Phong Ngự

Chương 77: Xuôi về phương Nam




Giữa đường nguy ngập va cơn lốc

Vượt chốn gian nan biệt Diệp Hoằng


Bọn người Phong Nhược cứ thế phi hành một mạch xuôi về phương Nam, mấy ngày đầu mọi người vẫn còn tương đối thoải mái vì không gặp trở ngại gì đáng kể trên đường đi. Tuy nhiên sau khi đến được vùng biên giới địa phận Nhạn Nam thì bọn họ không còn cảm giác thoải mái như trước nữa mà tất cả đều tỏ vẻ khẩn trương hơn.
Nếu như nói địa phận Nhạn Bắc còn có thể thích hợp cho phàm nhân sinh sống, ngược lại địa phận Nhạn Nam chỉ có thể dùng hai từ ‘hung hiểm’ để hình dung. Bởi vì khắp mọi nơi đều là những dãy núi hùng vĩ liên miên bất tận, bên trong đó tràn ngập tầng tầng lớp lớp đủ loại chướng khí, lại còn có âm thanh dã thú gầm rống ầm ỉ không ngừng, cho dù bọn người Phong Nhược ở trên không trung cách xa mấy trăm trượng vẫn cảm thấy da đầu như run lên từng đợt!
May mắn là ở đoạn đường này mọi người cũng chưa gặp phải linh thú phi cầm lợi hại nào nên cũng không đến nổi quá mức phiền phức, tuy nhiên theo như lời Lam Lăng nói thì hầu hết địa phận của Nhạn Nam này đều là cảnh mây núi liên miên bất tận, cho dù tại sơn môn của những môn phái tu tiên đi nữa cũng thường xuyên bị rất nhiều linh thú tấn công. Chính vì vậy mà tại địa phận Nhạn Nam từ trước đến nay lúc nào cũng nguy hiểm hơn nhiều so với địa phận Nhạn Bắc của Tu Tiên giới.
Ngay lúc bọn người Phong Nhược đang tập trung điều khiển tọa kỵ bay từ từ về phía trước thì đột nhiên một hồi tiếng rít "O...o..." vang lên ở đằng xa, vừa nghe thấy chuỗi âm thanh này lập tức đám phi hành tọa kỵ mà mọi người đang cưỡi đều hoảng hốt kêu lên rồi dừng hẳn lại trên không trung, ra lệnh cách nào bọn chúng cũng chẳng chịu tiến lên phía trước một bước, thậm chí tọa kỵ của Diệp Hoằng và Hành Vô Kỵ cũng đều bị như thế.
“Xảy ra chuyện gì ?"
Phong Nhược một mặt trấn an con Kên Kên đang cưỡi, mặt khác nhìn về phía trước xem có sự cố gì xảy ra, nhưng đáng tiếc do khói mù che khuất nên bất luận thứ gì cũng không nhìn thấy rõ được. Tuy nhiên càng làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ chính là con Thanh sắc đại điểu mà Minh Khê đang ngồi vẫn bình tĩnh như thường.
"Nhanh! Nhanh lui lại!"
Ngay lúc này, cách đó khoảng chừng trăm trượng cả Diệp Hoằng lẫn Hành Vô Kỵ đều hiện lên vẻ hoảng hốt hô hoán lên, rồi lập tức điều động tọa kỵ lui ngược về phía sau. Mấy người bọn Phong Nhược cũng hiểu được tình hình nghiêm trọng đến cỡ nào, không dám hỏi câu gì mà tức khắc điều khiển phi hành tọa kỵ hướng bay hết tốc lực lui về sau.
Tuy nhiên tiếng gào thét nọ ngày càng đến gần hơn, Phong Nhược cả gan liền liếc mắt ngó lại, lập tức hắn sợ hãi đến nỗi thiếu chút nữa đã từ trên lưng con Kên Kên cấp ba rớt xuống rồi. Chỉ thấy ở phía sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn cao tới mấy ngàn trượng, cơn lốc này nhuộm toàn một màu đỏ tươi như máu, nếu cứ thế mà nhìn thẳng lên trên thì trông tựa như đang có một thác nước bằng máu vô tận từ trên trời đổ xuống vậy! Mà cơn lốc xoáy này khiến cho hơn phân nửa khoảng không phía sau hoàn toàn bị che lấp, trên mặt đất vô số đá vụn và cát bị thổi bay tứ tung, thật giống như quang cảnh trời sắp sập đến nơi vậy.
Thậm chí càng tệ hơn nữa là cơn lốc xoáy này có tốc độ cực nhanh, vốn vừa rồi còn cách bọn họ đến mấy trăm dặm, thì nay chỉ trong chốc lát thôi đã vọt tới sát bên cạnh rồi! Không chỉ có phi hành tọa kỵ cấp ba của mấy người bọn Phong Nhược, mà ngay cả tọa kỵ cấp năm đứng trước mặt trận cuồng phong yêu dị đó cũng bị chậm chạp như ốc sên!
"Không xong! Cái mạng nhỏ của mình chẳng lẽ kết thúc ở đây sao!" Phong Nhược nhịn không được mà thầm nghĩ, trong ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng bởi vì đối với trình độ bọn họ thì căn bản không thể thoát khỏi lực hút của cơn lốc xoáy kia.
Ngay lúc bọn người Phong Nhược sắp bị cơn lốc hoàn toàn nuốt trọn, thì một vệt ánh sáng chói mắt như mặt trời đột nhiên xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, rồi trực tiếp dùng thế mạnh như vạn quân lập tức đánh tan biến đi cơn lốc nọ, chỉ cần như thế lập tức khiến cho cơn lốc xoáy tưởng chừng như không ai có thể trốn thoát đã hoàn toàn bị tan biến, trong nháy mắt cả bầu trời liền khôi phục trở lại bình thường!
"Hống!" Lúc này một tiếng rống giận rung trời ầm ầm vang lên, tiếng gầm cực lớn này thật giống như thủy triều hướng về bốn phương tám hướng lan nhanh đi, chớp mắt hơn mười ngọn núi xung quanh tựa như bị chấn động mà không ngừng rung rinh, còn mọi người thì bị tiếng rống làm cho càng lúc càng thống khổ! Phong Nhược miễn cưỡng nhìn ra ngoài xa cách mấy ngàn trượng, bỗng thấy xuất hiện một con quái vật khổng lồ toàn thân đỏ như máu, trên lưng nó mọc ra cặp cánh thật lớn đang bay lơ lững trên không khung, dọc theo sau là cơ man đủ loại cánh khác rộng chừng vài chục trượng, lúc này một luồng khí lưu đỏ như máu đang nhanh chóng lan tràn ra, không cần phải nói đây chính là nơi phát ra cơn lốc đỏ như máu vừa rồi!
May mắn lúc này bỗng nhiên vang lên từng tiếng long ngâm từ trên chín tầng mây, chỉ trong thoáng chốc đã dập tắt đi tiếng gầm cực lớn kia, sự tình xảy ra sau đó lại khiến cho Phong Nhược suốt đời khó quên. Ngay trên đỉnh đầu hắn, hình ảnh quen thuộc của một tia quang mang chói mắt như mặt trời, trong tích tắc hóa thành màn mưa kiếm phủ đầy trời, kéo theo tiếng rít gào nhắm hướng quái vật khổng lồ đó mà phóng tới, trong nháy mắt đã vây kín lấy nó, tuy nhiên ở chỗ có vô số kiếm quang đang chém xuống đó, Phong Nhược cũng chỉ có thể nhìn thấy được một luồn ánh sáng vô cùng chói mắt mà thôi!
"Ngao!" chỉ trong khoảng thời gian chừng mười nhịp thở, ở phía trước liền phát ra một tiếng rú gào thảm thiết của quái vật. Nó lập tức hóa thành một luồng tơ máu mà chạy trốn vào trong đám mây mù ở phương xa, tốc độ của nó thật sự là từ trước đến giờ Phong Nhược chưa bao giờ nhìn thấy.
Tự biết không có cách nào đuổi theo, màn kiếm quang vũ lộng đầy trời kia cũng không tiếp tục đuổi giết nữa, mà chỉ ở nguyên tại chỗ xoay vài vòng rồi tất cả tia kiếm quang tức thời hội tụ lại thành một quầng sáng chói mắt như ánh mặt trời. Lúc này, bọn người Phong Nhược chỉ nghe "Vèo..." một tiếng, lập tức quầng sáng đó vội bay nhanh về phía xa, sau đó cách gần ngàn trượng mới dừng lại. Đến lúc này, đám người Phong Nhược mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào đã có một nữ tử vận bạch y trắng như tuyết đứng ở đó, chỉ có điều từ đầu đến cuối nàng cũng không thèm ngó đến bọn người Phong Nhược, sau khi luồng kiếm quang kia được thu hồi lại lập bạch y tức nữ tử hóa thành một vệt sáng trong nháy mắt bay đi mất!
Mọi người tựa như chìm vào giấc mộng, sau hơn nửa ngày trời mới bừng tỉnh trở lại nhưng trên mặt vẫn còn giữ nguyên nét kinh hãi.
"Hành đạo hữu, chẳng lẽ đây là cao thủ Kim Đan kỳ à?" Diệp Hoằng mang vẻ mặt khiếp sợ nói. Hắn sống hơn hai trăm năm nay cũng không phải là chưa từng gặp qua cao thủ Kim Đan kỳ, nhưng mang phong thái khủng bố như nàng kia thì chưa bao giờ được gặp.
"Không! Ta nghĩ có lẽ là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, hoặc có thể là…" Hành Vô Kỵ không nói tiếp nhưng sắc mặt của Diệp Hoằng lại biến đổi lần nữa.
"Chúng ta lập tức xuất phát, nếu như con quái vật kia quay trở lại thì nguy hiểm lắm!" Diệp Hoằng hơi vội vàng lập tức ra lệnh.
Gặp tình huống suýt mất mạng như vừa rồi nên áp lực càng đè nặng lên tất cả mọi người, kể cả Đường Thanh trên miệng suốt ngày không yên mà bây giờ cũng không dám lên tiếng, chỉ lo canh cánh tự dưng lại kéo đến yêu vật đáng sợ như vừa rồi nữa.
Thật may mắn, trên đoạn đường kế tiếp mọi người cũng không gặp thêm linh thú nào quá mức lợi hại, nhưng vì đảm bảo an toàn nên tất cả đều không dám hạ xuống mặt đất nghỉ ngơi, mà chỉ đổi luân phiên phi hành tọa kỵ rồi không ngừng phi hành suốt ngày đêm, đến mấy hôm sau xuất hiện trước mặt mọi người là một tòa sơn mạch vô cùng hùng vĩ.
"Ha ha! Cuối cùng cũng tới nơi an toàn rồi! Nơi này chính là sơn môn của Trấn Thiên Tông, Tiếp Thiên Phong!" Thở phào một cái, Diệp Hoằng vừa giới thiệu với mọi người vừa lộ vẻ hơi mệt mỏi. Vỉ mới trải qua một phen lặn lội đường xa hơn mười vạn dặm, nên sắc mặt lão lại càng trông tái nhợt hơn.
"Quả thật chúng ta may mắn vô cùng! Chư vị, lão phu xin lập tức cáo từ, ngày sau nếu có duyên sẽ gặp lại!" Lúc này Hành Vô Kỵ mới chấp tay, mặt mỉm cười xoay người rời đi, tuy nhiên trong tích tắc khi lão quay lưng cáo từ thì làm như vô ý lướt nhìn qua Minh Khê một cái.
Chi tiết nhỏ nhặt này bọn người Diệp Hoằng không hề phát giác, thậm chí ngay cả bản thân Minh Khê cũng chẳng hay biết. Nhưng do Phong Nhược ở bên cạnh trước giờ vẫn luôn chú ý đến hành động của Hành Vô Kỵ, nên hành động đó không lọt qua được cặp mắt của hắn.
"Lão nhân này chẳng lẽ nhận ra Minh Khê? Hay chính lão là cừu nhân của nàng?" Phong Nhược nghĩ thầm, nhưng lại cảm thấy hơi có vẻ không hợp lý cho lắm. Bởi vì từ lúc bọn họ tiến vào tiểu trấn, Minh Khê vẫn một mực không rời khỏi trang viên thì làm sao Hành Vô Kỵ có thể biết mà tìm đến chứ?
Huống chi nếu như Hành Vô Kỵ là cừu nhân của Minh Khê đi nữa, thì xuyên suốt hành trình vừa qua lão có rất nhiều cơ hội để động thủ mà. Phải biết rằng, theo biểu hiện cho thấy thực lực của bọn người Phong Nhược tuy đông nhưng không có đủ lực, chẳng khác nào thứ miệng cọp gan thỏ vậy, cho dù trên người Hành Vô Kỵ có bị thương tích đi nữa cũng có thể thủ thắng dễ dàng!
"Ây da! Mặc kệ đi. Đợi đến lúc an bài xong mọi thứ, mình sẽ để Minh Khê ru rú ở trong nhà là tốt rồi!" Phong Nhược thầm nghĩ mà vẫn cảm giác hơi bực mình. Nếu như cừu gia của Minh Khê thật sự tìm tới tận cửa, thì với thực lực hiện tại của hắn cũng chỉ có thể suôi tay đứng ngó mà thôi!
Sự việc Hành Vô Kỵ rời đi cũng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên hiện tại ngoại trừ Lam Lăng rầu rĩ không vui và Minh Khê còn nhiều điều mù mịt, với lại Phong Nhược đang có tâm sự khác ra, thì còn lại hai người Đường Thanh và Bành Việt đều rất hưng phấn!
"Ây da! Ngọn núi này so với Thanh Vân Sơn cao hơn rất nhiều a! Rõ ràng trên đỉnh phủ đầy băng tuyết, nếu ngày nào cũng sống ở đây thì chẳng phải bị đóng băng cũng chết cóng cho xem!" Đường Thanh cười quái dị một tiếng rồi nói, hiện giờ khi mọi người đã vượt qua đoạn đường nguy nan rốt cuộc hắn lại có tâm tư để tiếp tục vui đùa.
"Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, hoàn cảnh như vậy mới có lợi cho việc tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết chứ!" Diệp Hoằng trừng mắt nhìn Đường Thanh rồi mới nói tiếp: "Bọn ngươi hiện tại hãy kiên nhẫn chờ ở đây, đợi ta đi lên bái kiến!"
Đến khi Diệp Hoằng leo lên dãy Tiếp Thiên Phong, Phong Nhược vốn đang rãnh rỗi chẳng có việc gì làm nên bắt đầu chăm chú để ý cảnh vật trước mắt. Thật ra Tiếp Thiên Phong này thật sự không hổ danh là ‘tiếp thiên’ (DG: nối trời), hắn chưa từng thấy qua ngọn núi to nào cao vút ngập trong mây đến như thế, chi cần thấy được khí thế trời sinh này thì Thanh Vân Sơn không cách nào có thể so sánh nỗi.
Trong lúc mấy người Phong Nhược đang chờ đợi, thỉnh thoảng cũng trông thấy nhiều đội đệ tử Trấn Thiên Tông tới lui vội vàng, trong khoảng thời gian ngắn ngũi đó mà đã có hơn mấy trăm người rồi, chỉ nội điều này thôi đã khiến cho mọi người phải thở dài liên tưởng đến những hoài niệm hồi còn ở Thanh Vân Tông, mà vô vàn cảm khái. Ngẫm lại cả Thanh Vân Tông đó cho dù có gộp hai viện Thiên Cơ và Thiên Xu lại đi nữa, cộng lại cũng không tới ba trăm người, lấy đi so với Trấn Thiên Tông có mấy vạn môn nhân đệ tử thì thật sự là cách nhau quá xa, một cái trên trời còn một cái ở dưới đất.
Nếu như chỉ có nhân số chênh lệch thì không sao, nhưng thực lực của đệ tử Trấn Thiên Tông lại làm cho mọi người cảm thấy ngưỡng mộ. Cơ hồ tu vi của tất cả bọn họ đều đạt Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí trong đó còn có rất nhiều cao thủ Trúc Cơ kỳ nữa. Mà phi hành tọa kỵ của bọn họ phần lớn đều là linh thú cấp ba hoặc cấp bốn, hơn nữa trang phục trên người phần lớn đều mặc bộ Lăng Vân hoặc Sạn Tuyết, chưa kể kiếm khí trên lưng thấp nhất cũng thuộc hàng tam phẩm.
Nếu đem so sánh với Lam Lăng là người có thực lực mạnh nhất trong đám Phong Nhược ở đây, mà ở trong hàng ngũ đệ tử của Trấn Thiên Tông cũng chỉ có thể xếp hạng trình độ trung bình mà thôi, còn Đường Thanh và Bành Việt có thể chuyển thẳng vào hạng đệ thấp kém nhất!
Chính vì so sánh như vậy nên tâm trạng đang tốt đẹp của mọi người lại tiếp tục bay biến đi mất, quả thật không thể một sớm một chiều mà có thể rút ngắn được khoảng cách tu luyện, áp lực kiểu này tựa như một tảng đá đè thẳng lên lưng như muốn ép cho mọi người không còn thở nổi.
Trong suốt vài canh giờ đám người Phong Nhược bị dày vò tới chán nản, thì rốt cục cũng nhìn thấy Diệp Hoằng đi xuống tới. Cùng đi với lão còn có một tu sĩ trung niên béo mập, tuy nhiên tu vi người này đã đạt tới Trúc Cơ kỳ rồi.
"Đây là đám môn nhân của Thanh Vân Tông ngươi à? Nguyên lai đều là một đám xanh xao vàng vọt, xem ra đã nếm nhiều khổ cực rồi nhỉ!" Ánh mắt gã mập này như nhìn từ trên cao xuống thoạt đánh giá qua bọn người Phong Nhược rồi cất giọng giọng the thé hỏi.
"Dạ dạ ! Từ nay về sau kính xin Bàng sư huynh dạy dỗ nhiều hơn!" Diệp Hoằng vội cười theo rồi hướng đám người Phong Nhược nói: "Vị này tên Bàng Lập, chính là phó Điện chủ Chấp Sự điện của Trấn Thiên Tông, từ nay về sau các ngươi coi như thuộc vào biên chế của Chấp Sự điện, và nhất định phải nghe theo lời dạy bảo của Bàng sư thúc đấy! Nhớ kỹ không được vô lễ đồng thời phải kiên trì tu luyện, không nên lười biếng! Đủ rồi, trước hết các ngươi hãy đi theo Bàng sư thúc về sơn môn đã!"
"Sư phụ! Vậy còn người thì sao?" Lam Lăng hơi lo lắng bèn hỏi.
"Ha ha! Vi sư đã có nơi để đi rồi, các ngươi không cần lo lắng cho ta nữa, hãy chuyên tâm tu luyện là được!" Diệp Hoằng cười ha hã, nhưng trong vẻ tươi cười đó lại pha lẫn chút khó xử.
"Được rồi! Mấy người các ngươi đi theo ta nhanh!" Tên mập kia nhíu mày liền bắt tréo tay sau lưng, rồi dẫn đầu mọi người đi về hướng Tiếp Thiên Phong.
"Lam sư tỷ, chúng ta đi thôi!" Phong Nhược hạ giọng khuyên Lam Lăng một tiếng. Mặc dù nàng vẫn khó chịu khi phải ở nhờ thế này, nhưng bọn họ đã tốn nhiều công sức vất vả mới đến được Trấn Thiên Tông, nên không thể hành động theo cảm tính được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.