Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 149:




Edit: Jess93

Trước mặt là một hồ nước rộng lớn mênh mông.

Lúc này mặt hồ sóng lớn mãnh liệt, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, vọt tới từ đằng xa.

Làn sóng mãnh liệt kia tàn phá bừa bãi trong hồ nước, giống như trong hồ có quái thú gì đó sắp vọt ra khỏi mặt nước, ở trung tâm hồ có một đạo linh quang phóng lên tận trời, linh quang kia tựa như muốn đột phá trói buộc của bí cảnh, hướng về phía bầu trời mà đi, biến mất ở chân trời.

Linh quang xuất hiện ở giữa hồ, nhìn từ xa, giống như một cây cột thông thiên, kết nối hồ nước mãnh liệt và chân trời với nhau.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đứng trước hồ, sóng lớn nhấc lên kia đánh tới bên chân bọn họ, vài con cá theo làn sóng nhảy đến trước mặt bọn họ, phảng phất đang chế giễu bọn họ.

Tới nhanh có tác dụng quái gì, ngọn sóng này dâng cao như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí không biết linh quang kia là vật gì.

Nhìn xem cột sáng giữa hồ kia, Văn Kiều gãi đầu một cái, có một loại cảm giác không có chỗ xuống tay.

Lúc này, lại là một tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ thiên địa dường như đang run lên.

Văn Kiều vội lôi kéo phu quân nhà nàng lui lại, tránh khỏi cơn sóng lớn vọt tới kia, bụi cỏ bên hồ đã bị nước hồ dâng lên nuốt hết, hơn nữa còn có xu thế lan tràn ra xung quanh.

Mặc dù không biết có bảo vật gì xuất thế bên trong hồ này, nhưng hiện tại xem ra, tốt nhất đừng đến gần nó.

Trực giác của Văn Kiều từ trước đến nay đều rất chuẩn, nàng có một loại dự cảm tốt nhất đừng tiếp cận hồ nước, vội vàng lôi kéo Ninh Ngộ Châu lui lại, thối lui đến một khoảng cách an toàn.

Vừa lúc nơi này có một gốc đại thụ cao mấy chục trượng, thế là nàng lôi kéo Ninh Ngộ Châu, nhảy lên trên cây, đứng trên một chạc cây quan sát tình hình.

Ngay lúc bọn họ chọn lựa một nơi quan sát tốt, những người tu luyện phát hiện linh quang kia cũng đã chạy tới.

Bọn họ nhìn thấy nước hồ mãnh liệt kia, cùng ánh sáng thật lâu không tiêu tan ở giữa hồ, không hề nghĩ ngợi bay về phía cột sáng kia.

Phàm là nơi có linh quang tràn ngập như thế, đều sẽ có bảo vật gì đó xuất thế, người tu luyện thấy cảnh này, đương nhiên cũng xem cột linh quang kia như nơi dị bảo xuất thế.

Ngay lúc bọn hắn bay vào mặt hồ không lâu, đột nhiên một đạo sóng lớn nhấc lên trong hồ, làn sóng kia nuốt toàn bộ người tu luyện ở giữa không trung, kéo vào trong hồ nước phía dưới. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó không còn tiếng động, chỉ còn lại vết máu trên đầu con sóng, trong nháy mắt đã bị làn sóng khác nuốt hết.

Những người tu luyện khác chạy tới thấy cảnh này, trong lòng sợ hãi, ngược lại không có người nào mạo muội bay vào trong hồ.

Mặc dù dị bảo mê người, nhưng cũng phải nhìn rõ ràng tình huống, nếu không mất trắng một cái mạng vào đó rất đáng tiếc.

Nước trong hồ vẫn sôi trào mãnh liệt, linh quang ở giữa hồ thật lâu chưa tan, hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác vang lên từ trong hồ, không ai biết đó là tiếng gì, giống như là nổ tung nhưng cũng không giống lắm, nó truyền đến từ chỗ sâu dưới đáy hồ.

Càng ngày càng nhiều người tu luyện đi tới bên hồ, từ mấy chục người đến một ngàn, vẫn có xu thế tiếp tục tăng lên.

Những người tu luyện đến sau không biết tình huống như thế nào, cũng có người thử bay vào trong hồ, chẳng qua không có chỗ nào không bị sóng lớn trong hồ nuốt hết, chẳng mấy chốc đã còn khí tức.

Như thế, không còn người tu luyện nào dám mạo hiểm đi vào.

Lúc này, hồ nước giống như đã ấp ủ đến không sai biệt lắm, chỉ nghe một tiếng nước cực lớn ào ào vang lên, đã thấy một tòa đảo lao ra từ trong hồ nước, bay về phía cột linh quang ở giữa hồ, sau đó bị cột linh quang kia đưa về phía chân trời.

Tốc độ di động của tòa đảo kia rất nhanh, nhanh đến mức người tu luyện ở đây căn bản chưa kịp phản ứng, đã không còn bóng dáng.

Đang lúc thất vọng, lại một tiếng ầm phá vỡ mặt nước vang lên, lại có một tòa đảo lao ra từ trong hồ nước, dựa theo quỹ đạo tương tự, bay về phía cột linh quang ở giữa hồ.

Lúc này đám người rốt cuộc thấy rõ, hai tòa đảo này thật ra là bị cột linh quang giữa hồ hấp dẫn, sau đó bị linh quang đưa lên phía trên.

Nhưng mà nhìn đến đây, đám người vẫn hồ đồ, không rõ đây là ý gì.

Chẳng lẽ những tòa đảo kia ẩn giấu trong hồ, vì sao bọn nó bị cột linh quang kia hấp dẫn, sau khi được đưa lên phía trên thì sao?

Đám người tu luyện ngước đầu nhìn lên, cũng không biết có phải vì quá xa hay không, căn bản không thể thấy rõ tình huống phía trên, càng không thể nhìn thấy những tòa đảo bị đưa lên như thế nào.

Mắt thấy hết tòa đảo này lại đến tòa đảo khác lao ra từ trong hồ, theo cột linh quang ở giữa hồ đi về phía chân trời, rốt cuộc có người tu luyện nhịn không được hành động lần nữa. Vào lúc một tòa đảo lao ra từ trong hồ, người tu luyện kia cũng bay vào trong hồ, nhưng mà còn chưa tới gần hòn đảo kia, đã bị nước hồ mãnh liệt nuốt hết.

Thấy cảnh này, càng nhiều người chần chờ.

Càng ngày càng nhiều người tụ tập ở bên hồ, nhìn xem từng tòa đảo xông ra từ trong hồ, phóng về phía cột linh quang.

Kế tiếp lại liên tục có người thử tiến vào trong hồ, nhưng cũng không ngoại lệ đều bị sóng lớn cuốn vào trong nước.

Cũng không biết trong hồ này có bao nhiêu tòa đảo, bay lên trong bao lâu, nhưng không người nào dám tuỳ tiện lấy sinh mệnh của mình nếm thử, chỉ có thể đứng ở nơi đó nhìn xem, hồi lâu cũng không có hành động.

Bọn họ nghĩ, hồ này mặc dù lớn, nhưng cũng dung nạp không được bao nhiêu đảo, những tòa đảo kia chắc chắn sẽ có lúc bay xong.

Đến lúc đó lại xem tình huống.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đứng trên tàng cây, cũng đang đánh giá tình huống trong hồ.

Đột nhiên, Ninh Ngộ Châu nhéo nhéo tay Văn Kiều, truyền âm cho nàng: [A Xúc, đợi lát nữa có đảo từ trong nước bay ra ngoài, chúng ta thừa cơ tiếp cận nó.]

Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu gật đầu khẳng định với nàng.

Văn Kiều lại nhìn những tòa đảo từ trong hồ bay ra ngoài kia, tính toán khoảng thời gian cách nhau giữa những tòa đảo kia lao ra từ trong hồ, cùng tốc độ di động, sau đó nói thầm với Văn Thỏ Thỏ.

Một người một thỏ nói thầm xong, Văn Kiều nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, đợi lát nữa chàng nhớ nắm chặt ta."

"Được." Ninh Ngộ Châu lại cười nói.

Văn Kiều tính toán thời gian, vào lúc tòa đảo tiếp theo sắp vọt ra khỏi mặt nước từ trong hồ, nàng lôi kéo tay Ninh Ngộ Châu, ngự kiếm bay vào trong hồ.

Tốc độ của nàng rất nhanh, nhanh đến mức giống như một cái bóng, bởi vì Văn Thỏ Thỏ dùng gió bao lấy bọn họ, tăng nhanh tốc độ.

Người bên hồ phát hiện lại có người bay vào, cũng giống như xem kịch vui, chờ sóng nước trong hồ nuốt hết những người tiến vào.

Cũng quả thực như bọn họ suy nghĩ, sau khi bọn họ tiến vào, nước hồ trở nên kịch liệt hơn, giống như muốn nuốt hết những người tiến vào trong hồ.

Mắt thấy nước hồ nhấc lên sóng lớn lập tức sẽ cuốn trôi người tiến vào, đột nhiên một người trong đó vung ra một đầu roi dài màu thạch kim, đầu roi dài bên kia quấn lấy một khối đá ở trên đảo lao ra từ trong hồ, tòa đảo kia kéo lấy bọn họ cùng nhau phóng về phía linh quang, sau đó cả tòa đảo và người nó mang theo cùng nhau biến mất ở chân trời.

Người bên hồ: "..."

Còn có thể như vậy?

Đám người tỉnh ngộ, lập tức hiểu rõ hồ nước này quả thực sẽ nuốt hết người tu luyện tiến vào, nhưng chỉ cần có thể đến gần tòa đảo kia, để nó mang theo bọn hắn một đoạn đường, sẽ không sợ nước hồ phía dưới vọt tới.

Sau khi hiểu rõ điểm ấy, cũng có người tu luyện bắt đầu học Văn Kiều bọn họ, muốn mượn đảo bay kia tiến vào bên trong linh quang kia.

Nhưng mà rất ít người tu luyện có thể làm được, đầu tiên tốc độ phải nhanh, tiếp theo khí lực phải lớn, hai thứ thiếu một thứ cũng không được.

Đừng thấy những đảo bay đó có lớn có nhỏ, nhưng tốc độ chúng nó phóng tới cột linh quang quá nhanh, nếu khí lực không đủ lớn, căn bản là không có cách kịp thời bám vào nó, mượn lực của nó mang đi lên.

Văn Kiều bọn họ không biết động tĩnh của những người tu luyện bên hồ, từ lúc bọn họ bay vào hồ, liền cảm giác được một lực kéo từ trong hồ, phảng phất muốn đem người kéo xuống.

Lúc này, Văn Kiều cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lúc những người tu luyện kia bay vào, sẽ bất ngờ bị sóng nước kia nuốt hết. Bởi vì lúc sóng nước nhấc lên, lực hút kia càng mạnh, xung quanh không có thứ gì tựa vào, sau khi bị nước hồ nuốt hết, chỉ có một đường rơi xuống.

May mắn Văn Thỏ Thỏ hỗ trợ dùng gió chống đỡ, trì hoãn một chút sức kéo cho bọn họ.

Đúng lúc này, một tòa đảo lao ra từ trong hồ, Văn Kiều vung roi Thạch Kim mãng qua đó, cuốn lấy một tảng đá lớn bên cạnh tòa đảo, điều này không thể nghi ngờ giúp nàng tìm được một điểm tựa, thoát khỏi lực hút dưới hồ nước, hơn nữa tốc độ của đảo bay kia cũng cực nhanh, mau chóng kéo bọn họ bay về phía cột linh quang ở giữa hồ.

Nếu không phải Văn Kiều khí lực lớn, tốc độ lôi kéo kia sẽ khiến cho nàng bởi vì bất ngờ mà bị tuột tay.

Nàng cắn chặt răng, một tay nắm lấy roi Thạch Kim Mãng, một tay nắm chặt Ninh Ngộ Châu, mặc cho đảo bay kia kéo bọn họ không ngừng bay lên, dưới tốc độ kia, thậm chí khiến bọn họ mắt mở không ra.

Giống như một lát sau, giống như qua thật lâu, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, tòa đảo bay kia rốt cuộc dừng lại, dường như đụng phải gì đó, đảo bay rung động, mà Văn Kiều bọn họ cũng bị văng ra ngoài.

Văn Kiều còn đang nắm roi Thạch Kim Mãng trong tay, tảng đá lớn đang bay cũng bị buộc một đầu bên kia.

Cảm giác bị hất bay rất không tốt, may mắn Văn Thỏ Thỏ kịp thời điều động làn gió xung quanh, nâng thân thể của bọn họ lên.

Văn Kiều bọn họ đập xuống từ giữa không trung, tính cả tảng đá kia.

Ầm một tiếng, tảng đá đập xuống đất, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng rơi xuống.

Rốt cuộc hai chân chạm đất, Văn Kiều lòng còn sợ hãi, nắm lấy nam nhân bên người thật chặt, quay đầu nhìn hắn: "Phu quân, chàng không sao chứ?"

Ninh Ngộ Châu vẫn rất bình tĩnh, trừ tóc và y phục rối loạn một chút, sắc mặt như thường, ôn hòa nói: "Ta không sao."

Văn Kiều nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu đưa tay, sửa sang tóc cho nàng, hôn một cái lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, không keo kiệt khen ngợi: "A Xúc thật tuyệt, nàng làm được, chúng ta đã ở trên đảo."

Khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt trở nên hồng nhuận, Văn Kiều rủ mắt, có chút thẹn thùng, lòng vốn có chút sợ hãi cũng an định lại, nhỏ giọng nói: "Nhờ có Văn Thỏ Thỏ hỗ trợ, Văn Thỏ Thỏ mới lợi hại đấy."

Văn Thỏ Thỏ là yêu thú hệ phong, dọc theo con đường này đều là nó ngự gió gia tăng tốc độ cho nàng, bằng không trước khi bọn họ bay tới đảo bay kia đã bị sóng nước cuốn vào trong hồ rồi.

Nghĩ tới đây, Văn Kiều thưởng cho Văn Thỏ Thỏ một khối mật chi.

Văn Thỏ Thỏ vui vẻ liếm liếm mật chi, sau đó đem nó nhét vào túi trong má, dự định về sau lại ăn.

Kế tiếp bọn họ bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Lần này xem xét, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng trong một bụi cỏ ướt dầm dề, hoa cỏ cây cối xung quanh đều ẩm ướt, rất phù hợp với tình huống mới vọt ra khỏi mặt nước từ trong hồ, lúc này bọn họ cũng đã tiến vào những tòa đảo bay lên bầu trời kia.

Chẳng qua Văn Kiều cảm thấy có chút kỳ quái.

"Phu quân, tại sao những tòa đảo này lại giấu trong hồ, nếu như ở dưới hồ, thực vật trên đảo này làm sao có thể sinh trưởng?"

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm: "Lúc bọn nó chìm trong hồ, chắc hẳn sẽ hình thành một lồng phòng ngự, bảo vệ những đảo bay này. Mãi đến tận khi sắp nổi lên mặt nước, lồng phòng ngự kia mới có thể phá vỡ, ừm, khó được tiến đến, không bằng chúng ta đến gần đây nhìn xem."

Văn Kiều ừm một tiếng, lập tức lôi kéo hắn, mang theo Văn Thỏ Thỏ cùng hai con Hoàng Tinh Kiến bắt đầu đi dạo ở gần đó.

Lần đi dạo này, Văn Kiều phát hiện nơi này rất lớn, không thể nhìn thấy điểm cuối, hơn nữa cỏ cây um tùm, có thể gặp được linh thảo trên vạn năm ở khắp nơi, thậm chí có rất nhiều linh thảo cấp cao hiếm có.

Văn Kiều chấn kinh rồi, phản ứng đầu tiên chính là mang theo Văn Thỏ Thỏ đi đào linh thảo.

Một người một thỏ vô cùng vui vẻ đào linh thảo, Ninh Ngộ Châu không vội không hoảng hốt đi sau lưng bọn họ, như có điều suy nghĩ nhìn xem xung quanh.

Sau khi đào xong linh thảo, bọn họ liền bắt đầu thăm dò nơi này.

Nơi này tựa như là một vùng đất phúc cách biệt, một đường đi tới, có thể gặp được linh thảo trên vạn năm ở khắp nơi, linh khí dồi dào, nhưng không thấy hung thú nguy hiểm gì, yên tĩnh thanh bình.

Thừa dịp những người tu luyện khác còn chưa tới, bọn họ bay về nơi xa, để tránh chạm mặt những người tu luyện tới sau kia.

Đi tới trước một khu rừng trúc màu tím, Văn Kiều nhìn một chút, phát hiện khu rừng trúc này rất lớn, một đường lan tràn về phía đỉnh núi, khắp núi đều là cây trúc màu tím, hơn nữa cây trúc này phát ra một mùi hương cực kỳ dễ ngửi.

Văn Thỏ Thỏ nhảy qua, đào một gốc măng bắt đầu gặm, gặm đến mức vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt.

Ninh Ngộ Châu hái một chiếc lá trúc ngửi thử, nói chắc chắn: "Đây là Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chỗ sâu Tử Linh trúc này, hẳn là có Quỳnh Ngọc Tương."

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nghe xong, quyết định vào xem thử, lấy một chút Quỳnh Ngọc Tương.

Nghe nói Quỳnh Ngọc Tương là đồ vật tiên nhân mới có thể ăn, hạ giới không có, khó được gặp được ở đây, đương nhiên muốn lấy một chút nếm thử là mùi vị gì.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười đi sau lưng bọn họ, nhìn xem một người một thỏ kia vui sướng chạy tới chỗ sâu trong rừng trúc, không khỏi bật cười.

Bọn họ phát hiện Quỳnh Ngọc Tương ở gần đỉnh núi.

Khi thấy Ngọc Tương kia chảy ra từ một gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc to lớn, Văn Kiều sợ hãi thán phục nói: "Phu quân, thật sự có Quỳnh Ngọc Tương kìa."

Ninh Ngộ Châu dò xét gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc kia, gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc này rất lớn, thậm chí cần mấy người vây quanh mới được, Quỳnh Ngọc Tương màu xanh ngọc tiết ra từ bên trong thân trúc, chậm rãi chảy ra, rơi vào trong một vũng nước phía dưới.

Trong vũng nước này đều là Quỳnh Ngọc Tương.

"Gốc Tử Linh trúc này là Trúc Vương, chẳng trách có thể ngưng kết ra Quỳnh Ngọc Tương. A Xúc, Quỳnh Ngọc Tương phải dùng Quỳnh Ngọc Tử Trúc chứa đựng." Ninh Ngộ Châu nhắc nhở người đang muốn dùng bình ngọc chứa Quỳnh Ngọc Tương.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, liền đi chặt Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, làm thành mấy ống trúc, cẩn thận rót Quỳnh Ngọc Tương trong vũng nước kia vào.

Liên tục rót Quỳnh Ngọc Tương vào mấy ống trúc, cho đến khi sắp thấy đáy, Văn Kiều không có lấy tiếp.

Sau đó nàng lại dùng Tử Linh trúc tương đối mảnh làm mấy cái chén trúc, rót Quỳnh Ngọc Tương vào năm chén, phân biệt đưa cho Ninh Ngộ Châu và Văn Thỏ Thỏ, hai con Hoàng Tinh Kiến, hai người ba con yêu thú liền ngồi ở chỗ đó uống Quỳnh Ngọc Tương.

Uống xong một chén Quỳnh Ngọc Tương, Văn Kiều cảm thấy cả người đều sắp thăng hoa, có lẽ làm thần tiên chính là tư vị này.

Nàng than nhẹ một tiếng: "Uống ngon thật, tiên nhưỡng cũng không gì hơn cái này."

Ninh Ngộ Châu bật cười: "Quỳnh Ngọc Tương này tính tình ôn hòa, người tu luyện ăn vào, không chỉ có thể điều trị ám thương trong cơ thể, đồng thời cũng có thể thanh lọc tạp chất trong thân thể cho người tu luyện, tạo thành linh thể càng tinh khiết không tì vết, là đồ tốt hiếm có."

"Có đúng không, vậy phu quân chàng uống nhiều một chút."

Văn Kiều nói, cần mẫn rót Quỳnh Ngọc Tương vào chén cho hắn, để hắn uống nhiều một chút.

Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Người nên uống nhiều chính là nàng, kinh mạch của nàng yếu ớt, còn đang điều trị, uống nhiều có lợi cho nàng."

Lúc Văn Kiều sinh ra đời đã bị ám toán, thân trúng hỏa độc, khiến ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, linh khiếu như là một cái phễu, không chứa được linh lực, chú định hai mươi chết trẻ. Về sau dù cơ duyên xảo hợp chuyển hóa ra yêu thể, có thể khỏi hẳn, nhưng kinh mạch trong cơ thể yếu hơn người tu luyện bình thường, cũng may mắn lúc tu luyện nàng chú trọng luyện thể, đi lên con đường thể tu, không ỷ lại quá nhiều đối với linh lực trong kinh mạch, mới không còn liên lụy nàng.

Cho dù như thế, vấn đề kinh mạch yếu ớt sớm muộn sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của nàng, vẫn phải giải quyết.

Nhưng mà như loại kinh mạch yếu ớt trời sinh này rất khó trị liệu, chỉ có thể dùng các loại thiên tài địa bảo đến uẩn dưỡng, cũng may mắn vận khí của bọn họ không tệ, cùng nhau đi tới, gặp được không ít thiên tài địa bảo, cộng thêm bọn họ có không gian, có thể nuôi dưỡng linh thảo, ngược lại cũng không ngại.

Văn Kiều nghe được hắn nói, gãi gãi mặt.

Kỳ thật nàng không hiểu lắm về chuyện kinh mạch của mình yếu ớt, thậm chí có đôi khi sẽ quên mất, nếu không phải hắn nhắc nhở, nàng đều cảm thấy chuyện kinh mạch yếu ớt này cũng không ảnh hưởng đến việc tu luyện và chiến đấu của nàng.

Chẳng qua nàng biết đây là sự quan tâm của phu quân đối với nàng, Văn Kiều rất hưởng thụ nó, bình thường đều nghe lời hắn.

"Cho dù như thế, chàng cũng phải uống nhiều một chút." Văn Kiều kiên trì.

Ninh Ngộ Châu cong môi cười cười, liếc nhìn Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc xung quanh, nói: "Khu rừng trúc này không tệ, ngày khác nếu không gian mở rộng, có thể trồng một chút."

"Vậy ta đào một chút dự trữ trước."

Văn Kiều là người siêng năng, lập tức cùng Văn Thỏ Thỏ bắt đầu đào cây trúc.

Ninh Ngộ Châu nhìn bọn họ đào, ánh mắt nhìn xung quanh một chút, đột nhiên ánh mắt dừng lại.

"Phu quân." Văn Kiều quay đầu nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu nhìn chằm chằm phía trước, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "A Xúc, đi!"

Văn Kiều còn không kịp hỏi thăm, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, một làn sóng khí đập tới bên này, tiếp theo là một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.