Phong Ngự

Chương 127: Kế hoạch




"Gia nhập với các ngươi sao ?!?!"
Phong Nhược chỉ cười khẩy mà căn bản không hề để tâm đến, hắn từ chối thẳng: "Xin lỗi, hiện giờ ta đã gia nhập Thú Ma Doanh của bản viện nên không thể tham gia với các ngươi được".
Phong Nhược không chút do dự mà cự tuyệt, chẳng phải vì khinh thường tiểu đội săn thú của Diệp Lạc mà vì Thú Ma Doanh là do Trấn Thiên tông tổ chức, hơn nữa lại có nhiệm vụ rõ ràng, mặc dù đông người hơn một chút đồng nghĩa với thu hoạch cũng ít hơn, nhưng có một điểm quan trọng nhất đó chính là độ cống hiến với môn phái.
Nên nhớ rằng hiện giờ Phong Nhược đã tu luyện Hắc Thủy linh quyết đến tầng thứ ba rồi, hắn cần gấp độ cống hiến với môn phái để đổi lấy tâm pháp tầng thứ tư, nhưng hiện giờ với mấy nghìn điểm cống hiến của hắn căn bản chẳng thấm vào đâu, trong khi đó nếu nhận nhiệm vụ ở Thương Ngô giới này thì tốc độ tích lũy điểm cống hiến môn phái lại quá chậm.
Nhưng khi hắn gia nhập vào Thú Ma Doanh do Trấn Thiên tông chuyên môn tổ chức thì độ cống hiến với môn phái chắc chắn sẽ tăng lên nhanh chóng, trong mười lăm năm hắn có thể kiếm được trên trăm vạn độ cống hiến một cách rất nhẹ nhàng.
Hiển nhiên Diệp Phàm không ngờ đến việc Phong Nhược lại có thể từ chối dứt khoát đến vậy, nàng ngây người ra một lúc rồi mới nói: "Ngươi quyết định kỹ rồi phải không? Thu hoạch khi gia nhập tiểu đội săn thú của chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua Thú Ma Doanh kia, hơn nữa lần này rất có thể chúng ta sẽ tiến vào Yêu Ma giới, với thực lực của ngươi thì chắc chắn ngươi có thể kiếm được rất nhiều lợi lộc đấy".
Tuy nhiên khi nghe những lời này của Diệp Phàm, Phong Nhược cũng chỉ mỉm cười. Bởi vì Yêu ma giới là nơi còn khiến cho người tu đạo điên cuồng hơn cả Ngũ Hành giới, bởi ở nơi đó chỗ nào cũng có tài liệu trân quý khiến người tu đạo trông mòn con mắt, ngược lại đám ma nhân ở Yêu Ma giới cũng thường mạo hiểm tiến nhập vào Thương Ngô giới, bởi trong mắt bọn họ hết thảy mọi thứ ở Thương Ngô giới này đều là bảo vật vô giá cực kỳ hấp dẫn họ.
Nhưng cái gì cũng có giá của nó, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên gấp bội!
Chỉ có điều trước mắt Phong Nhược còn chưa có ý định tới Yêu ma giới, theo lời của vị sư phụ đỡ đầu Mộ Hàn Yên thì Trúc Cơ kỳ là giai đoạn để tạo cơ sở vững chắc, hắn cần phải cố gắng hết sức để đạt được cơ sở vô cùng vững chắc, không thể suy suyển được, còn những chuyện lãng phí thời gian và công sức vào việc khác thì nếu có thể tránh được thì tránh đi, bởi so với thế giới tu tiên rộng lớn này mà nói thì một người tu đạo Trúc Cơ kỳ cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Thấy không thể thuyết phục được Phong Nhược, Diệp Phàm cũng chỉ đành nhăn mũi một cái rồi nói: "Được rồi... đây là việc công, hiện giờ chúng ta bàn tới việc riêng này, năm xưa ở phiên chợ trên núi Thiên Thế chúng ta đã từng trao đổi qua rồi, tơ của Ngân Giáp Thiên Thù ngươi phải cung ứng định kỳ cho ta, ta nghĩ đã nhiều năm như vậy ắt hẳn là ngươi đã tích cóp được không ít đúng không! Nhanh, tiền trao cháo múc nào".
"A..., tơ nhện nào cơ ?"
Phong Nhược ngạc nhiên một hồi, vốn cũng bởi hắn nghĩ đã qua bao nhiêu năm rồi, ắt hẳn cô nàng tiểu gian thương Diệp Phàm này chắc cũng đã sớm quay về chính đạo rồi, vậy mà không ngờ nàng vẫn còn nhớ tới tơ của Ngân Giáp Thiên Thù dai dẳng đến thế. Có điều nói đi phải nói lại, những năm vừa qua bởi túi tiền của Phong Nhược cũng khá rủng rỉnh nên chưa từng nghĩ đến chuyện bắt Ngân Giáp Thiên Thù nhả tơ, hơn nữa trừ lúc chiến đấu Ngân Giáp Thiên Thù mới thỉnh thoảng sử dụng đến tơ nhện ra thì cũng không phun ra sợi nào cả, nên Phong Nhược thầm đoán có lẽ con nhện này hoặc là do trở thành linh thú của hắn hoặc là không giống như linh thú Tuyết Tằm, nên không có thói quen nhả tơ nữa.
"Không có, một sợi cũng không, ta nói thật đấy..."
Phong Nhược thốt ra rất dứt khoát, hiện giờ hắn cũng không coi mấy trăm hay mấy nghìn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm vào đâu, nên lại càng không thể dùng Ngân Giáp Thiên Thù để kiếm Ngũ Hành Thạch.
"Không có thật à !?!? Sao lại thế được? Ta không tin!" Diệp Phàm hơi tức giận nói, sở dĩ nàng rất háo hức ở lại đây chính là để thu mua tơ của Ngân Giáp Thiên Thù.
"Tin hay không tùy ngươi, thật sự ta không có sợi nào, bởi hai mươi năm qua con nhện của ta chưa từng phun tơ bao giờ" Phong Nhược nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi nghi ngờ, bởi Diệp Phàm này dù sao cũng là đệ tử Trúc Cơ trung kỳ vốn có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa từ việc nàng đặt cược khi trước có thể thấy ngay nàng vốn là một nữ đại gia chính hiệu, một người như vậy hoàn toàn có khả năng mua được trang phục phòng ngự cao cấp hơn, thậm chí là tài liệu có phẩm chất cao hơn, vậy mà tại sao nàng lại cứ đeo bám theo tơ của Ngân Giáp Thiên Thù này mãi như vậy? Nói gì thì nói, hiện giờ Ngân Giáp Thiên Thù mới chỉ có cấp năm mà thôi.
"Đó là bởi vì ngươi nuôi không đúng phương pháp, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ngươi bán đứt nó cho ta có phải tốt hơn không. Ta bảo đảm sẽ cho nó được ăn no, ngủ ngon..."
"Nín...!"
Phong Nhược nhíu mày, mặt có vẻ không vui ngắt lời Diệp Phàm: "Ta lặp lại một lần nữa, mặc dù Ngân Giáp Thiên Thù là linh thú ta nuôi dưỡng nhưng đối với ta nó chính là chiến hữu và có thể tin cậy tuyệt đối, ta sẽ không dùng nó để kiếm lợi cũng không trông cậy kiếm được lợi lộc to tát gì từ nó, lại càng không muốn đối đãi nó như đối với một con heo đất! Chuyện này đến đây chấm dứt, nếu ngươi còn nhắc lại chuyện này một lần nữa thì đừng trách ta không niệm tình lúc trước".
Phong Nhược đột nhiên trở mặt khiến tất cả mọi người xung quanh ngẩn cả người, Diệp Phàm lại càng sợ run một hồi lâu, mãi mới trề môi nói: "Không bán thì thôi, ta cũng chẳng thèm".
Nói xong câu này lập tức nàng ngúng nguẩy quay đầu lại bước đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa viện, nàng lại quay người về phía Phong Nhược nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi cẩn thận đấy, Khuynh Thiên Vũ đã nói rồi, chỉ cần gặp lại ngươi thì nhất định sẽ cho ngươi biết tay, đừng có bảo ta không nhắc nhở ngươi trước đấy".
Diệp Phàm rời đi rồi, Diệp Lạc cũng chỉ còn cách xua tay cười khổ với Phong Nhược, bấy giờ hắn mới nói ra một số chuyện. Hóa ra theo như Diệp Phàm đã từng nói, tiểu đội săn thú này là do Thương Nguyệt thương hội tổ chức, gồm có Diệp Phàm và Diệp Lạc, cùng với một số đệ tử có quen biết của Cửu Thần cung, nhân số tổng cộng khoảng chừng ba mươi người, có điều nhiệm vụ cụ thể vẫn chưa rõ, chỉ biết là phải tiến vào Yêu Ma giới, hơn nữa lại còn được trả thù lao rất hậu hĩnh, ngay cả Phong Nhược nghe qua cũng cảm thấy động tâm.
Nhưng cũng bởi vậy nên những hung hiểm gặp phải cũng sẽ đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.
"Các ngươi phải cẩn thận đấy...!"
Phong Nhược cũng chỉ có thể nhắc Diệp Lạc một tiếng như vậy thôi, dù sao ai cũng là người có khả năng độc lập cả rồi, không ai có thể tự do can thiệp vào chuyện của người khác.
"Ngươi cũng vậy, nhiệm vụ của Thú Ma Doanh chưa chắc đã dễ xơi đâu" Diệp Lạc lại nói đùa vài câu rồi mới cáo từ rời đi.
Sau đó đám người Khúc Vân, Đường Thanh cũng tới thăm hỏi và cáo từ Phong Nhược, hiện giờ với thực lực của bọn họ đã hoàn toàn không cần Phong Nhược ra mặt hỗ trợ nữa, ngay cả Khổng Phi và Nghiêm Minh vốn có thực lực yếu nhất cũng đã bắt đầu tự bương chải đối mặt với đủ loại khó khăn, hơn nữa bọn họ ai nấy đều rất bận rộn trừ phi gặp phải chuyện cực kỳ khó giải quyết ra, bình thường đều quanh quẩn xử lý việc riêng của mình. Đây chính là con đường tu tiên, thoạt nhìn tưởng như thọ nguyên được tăng lên vài trăm năm, nhưng thời gian rảnh cũng chẳng có là bao, chỉ khi cố gắng thêm chút nào là nắm chắc khả năng sống sót thêm chút đó.
Sau khi tiễn mọi người xong, tiểu viện của Phong Nhược cũng yên tĩnh trở lại, thoáng liếc nhìn Ngân Giáp Thiên Thù đang ở trong góc cùng với Bạch Mao Quỷ Bức, bất giác hắn chìm vào suy nghĩ.
Lần đánh bại Khuynh Thiên Vũ này của hắn đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng áp lực đối với hắn chưa được giảm bớt mà ngược lại càng lúc càng tăng lên, không chỉ riêng uy hiếp đến từ phía Khuynh Thiên Vũ kia, nguyên nhân lớn hơn xuất phát ngay từ chính bản thân hắn.
Điểm đầu tiên là Ngự Kiếm thuật của hắn, từ khi lĩnh ngộ ra kiếm ý tại Điệp Vụ Sơn mạch, từ lúc đó trở đi hắn nắm được Đột Kiếm quyết rồi thêm Trảm Kiếm quyết và Thiêu Kiếm quyết, thoạt nhìn tiến bộ rất lớn nhưng trên thực tế ở phương diện kiếm ý hắn hoàn toàn dậm chân tại chỗ, bất kể hắn cố gắng đến mức nào đi nữa thì dường như lúc nào cũng còn sót lại vài điểm mấu chốt.
Có thể nói nếu không phải hiện giờ hắn có một Huyền Hỏa phần thân thì chưa nói tới Khuynh Thiên Vũ, mà chỉ cần cao thủ cỡ như Chu Vũ hay Nhận Vô Song thôi chắc chắn hắn không thể địch nổi.
Điểm thứ hai nằm ở phòng ngự của bản thân Phong Nhược, hiện giờ phòng ngự của hắn vẫn chủ yếu dựa vào bộ trang phục Sạn Tuyết, linh phù phòng ngự và pháp thuật Thuẫn Tường, nhưng lúc này trang phục Sạn tuyết đã bị phát thuật Liệt Không của Khuynh Thiên Vũ làm hỏng đi đôi chỗ, nếu như sau này lại gặp phải công kích mạnh mẽ đến vậy thì không hay chút nào.
Còn linh phù phòng ngự thì chẳng qua cũng chỉ tương đương với một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn mà thôi, bất kỳ lực công kích nào cũng có thể phá vỡ được nó.
Mà pháp thuật Thuẫn Tường lúc đầu còn có tác dụng rõ rệt khi đối mặt người tu đạo hoặc linh thú cấp thấp, nhưng dần dà khi tu vi Phong Nhược tăng lên, những nguy hiểm mà hắn gặp phải càng lúc càng kinh khủng, với tình hình này thì dùng pháp thuật Thuẫn Tường chẳng khác nào đem trứng chọi với đá, do đó việc tăng cường phòng ngự cho bản thân càng trở nên cấp bách.
Nhưng tạm thời Phong Nhược không mua nổi bộ trang phục nào có năng lực phòng ngự cao hơn, cách tốt nhất đó là thăng cấp pháp thuật Thuẫn Tường lên giai đoạn tiếp theo, chính là pháp thuật Đại Địa chi thuẫn.
Nếu Phong Nhược có thể nắm được pháp thuật cấp độ này, cho dù có gặp phải pháp thuật công kích sắc bén như Liệt Không một lần nữa cũng sẽ không bị thương quá nặng.
Còn điểm thứ ba chính là Huyền Hỏa phần thân của Phong Nhược, hiện giờ hắn vẫn chưa tìm được cách phát huy tiềm lực của Huyền Hỏa phần thân đến tận cùng, nhưng cũng may chuyện này không phải vội lắm, chỉ cần chậm rãi làm là được rồi.
Trầm ngâm một hồi, Phong Nhược liền an bài hai tên Bạch Mao và Ngân Giáp trông chừng tiểu viện, còn hắn đi tới tiểu cốc Kiếm Lư, hiện giờ hắn tới đó không phải để rèn luyện kiếm ý, mà định tìm cách lấy lên vài viên linh thạch thuộc tính hỏa từ trong hang động bên dưới lòng đất, sau đó đem bán ở Vạn Tiên thành rồi xem có thể mua được một ít pháp khí phẩm chất kha khá hay không.
Khi Phong Nhược bước vào trong tiểu cốc Kiếm Lư thì thấy rõ hiện giờ nơi này rất yên tĩnh, nhưng hắn không hề cảm thấy kinh ngạc bởi vì cứ cách vài ngày Hỏa linh tuyền sẽ biến mất, do đó lúc này không có đệ tử của Thượng Tam viện tới rèn luyện kiếm ý cũng là chuyện bình thường.
Có điều Phong Nhược cũng không dám khinh suất, bởi trong tiểu cốc Kiếm Lư vẫn còn vài tên cao thủ đang trông coi Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt trận nữa.
Đi tới bên cạnh Hỏa linh tuyền đã hoàn toàn biến mất kia, việc đầu tiên Phong Nhược làm là nhìn xung quanh một lượt sau đó mới tung người nhảy xuống Hỏa linh tuyền, vì hôm nay không phải là ngày Hỏa linh tuyền phun trào nên nham thạch xung quanh đó cũng đã lộ hẳn ra.
Lần theo những nham thạch có màu xám này xuống phía dưới chừng ba mươi trượng, Phong Nhược mới nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt ở bên dưới, mà nhiệt độ ở nơi này cũng đạt tới một mức độ tương đối đáng sợ.
Phong Nhược không dám tiếp tục đi sâu xuống nữa, dù sao bản thể của hắn cũng không phải là Huyền Hỏa phần thân mà, sau khi dùng Mị Ảnh kiếm mở ra một động nhỏ có thể dung thân bên trong lòng nham thạch, hắn lại cẩn thận bày ra một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, bấy giờ hắn mới chuyển ý niệm sang Huyền Hỏa phần thân rồi lao thẳng về phía Hỏa linh tuyền.
Mọi chuyện đều đã làm rất quen thuộc, Phong Nhược nhanh chóng đi đến hang động có dấu linh thạch thuộc tính hỏa, trước tiên hắn thao túng ngọn lửa lựa ra năm viên linh thạch có phẩm chất kém nhất trong số mấy trăm viên ở đó, rồi mới cuốn lấy năm viên linh thạch này kéo về, có lẽ bao nhiêu đây cũng đủ thành một món gia tài đồ sộ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.