Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 148:




Edit: Jess93

Đám người đều ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói như vậy.

Đại khái là mấy ngày nay cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chữa thương, cùng nhau chạy trốn, ít nhiều sinh ra tình chiến hữu, mới chạy ra từ nơi nguy hiểm, trong lúc nhất thời bọn họ không nghĩ tới muốn tách ra hành động.

Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng ôn hòa kia, ấm giọng nói: "Lúc trước bởi vì bị vây trong rừng cây mê cung, về sau tới vùng đất sát khí này lại có nguy cơ khắp nơi, chỉ có thể cùng nhau hành động. Hiện nay chúng ta đã thoát khỏi nơi nguy hiểm, huống hồ bí cảnh lớn như thế, có thể tìm kiếm rất nhiều nơi, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tách ra hành động."

Bây giờ cách thời gian bọn họ tiến vào bí cảnh đã gần hai tháng, còn lại bốn tháng, nếu như không đi khắp nơi tìm kiếm trong bí cảnh chẳng phải là đáng tiếc? Tuy rằng nhiều người cùng nhau hành động tương đối an toàn, nhưng quá nhiều người tập hợp một chỗ, nếu gặp được thiên tài địa bảo gì, số lượng lại cực ít, cũng không dễ phân phối.

Không bằng tách ra mà đi, ai tìm được chính là của người đó, có thể giảm bớt mâu thuẫn.

Nhóm Thang Đoàn và Đoàn Hạo Diễm, Thủy Ly Âm đương nhiên hiểu rõ ý hắn, suy nghĩ cũng đồng ý.

Thang Thiệu Lâm đại biểu nhóm Thang Đoàn nói: "Vậy chúng ta đi hướng bên này, Ninh công tử, Mẫn cô nương, Đoàn công tử, Thủy cô nương, sau này còn gặp lại."

Đoàn Hạo Diễm cũng nói: "Chúng ta đi bên này, sau này còn gặp lại."

Thủy Ly Âm chắp tay về phía bọn họ: "Sau này còn gặp lại."

Một đám người tự chào tạm biệt, sau đó đi về hướng bọn họ lựa chọn.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cũng rời đi theo một phương hướng khác.

Bọn họ chia ba đội, đi về ba hướng, không liên quan tới nhau, đoán chừng trong một đoạn thời gian rất dài cũng sẽ không gặp phải.

Đi được một ngày như thế, Văn Kiều bọn họ dừng lại, dự định tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

Dù sao một tháng qua, không phải đi trong rừng cây mê cung, chính là đang chạy trốn trong vùng đất đầy sát khí kia, rất ít nghỉ ngơi, tinh thần cũng có chút căng thẳng, lâu dài như vậy, thân thể cũng có chút chịu không nổi.

Kề bên này có một ngọn núi đá, không tìm được chỗ nào có thể nghỉ ngơi.

Văn Thỏ Thỏ dứt khoát đào một hang đá ở trên vách núi đá, làm một con thỏ am hiểu đào hang, mặc kệ đào trên mặt đất hay là đào trên tảng đá, Văn Thỏ Thỏ cũng có thể làm được.

Chờ đào xong hang đá, Văn Kiều không keo kiệt khen ngợi nó: "Văn Thỏ Thỏ thật tuyệt!"

Văn Thỏ Thỏ hất cằm lên, đặc biệt hơi dè dặt kiêu ngạo.

Hai người mang theo hai con Hoàng Tinh Kiến và Văn Thỏ Thỏ cùng nhau tiến vào hang đá.

Văn Kiều ném ra một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng tại cửa hang, cũng nhanh chóng giục sinh, chắn ở cửa hang.

Kế tiếp Ninh Ngộ Châu cũng bố trí vài trận pháp tại cửa hang, đem trận ngăn cách và huyễn trận kết hợp với nhau, hiệu quả tốt hơn so với trận pháp đơn, có thể ngăn cách khí tức của bọn họ, để tránh yêu thú không có mắt hoặc là người tu luyện phát hiện, qua đây quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

Hang đá rất lớn, Văn Thỏ Thỏ đào nó thành một hang động giống như phòng khách.

Ninh Ngộ Châu lấy ra lò đan, bắt đầu nấu canh.

Văn Kiều thì lấy ra đồ vật bố trí hang đá, ngay cả giường và bàn ghế đều có, để nó trông giống một chỗ nghỉ ngơi, thậm chí còn bày vài chậu linh thảo ở trong góc, thúc đẩy chúng nó sinh trưởng đến cành lá rậm rạp.

Sau khi chuẩn bị tốt những thứ này, Văn Kiều ngồi ở bên cạnh Ninh Ngộ Châu, kể lại cho hắn nghe những chuyện nàng gặp được sau khi đi vào bí cảnh.

Sau khi nói xong, nàng lại lấy ra vài túi trữ vật, bên trong phân biệt chứa mật chi tiên linh mật và lôi nấm, mà những mật chi kia lại chia làm hai loại, một loại là mật chi màu hổ phách, một loại là mật chi sắp biến thành màu đen, tương đương với sự tồn tại của mật ong chúa.

Ninh Ngộ Châu xem xét năm gốc lôi nấm trước, cười nói: "Lôi nấm này cũng không tệ, có thể luyện vài linh khí tránh sét."

Văn Kiều hé miệng cười nói: "Lúc ấy ta lo lắng không đủ dùng, nên lấy thêm mấy gốc."

Sau khi thu lôi nấm vào trong không gian giao cho người rối A Thanh, Ninh Ngộ Châu lấy ra một khối mật chi xem xét, cạo một chút bỏ vào trong miệng nhấm nháp.

Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến ngồi xổm ở trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm khối mật chi trên tay Ninh Ngộ Châu, hai mắt nhìn chăm chú.

Văn Kiều lấy một khối mật chi màu đen chia ba phần, cho chúng nó nếm thử.

Ninh Ngộ Châu nhìn ba con yêu thú vùi đầu ăn mật chi kia, nói với Văn Kiều: "Mật hoa Chúc Tiên Linh này quả thực bất phàm, có thể dùng để luyện Bổ Linh đan và Giải Độc đan, hiệu quả chắc chắn không tệ."

Văn Kiều gật đầu, vui mừng nói: "Đúng vậy, coi như không luyện đan, hiệu quả của nó cũng rất tốt."

Ninh Ngộ Châu nhìn mấy túi trữ vật đựng mật chi kia, nhịn không được sờ đầu tiểu thê tử, cười khen một tiếng, cảm thấy đoán chừng cũng chỉ có nàng có bản lĩnh để đám Mao Cầu kia hào phóng đưa nàng nhiều mật chi như vậy.

Tuy rằng những mật chi này là thứ nhóm Mao Cầu không thích ăn, nhưng nhóm Mao Cầu cũng không phải loại hào phóng gì, sao có thể tặng không cho người ta? Nếu là người tu luyện khác sang đó, chỉ sợ nó sẽ trực tiếp biến thành quả cầu gai đi đâm người.

"Lúc ta rời đi, Mao Cầu lớn kia còn bám theo một đoạn, muốn theo ta đấy. Chẳng qua ta cảm thấy nó sống ở nơi đó rất tốt, nên không mang nó đi.. Ta nhặt được mấy hạt giống Chúc Tiên Linh, trồng ở trong không gian thưởng thức cũng không tệ."

Văn Kiều nói xong, lấy ra một hạt giống Chúc Tiên Linh, thúc giục nó sinh trưởng.

Chúc Tiên Linh đối với thượng giới tới nói, mặc dù chỉ là một loại linh hoa dùng để thưởng thức, nhưng đối với người tu luyện hạ giới mà nói, cấp bậc của nó đã vượt qua cấp mười, là tiên thảo danh xứng với thực.

Tiêu hao hết sạch linh lực trong cơ thể, cũng chỉ có thể giục sinh nó cao mấy tấc, muốn để nó nở hoa, đoán chừng còn cần thời gian không ngắn, có thể thấy được đẳng cấp Chúc Tiên Linh này rất cao.

Văn Kiều mệt mỏi ăn mấy khối mật chi, nhịn không được nói thầm: "May mắn đám Chúc Tiên Linh bên trong thung lũng kia đều nở hoa rồi, chỉ cần cho chút linh lực, để nó lớn lên càng tốt hơn, hoa nở càng lớn, bằng không thật sự muốn giục sinh chúng nó đến nở hoa, tiêu hao trên một năm cũng không đủ.."

Sau khi nấu xong canh, Ninh Ngộ Châu đổ canh ra, đẩy tới trước mặt cho Văn Kiều uống, tiếp tục bận rộn.

Chỉ thấy hắn lấy ra một tấm sắt, đặt nó trên một cái lò phát ra khí tức linh khí -- làm một luyện khí sư, Ninh Ngộ Châu vậy mà trực tiếp luyện chế một cái bếp linh khí cấp huyền, nếu để cho những người tu luyện kia nhìn thấy, nhất định sẽ mắng hắn không làm việc đàng hoàng, lãng phí vật liệu luyện khí.

Lật tay lấy ra hỏa phù nhét vào bên trong lò đốt cháy, tấm sắt nhanh chóng bị đốt nóng, Ninh Ngộ Châu lại đổ một chút dầu lên miếng sắt, sau đó trải từng miếng thịt xử lý tốt lên đó, bắt đầu nướng thịt trên tấm sắt.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, hai con Hoàng Tinh Kiến nhịn không được nhìn chằm chằm vào, muốn nhìn một chút Ninh ca ca làm cái gì.

Đi vào bí cảnh hai tháng, bọn họ một mực đi trên đường, tìm kiếm thiên tài địa bảo, chiến đấu, đã lâu không có ngồi xuống ăn cái gì nhẹ nhàng thoải mái như vậy, cũng không có nếm được mỹ thực Ninh ca ca làm.

Thịt nướng xèo xèo trên miếng sắt, Ninh Ngộ Châu lấy một khối mật chi hòa tan với nước, quấy nó trở nên đặc quánh giống mật hoa, sau đó phết lên những miếng thịt nướng kia.

Nương theo tiếng xèo xèo vang lên, một mùi thơm kì lạ đột nhiên xông vào mũi, xen lẫn mùi thịt nướng và linh mật, lại quyện thành một loại mùi thơm kì lạ, khiến hai con Hoàng Tinh Kiến ăn tạp cũng nhịn không được bò qua, hai chiếc râu vẫn luôn không ngừng lắc lư.

Muốn ăn!

Ninh Ngộ Châu đem thịt nướng phết tiên linh mật đặt vào mâm, đưa cho bọn họ.

Trong mâm Văn Kiều là một chồng thịt nướng, Văn Thỏ Thỏ hơi ít một chút, hai con Hoàng Tinh Kiến hình thể nhỏ, chỉ có một khối.

Văn Kiều chỉ ăn một miếng, lập tức tăng thêm tốc độ: "Ăn thật ngon, phu quân chàng cũng ăn."

Văn Thỏ Thỏ lợi hại hơn, vài ngụm đã ăn xong thịt nướng lớn bằng thân thể nó, sau khi ăn xong còn trông mong nhìn chằm chằm thịt nướng trên mâm Văn Kiều, rõ ràng còn muốn ăn.

Văn Kiều hào phóng phân cho nó một chút.

Ninh Ngộ Châu cũng nếm một chút, phát hiện tiên linh mật này dùng để nướng thịt, có thể nâng cao mùi vị và hương vị của thịt, quả thực là đồ gia vị vạn năng.

Thể tu và yêu thú đều là dạ dày vương, sau khi ăn xong thịt nướng, vẫn chưa thỏa mãn, còn có thể lại nhét thêm một chút, nhao nhao nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu bình tĩnh lấy ra vài đoạn nhục xúc màu đỏ.

Văn Kiều: ".. Đây là cái gì?"

Văn Thỏ Thỏ lập tức kêu lên chi chi chi, nói cho nàng đây là vật gì.

Văn Kiều có chút nghi ngờ: "Thật sự ăn ngon sao?"

Mặc dù nàng không tận mắt nhìn thấy những thực vật hình yêu thú to lớn mọc ra nhục xúc kia, nhưng nhìn những nhục xúc đỏ rực này, không khỏi nghĩ đến một loại côn trùng nào đó..

Văn Thỏ Thỏ lớn tiếng kêu chi chi chi, nói cho tỷ tỷ nó biết, ăn thật sự rất ngon, Ninh ca ca đã thử nghiệm rồi.

Trong sự nghi ngờ của Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu đã xử lý sạch sẽ những nhục xúc kia, hơn nữa còn cắt chúng nó ra, đặt từng đoạn nướng ở trên miếng sắt, sau khi nhục xúc chạm vào hơi nóng, màu sắc rất nhanh trở thành màu thịt chín, đồng thời nhanh chóng biến thành màu vàng óng, màu sắc cực kỳ xinh đẹp, trong không khí lại tràn ngập một mùi thịt khó mà hình dung.

Giống như thật sự ăn rất ngon.

Văn Kiều lặng lẽ nghĩ, nuốt nước miếng xuống, may mắn cửa hang có trận pháp, mùi vị kia sẽ không bay ra ngoài, nếu không sẽ dẫn tới không ít yêu thú.

Sau khi dùng nước sốt tiên linh mật phết lên, Ninh Ngộ Châu đặt vào mâm đưa cho Văn Kiều.

Hương vị rất thơm, nhưng nghĩ tới bộ dáng lúc trước của nó, Văn Kiều do dự cắn một cái, sau đó phát hiện cảm giác giòn tan và hương vị thơm ngon kia siêu cấp tuyệt vời, lại càng không cần phải nói mùi vị của nó vô cùng tốt, thậm chí càng ngon hơn thịt nướng vừa ăn.

Văn Thỏ Thỏ kêu chi chi chi, mắt nhìn chăm chằm nàng, bảo tỷ tỷ phân nó một chút, bởi vì Ninh ca ca còn đang nướng, chưa có phân cho nó.

Văn Kiều lấy một khối đút cho nó, lại phân biệt đút cho hai con Hoàng Tinh Kiến.

Toàn bộ hang động đều là mùi thơm thịt nướng.

Cuối cùng ăn đến mức bụng căng tròn, sau đó bọn họ nằm trên giường trong góc nghỉ ngơi.

"Phu quân, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Văn Kiều lôi kéo tay Ninh Ngộ Châu hỏi, sau đó nói: "Không biết Đại sư tỷ bọn họ ở đâu, Thịnh sư huynh còn tốt không?"

Mặc dù tu vi Thịnh Vân Thâm không tính thấp, nhưng so với mấy người sư huynh đệ, hắn ta là người yếu thế nhất, không nói Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn lo lắng hắn ta, ngay cả Văn Kiều đều cảm thấy Thịnh sư huynh yếu nhất khó khăn nhất, cần đặc biệt chiếu cố.

Bí cảnh Thiên Đảo lớn như vậy, muốn tìm được người cũng không dễ dàng.

"Thịnh sư huynh vận khí không tệ, có lẽ có thể trốn đến cuối cùng." Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói.

"Hi vọng như thế."

Bờ vai Ninh Ngộ Châu sát bên nàng, có thể ngửi được hương vị linh thảo nhàn nhạt trên người nàng.

Có lẽ bởi vì bản thể là một gốc mầm non nhỏ, lại thường xuyên tu luyện trong ruộng linh thảo, khiến trên người nàng có một loại hương vị tươi mát, có chút trong trẻo, lại hơi đắng.. Không có cách nào hình dung hương vị kia, chẳng qua Ninh Ngộ Châu rất thích, lúc mỏi mệt bỗng nhiên hít vào một ngụm, cả người đều có tinh thần.

"Vậy chúng ta cần đi tìm Tần sư tỷ bọn họ không?" Văn Kiều lại hỏi.

"Không cần đặc biệt đi tìm, nếu như có thể may mắn gặp được, vậy thì cùng một chỗ hành động."

Văn Kiều a một tiếng, muốn đặc biệt đi tìm còn chưa chắc có thể tìm được, chỉ có thể như thế.

"Chúng ta tùy tiện đi thôi, thời gian còn bốn tháng, không vội." Giọng nói Ninh Ngộ Châu ôn hòa, cách cư xử bình tĩnh không vội kia, khiến cho người ta cảm thấy hết sức Phật hệ, hoàn toàn không bắt buộc người khác.

"Cũng được, đi đến đâu tính đến đó." Văn Kiều vui vẻ nói: "Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ là được rồi."

Lời này thật sự là đâm vào lòng người, Ninh Ngộ Châu nhịn không được ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mặt nàng, sau đó vỗ lưng của nàng, ấm giọng nói: "Ngủ đi, ta trông coi."

Văn Kiều cọ cọ lồng ngực của hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau ba canh giờ, Văn Kiều tinh thần rạng rỡ tỉnh lại, đổi cho Ninh Ngộ Châu đi ngủ, đến lượt nàng trông coi.

Hai người thay phiên nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, sau đó lại ăn một bữa ngon, liền chuẩn bị rời đi.

Sau khi rời khỏi hang đá, bọn họ tùy tiện tìm một phương hướng rồi đi về phía trước.

Những ngày tiếp theo, bọn họ tùy tiện đi bên trong bí cảnh, nếu gặp được một số linh thảo không có trong không gian, cũng sẽ đào một hai gốc đưa vào trong không gian, cũng không nhất định có thể tìm được cái gì.

Bí cảnh Thiên Đảo không chỉ lớn, thiên tài địa bảo rất nhiều, chỉ là các loại linh thảo, đã để Văn Kiều thu hoạch tương đối khá.

Trên đường, bọn họ gặp được không ít người tu luyện, chẳng qua đều là bèo nước gặp nhau, đứng từ xa nhìn một chút, không có giao lưu với nhau, rất nhanh đã tách ra. Làm như vậy cũng là bình thường, dù sao bây giờ cách bọn họ tiến vào bí cảnh đã ba tháng, ba tháng, người tu luyện có thể còn sống sót thu hoạch cũng không ít, sợ nhất chính là đưa tới ngấp nghé rồi giết người đoạt bảo.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng gặp phải loại người tu luyện giết người đoạt bảo này.

Lúc bọn họ đào linh thảo trên đường, đột nhiên gặp phải hai người tu luyện đang mai phục, hai người này đều là cảnh giới Nguyên Không. Có lẽ là trông thấy bọn họ một người cảnh giới Nguyên Không, một người cảnh giới Nguyên Mạch, cho rằng dễ bắt nạt, trực tiếp hạ sát thủ.

Văn Kiều không nói hai lời, cho bọn hắn một bài học đau đớn thê thảm: Mỗi người một quyền, nện nát xương ngực của bọn họ, cuối cùng giết ngược bọn hắn.

Sau khi giết chết hai người, Văn Thỏ Thỏ mò lấy túi trữ vật trên thân hai người tu luyện kia, kéo tới cho Văn Kiều, nó nhớ kỹ tỷ tỷ từng nói, sau khi giết người còn phải lấy đi túi trữ vật.

Có lẽ hai người tu luyện này cướp không ít người, có rất nhiều thứ trong túi trữ vật, chẳng qua cũng không nhiều đồ tốt, Văn Kiều tùy tiện nhìn một chút, liền ném vào trong không gian, để người rối A Thanh sửa sang phân loại chúng nó, vô dụng liền vứt bỏ.

Xoay chuyển như thế trong bí cảnh một tháng, ngày hôm đó, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ đang leo lên một cây đại thụ hái linh quả, Ninh Ngộ Châu trông coi dưới tàng cây, đột nhiên trông thấy một đạo linh quang sáng rực trên bầu trời cách đó không xa.

Linh quang chợt hiện, nhất định có dị bảo xuất thế.

Đạo linh quang này kinh động không ít người tu luyện bên trong bí cảnh.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nhảy xuống từ trên cây, lôi kéo Ninh Ngộ Châu bay về phía linh quang.

Linh quang kia cách chỗ bọn họ rất gần, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu gần như chạy tới ngay lập tức, chờ tới khi đến nơi, Văn Kiều lập tức có chút sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.