của ngươi còn cao hơn nhiều”.
“Tiểu tử, làm sao ngươi dám khẳng định chỉ cần tiến vào Linh châu đệ thất trọng thì có thể tự mình phá giải được một tầng phong ấn kia?”.
“Ta có cách của ta”.
Nhận thấy nam tử không có ý giải thích, cô gái cũng chẳng miễn cưỡng.
“Nếu như đó chỉ là phỏng đoán thì… xin chúc mừng ngươi, ngươi đã đoán đúng. Tầng phong ấn kia, đích thị là chỉ cần ngươi tiến vào cảnh giới Linh châu đệ thất trọng thì sẽ lập tức phá giải được. Tuy nhiên, đối với hai tầng phong ấn còn lại, ngươi có biết mình phải đạt đến tu vi nào mới cởi bỏ được không?”.
Lần này thì nam tử im lặng không đáp. Vấn đề kia, hắn thật là chẳng rõ.
Khẽ nhếch môi, cô gái chủ động lên tiếng:
“Không biết đúng không? Để a di đây nói cho mà nghe. Tầng phong ấn thứ hai thì phải đợi đến khi ngươi đột phá Thiên hà đệ tứ trọng mới giải khai được, còn về tầng phong ấn cuối cùng… muốn phá giải thì tu vi của ngươi chí ít cũng phải đạt tới cảnh giới Linh anh”.
Quả nhiên là Linh anh. Mặc dù không thể tường tận như đối với tầng phong ấn thứ nhất nhưng so với đáp án nhận được từ cô gái thì suy đoán của nam tử cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.
Gương mặt chăm chú, hắn tiếp tục lắng nghe.
“… Tất nhiên những gì ta vừa nói là đối với trường hợp ngươi tự mình cởi bỏ phong ấn, còn như nếu là người khác thay ngươi phá giải thì…”.
Ánh mắt không giấu được vẻ xem thường, cô gái đưa ra nhận định:
“Chẳng cần nói tới hai tầng phong ấn phía sau, chỉ riêng tầng đầu tiên thôi, muốn giải khai thì ít nhất tu vi của kẻ kia cũng phải là Linh anh đệ nhất trọng”.

“Lời ngươi là thật sự?”.
“Một chữ cũng không giả”.

Sau khoảnh khắc trầm ngâm ngắn ngủi, nam tử hỏi:
“Nói vậy thì ngươi là tu sĩ Linh anh cảnh?”.
“Nhất định phải là Linh anh sao?”.
Ngó thấy nam tử nghi hoặc, cô gái nói rõ: “Tiểu tử ngươi đừng xếp ta chung với những người khác. Đừng nói một, dù có là hai tầng phong ấn của ngươi, nếu muốn thì bất cứ lúc nào ta cũng phá giải được, thậm chí kể cả khi tu vi của ta chỉ còn là Phàm thai cảnh đi chăng nữa”.
“Ngươi không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao?”.
“Đừng hoài nghi, những gì ta nói hoàn toàn là thật”.
Dáng vẻ hết sức nghiêm túc, cô gái cố ý nói chậm lại:
“Sở dĩ ta có thể dễ dàng giải khai như vậy là bởi vì… ta chính là người đã phong ấn huyết mạch của ngươi”.
“Cái gì?!”. – Vốn đang chăm chú lắng nghe, nam tử không kiềm được bật thốt.
Phong ấn huyết mạch của hắn… là do nàng thi pháp?
Chuyện này…
Nhất thời nam tử chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải. Trong lòng hắn đang có chút rối loạn…

“Ngươi tạm thời đừng vội suy diễn lung tung. Tất cả những gì a di làm cũng đều là vì muốn ngươi được an toàn thôi”.
“Được rồi, ta cũng chẳng muốn trong lòng ngươi có những ngờ vực không đáng. Trước khi đem mọi chuyện kể rõ đầu đuôi thì ta sẽ chứng minh thân phận của mình. Ngươi hãy nhìn cho kỹ đây”.
“Ưm…”.
Ngay khi cô gái sắp có hành động gì đấy thì bất chợt, một âm thanh khe khẽ cất lên.
Là Tiểu Kiều. Nàng đang hồi tỉnh.
Từ trong mê man, đôi mắt to tròn của nàng từ từ hé mở.
Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một gương mặt đẹp đẽ và tươi tắn. Cô gái kia đang cười với nàng.
“Muội muội khả ái, tỉnh rồi hả?”.
Tiểu Kiều nghe rõ nhưng không hồi âm. Thay vì trả lời đối phương thì nàng lại chớp chớp đôi mắt, kế đó thì… vội vã bật người dậy, chạy ra xa.
Nếu nàng nhớ không lầm thì chính kẻ trước mặt kia là người đã búng cho nàng bất tỉnh a. Cục u trên cái trán nhỏ của nàng vẫn còn nguyên vẹn đây này.
“Tiểu muội muội, ngươi làm gì mà nhìn thấy ta như chuột nhìn thấy mèo vậy? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi”.
Tay ngoắc ngoắc, cô gái vừa cười vừa bảo: “Muội muội khả ái, lại đây nào?”.
Nhìn thấy ngón tay đang chuyển động lên xuống kia, Tiểu Kiều lại lùi xa thêm một chút, đầu lắc nguầy nguậy.
“Ài…”.
Thở dài buồn bã, cô gái tỏ ra “đau lòng”:
“Muội muội khả ái, sự xa cách của ngươi khiến ta thương tâm a”.
Đứng phía xa, Tiểu Kiều nghe vậy thì trong lòng không khỏi âm thầm phản bác: “Ta có làm gì ngươi đâu mà thương tâm chứ. Ngươi gọi ta qua nhất định là lại muốn làm chuyện xấu… Ừm, chắc chắn là vậy…”.
Đinh ninh với ý nghĩ ấy, hai chân Tiểu Kiều lại lần nữa thụt lùi. Có điều chỉ được vài bước thì nó đã dừng lại rồi chuyển hướng. Nàng… đang chạy về phía nam tử.
Nhanh chóng trốn ra sau lưng ai kia, Tiểu Kiều nhỏ giọng: “Công tử, nàng muốn búng lên trán ta…”.
“Tiểu Kiều”.
Một cách chầm chậm, nam tử xoay người lại.
“… ngươi ngủ thêm một chút đi”.
Vừa nói tay nam tử vừa giơ lên, trước ánh mắt không thể tin nổi của kẻ nào đó, hắn búng tới.
“Phốc!”.
“Công tử vậy mà lại bán đứng ta…”. – Đó là ý nghĩ sau cùng của Tiểu Kiều, trước khi lại lần nữa rơi vào “giấc ngủ” sâu.
Liếc qua Tiểu Kiều hiện đã hôn mê, cô gái mỉm cười ẩn ý:
“Tiểu tử ngươi không phải là sợ ta lại làm nàng đau đấy chứ?”.
Chẳng buồn cho ý kiến, giọng không mặn không nhạt, nam tử bảo: “Trở lại vấn đề lúc nãy đi”.
“Tốt thôi. Ngươi hãy xem cho kỹ đây”.
Lời vừa dứt, khí tức cô gái tức thì biến đổi. Nhưng… nó lại chẳng can hệ gì đến tu vi. Khí tức kia… tới từ chính thân thể, huyết nhục của nàng.
Cùng với sự biến đổi của khí tức, hình dáng cô gái cũng nhanh chóng phát sinh dị trạng.
Những móng tay thay bằng vuốt sắc, làn da từ trắng chuyển sang lam nhạt, nanh mọc dài, sừng nhô lên…
Nàng đã biến thành một quái vật, trừ bỏ làn da và dấu trăng khuyết vàng rực giữa trán thì hoàn toàn giống hệt hình dáng khi nam tử được giải khai phong ấn huyết mạch lúc nãy.
“Tiểu tử”.
Từ trong miệng con quái vật kia, giọng cô gái cất lên:
“Thứ mà ngươi đang thấy chính là hình dáng thật sự của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Dấu trăng khuyết trên trán ta là đặc điểm chỉ duy nhất những người mang dòng máu hoàng tộc mới có. Sau khi toàn bộ phong ấn huyết mạch của ngươi được gỡ bỏ thì nó sẽ xuất hiện…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.