Phong Ngự

Chương 76: Điệp vụ sơn mạch




“Kiều Huyền! Các ngươi làm gì vậy? Mau đứng lại bảo vệ phía sau nhanh!”
Lý Đán đang ở đằng xa nổi giận gầm lên một tiếng, sở dĩ hắn lệnh cho đội ngũ phía trước tiến lên còn đội phía sau chặn hậu bởi vì đám Thị Huyết Hắc Nha kia vô cùng linh hoạt, thân hình lại nhỏ bé, một khi toàn bị đội hộ tống bị chúng vây lại thì Ngô Kiếm vốn mất hết pháp lực sẽ gặp nguy hiểm, bọn hắn muốn cứu viện sợ cũng không kịp.
Mà bây giờ nếu năm người Kiều Huyền chạy đi thì khác nào dụ đám quạ quỷ quái đó lao theo, đến lúc đó lỡ Ngô Kiếm gặp phải chuyện gì thì nhiệm vụ hộ tống lần này coi như thất bại hoàn toàn rồi.
Ngay lúc này Phong Nhược ở phía sau cùng bỗng nhiên khống chế dơi quỷ quay lại lao thẳng về lũ quạ đen đông nghịt đang ùn ùn công lên, trong chốc lát hắn thu hút toàn bộ sự chú ý của bầy quạ, liền bị bọn chúng vây lấy kín mít không còn hình bóng.
“Mau nắm lấy cơ hội này tấn công đi!”
Mắt thấy cảnh này Lý Đán nhẹ cả người vội vàng ra lệnh, nhưng trong lòng hắn cũng có chút ngỡ ngàng lo lắng, bởi vì trước mắt hắn những hành động của Phong Nhược chẳng khác nào đi tự sát, đây là trên trời, bốn phương tám hướng đều không có lấy một vật cản, mặc dù Phong Nhược có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng nếu lao đầu vào bầy quạ thì cũng lành ít dữ nhiều thôi.
Nhưng Lý Đán vừa mới dứt lời thì giữa bầy quạ chợt xuất hiện một kiếm quang màu xanh, kiếm quang này vô cùng linh hoạt đáng sợ, thoắt ẩn thoắt hiện, mờ ảo không thấy dấu vết.
Chỉ trong vài nhịp thở kiếm quang màu xanh lại đột nhiên biến mất, xuất hiện đột ngột mà thu hồi cũng rất nhanh chóng, thậm chí còn khiến bọn Lý Đán nghĩ mình vừa mới trải qua một cơn mơ.
Ngay lúc này giữa bầu trời yên tĩnh đám quạ đen vốn vây kín Phong Nhược đột nhiên đình chỉ mọi hành động rồi lả tả rơi xuống đất, mấy trăm con, một cơn mưa máu.
Chỉ còn hơn mười con may mắn sống sót hoảng sợ kêu gào bỏ trốn, tiếng kêu làm bọn Lý Đán đang đứng nhìn ở đằng xa tỉnh táo lại.
“Lập tức rời khỏi chỗ này, mùi máu tanh sẽ thu hút linh thú trong phạm vi mấy trăm dặm kéo đến đây!”
Giọng nói nhàn nhạt của Phong Nhược vang lên, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
“À! Ừ!”
Lý Đán nhìn Phong Nhược như nhìn quái vật, ngẩn ngơ một chút rồi quay người bay đi, ánh mắt bọn người Kiều Huyền cũng ngập tràn sợ hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn tuy biết rõ đệ tử chính thức của Thượng Tam Viện có thực lực rất mạnh mẽ nhưng không ngờ lại khủng bố như vậy, kiếm quang kia quả thật lăng lệ khủng khiếp, nhanh như chớp, linh hoạt như mây trôi nước chảy làm bọn hắn được một phen mở rộng tầm mắt, chỉ sợ Ngự kiếm thuật mà bọn hắn đang tu luyện cũng không bì được một phần vạn so với Phong Nhược.
Trải qua những đợt công kích liên tiếp cuối cùng toàn bộ đội ngũ hộ tống cũng không gặp bầy linh thú nào lớn nữa, chỉ có mấy con không biết sống chết lao vào đều bị tiêu diệt rất nhanh, đám người Kiều Huyền cũng yên tâm hơn nhiều, bởi vì chỉ cần Phong Nhược còn ở đằng sau thì bọn hắn không phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả, chỉ liệu mà cắm đầu đi lên trước mà thôi.
Mấy ngày sau cuối cùng bọn hắn cũng đã thấy được Điệp Vụ Sơn Mạch ở phía trước, mà lúc này đây trừ linh thú phi hành của Phong Nhược, Lý Đán và vài hộ vệ nữa còn lại những con khác đều mệt mỏi rã rời, dù sao bay liên tục hơn hai vạn dặm cũng không phải chuyện đùa.
Nhìn những rặng núi nhấp nhô cao vút xuyên mây trước mặt Phong Nhược không khỏi có chút cảm khác, nhớ ngày đó đám người bọn hắn bỏ khu vực Nhạn Bắc quyết tâm xuôi về phương nam, trên đường đi gặp bao nhiêu trắc trở, mãi sau khi đi qua được Điệp Vụ Sơn Mạch này thì mới an toàn đến được Trấn Thiên Tông.
“Đây chính là Điệp Vụ Sơn Mạch sao? Hùng vĩ chẳng kém Tiếp Thiên Phong là mấy nhỉ, cuối cùng cũng đã đến được đây rồi, nếu không nghỉ ngơi thì sợ mấy con linh thú phi hành này không chịu nổi nữa mất!”
Kiều Huyền than thở nói.
“Ha ha! Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi, Điệp Vụ Sơn Mạch này là rặng núi lớn thứ hai của Thương Ngô Giới, vô cùng rộng lớn, phía bắc tiếp giáp khu vực Nhạn Bắc, phía đông liền với Vô Tận Chi Hải, còn phía nam là Khô Mộc Hải cùng với khu vực Nhạn Nam, cuối cùng phía tây bắc chính là khu vực Hàn Sơn và Tần Tây. Nếu các ngươi muốn chạy một vòng qua hết rặng núi này thì chắc cũng phải mất mấy chục năm, đường chúng ta đi bây giờ tuy là đường ngắn nhất nhưng cũng phải đến hơn mười vạn dặm đó!”
Phong Nhược lơ đễnh nói, từ khi có trong tay ngọc giản ghi chép lại địa lý của Thương Ngô Giới thì hắn đã sớm nhớ được toàn bộ các vùng đất trong giới diện này rồi.
“Ồ? Phong sư huynh làm sao biết được nhiều vậy? Đệ đúng là không biết phía tây Điệp Vụ Sơn Mạch này lại giáp với khu vực Hàn Sơn, nghe nói chỗ đó là vùng đất vô cùng thần bí, là cấm địa của Tu Tiên giới, các điển tích bên trong tông môn cũng không ghi lại chút gì về khu vực Hàn Sơn này!” Chu Đại đứng kế bên tò mò hỏi.
Nghe được lời này Phong Nhược chỉ cười mà không trả lời, khu vực Hàn Sơn quả thật là một chỗ vô cùng quỷ quái ở Thương Ngô Giới, căn cứ vào những gì có ghi chép trong ngọc giản thì chỗ đó cũng không nằm trong phạm vi quản lý của năm Đại tông môn, thậm chí còn có các môn phái tu tiên sống ở đó nhưng không có bất cứ liên hệ gì với năm Đại tông môn cả, cũng không có mấy tu sỹ có thể tiến vào nơi đó vì nó còn khắc nghiệt hơn cả Khô Mộc Hải.
Ngoài ra cũng không biết là do nguyên nhân gì mà cho tới bây giờ năm Đại tông môn đều lẩn tránh nhắc đến khu vực này, thậm chí những môn phái cạnh khu vực đó cũng không được chào đón, cũng chính vì thế mà không có truyền tống trận đi thẳng đến vùng quỷ quái đó.
Gần đây liên minh các môn phái tu tiên ở Nhạn Bắc tuy thế lực rất yếu nhưng đều tự làm theo ý mình mà không bị năm Đại tông môn quản lý, nhưng khu vực Nhạn Bắc lại là nơi có nhiều người thường sinh sống nhất trên Thương Ngô Giới, có hơn mười mấy nước lập lãnh thổ trên đó, quê quán của Phong Nhược cũng là chỗ này.
Tất nhiên bây giờ hắn không có quá nhiều hoài niệm về cố hương nữa, mười hai tuổi đã bị bắt đi lính, sau đó lăn lộn trên chiến trường vài chục năm cho đến khi bị một con linh thú phi hành lôi tuột lên Thanh Vân Sơn.
“Đúng rồi! Phong sư huynh, con dơi này chắc là dị thú đúng không huynh, bay liên tục thế mà chả tỏ vẻ gì mệt mỏi cả, trước đến giờ đệ chưa bao giờ được thấy qua một con linh thú phi hành nào khỏe như vậy, không biết huynh kiếm ở đâu ra thế? Đệ cũng muốn có một con quá.”
Lúc này Kiều Huyền trầm trồ nói một mạch cắt đứt suy nghĩ của Phong Nhược, hiện tại đám linh thú phi hành của bọn hắn đều rã rời rồi nhưng con dơi thì vẫn sung mãn vô cùng, quả thật đáng ngưỡng mộ.
“Ha ha! Ta bắt được ở Khô Mộc Hải, tên là Khô Mộc Quỷ Bức, nhưng không dễ thu phục như đệ tưởng đâu!”
Phong Nhược mỉm cười thu ánh mắt đang dõi về những dãy núi đằng xa lại, con dơi quỷ này sau khi ăn vào mấy miếng rêu Hàn Ngọc thực lực đã được tăng lên rất nhiều, chắc phải đến cấp năm đỉnh phong, còn chút xíu nữa thôi là tiến lên cấp sáu, chính vì thế bay hơn hai vạn dặm đối với nó không tính là cái gì.
Đang chuyện trò thì những hộ vệ thương hội ở phía trước chầm chậm dừng lại, rồi thấy một mình Lý Đán quay người bay thẳng ra sau, đến trước mặt Phong Nhược khách khí nói:”Phía trước chính là Điệp Vụ Sơn Mạch, Phong đạo hữu dường như đã từng đi qua nơi này rồi? Đạo hữu xem nên nghỉ ngơi ở đâu là tốt nhất!”
Nghe xong mấy lời này Phong Nhược không khỏi cười cười, tên Lý Đán sau mấy lần được tận mắt chúng kiến thực lực của hắn đã thay đổi thái độ một cách chóng mặt, cái gì cũng lại hỏi, cũng hòa nhã hơn với đám người Kiều Huyền nhiều.
“Cứ theo ý Lý đạo hữu đi, ta cũng chỉ mới đi qua chỗ này một lần mà thôi, cũng không có ý kiến gì nhiều, nhưng tốt nhất là nên nghỉ ngơi một thời gian ngắn, khôi phục sức lực rồi hẵng đi vào Điệp Vụ Sơn Mạch!”
“Được thôi! Đêm nay chúng ta nghỉ ở tiểu cốc phía trước, chỗ đó có một tòa lâu đài bằng đá, nếu may mắn có thể gặp được mấy tên đệ tử đi săn bắn của phái Thương Sơn, đến đó chúng ta sẽ kết bạn đi cho an toàn.” Lý Đán nói xong liền vọt lên dẫn đầu, đi thẳng về hướng tiểu cốc mà hắn vừa nói.
Phong Nhược cũng không lạ gì phái Thương Sơn mà Lý Đán nói, đây là một môn phái nhỏ ở gần Điệp Vụ Sơn Mạch, cả phái chỉ có vẻn vẹn mấy trăm người, gần đây dựa dẫm vào Trấn Thiên Tông những vẫn thuộc liên minh các môn phái ở Nhạn Nam, mà ở Nhạn Nam còn có hơn mười môn phái nhỏ nhỏ giống như vậy.
Chỉ mỗi tội vùng này Trấn Thiên Tông quá mạnh mẽ nên những môn phái nhỏ đều bị đè xuống không ngóc đầu lên được nên cũng ít người biết đến.
Chẳng mấy chốc đám người Phong Nhược đã đi tới lâu đài bằng đá ở tiểu cốc trước mắt, qua ánh chiều tà có thể thấy được một đám mây lượn lờ bên ngoài lâu đài, chắc chắn đã có tu sỹ ở đó trước rồi.
Còn chưa chờ đám người Phong Nhược hạ xuống thì sáu bóng người từ trong lâu đài đá đã lao ra chuẩn bị tấn công, một người quát to:”Chúng ta là đệ tử của phái Thương Sơn, những người mới đến là người phương nào?”
Lúc này Lý Đán đi đầu tiên vội vàng nói:”Mấy vị đạo hữu, chúng ta là đội hộ vệ của thương hội Thương Nguyệt, ngày mai sẽ đi vào Điệp Vụ Sơn Mạch, muốn dừng lại nghỉ chân ở đây một đêm, làm phiền các vị!”
Nói xong đám hộ vệ thương hội liền đem lệnh bài ra để làm chứng.
Sáu gã đệ tử của phái Thương Sơn cũng không vội buông lỏng cảnh giác mà chăm chú quan sát lệnh bài của đám người Lý Đán, sau đó mới thoải mái thu kiếm.
“Thì ra là các vị đạo hữu của thương hội Thương Nguyệt, mà trừ đám bọn ta ra thì cũng không có bao nhiêu người có thể biết được vị trí của tòa lâu đài này. Ta là Tề Vũ của phái Thương Sơn, ngày mai cũng mang các sư đệ đi vào Điệp Vụ Sơn Mạch săn bắn, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi cùng nhau cho an toàn!”
Lúc này gã đệ tử cầm đầu có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ hiền lành nói, từ đó cũng thấy được môn phái này có quan hệ khá tốt với thương hội Thương Nguyệt, sau khi biết thân phận của nhau niềm nở tiếp đón mà không tỏ vẻ chán ghét một chút nào.
Sau đó Lý Đán giới thiệu qua đám người Phong Nhược một chút, thái độ của Tề Vũ với những đệ tử Trấn Thiên Tông cũng rất khách khí và ôn hòa nhưng bọn Kiều Huyền cũng không để ý nhiều, chỉ nói chuyện qua một chút rồi đi vào trong lâu đài nghỉ ngơi, dù sao mấy ngày vừa qua phải đi không ngừng nghỉ lại liên tục chiến đấu khiến bọn hắn mệt mỏi rã rời rồi.
Phong Nhược không vội tiến vào bên trong, đi liên tục mấy ngày như vậy đối với hắn chẳng có vấn đề gì, huống chi hắn còn ngồi tu luyện trên lưng của dơi quỷ, điểm này đám người Lý Đán làm sao có thể sánh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.