Phong Ngự

Chương 126: May mắn




“Điều này làm sao có thể xảy ra chứ ?” Khuynh Thiên Vũ khó có thể tin được nên thất thanh la to, đó chính là Hỏa Quỷ Hồ Lô phẩm chất cực tốt trong hàng ngũ pháp khí thượng phẩm, khí linh ở bên trong Hỏa Quỷ được luyện chế hết sức tỉ mỉ mới thành công, nếu như phải dùng thực lực để đánh giá hẳn là không chút nào kém hơn một cao thủ Trúc Cơ hậu kì, ngoại trừ bản thân gã ra bất kì ai cũng không thể khống chế được, thế mà hiện tại Hỏa Quỷ lại đột nhiên lâm trận đào ngũ thế này.
Trong khoảnh khắc Khuynh Thiên Vũ dồn dập đánh ra mấy đạo pháp quyết khống chế, nhưng điều làm cho gã phải hoảng sợ chính là Hỏa Quỷ đã hoàn toàn mất đi liên hệ với chiếc Hồ Lô trong tay.
Mắt thấy biển lửa trước mặt cứ cuồn cuộn kéo đến, Khuynh Thiên Vũ không thể không cấp tốc lui lại phía sau, phòng ngự trên người hắn tất nhiên là không hề e ngại sức công kích của Hỏa Quỷ, nhưng hắn dường như mơ hồ cảm nhận được bên trong biển lửa đó còn có một thứ nào khác rất nguy hiểm.
Không hề nghi ngờ gì, vì ngay lúc này Hỏa Quỷ đó đang bị Huyền hỏa phần thân của Phong Nhược khống chế, trước đó hắn đã điều khiển cho thanh Mị Ảnh kiếm xuyên qua ngọn hỏa diễm rồi mượn biển lửa hừng hực để thoát ly ra ngoài, sau đó hắn một mặt khống chế Mị Ảnh kiếm nghênh chiến với Khuynh Thiên Vũ, mặt khác âm thầm thu phục con Hỏa Quỷ kia làm của riêng.
Để xử lý tình huống này quả thật vô cùng dễ dàng với Huyền hỏa phần thân của Phong Nhược, bởi vì bất luận là xét về thực lực hay phẩm cấp thì Hỏa Quỷ này đều không thể sánh với Huyền Hỏa phần thân của hắn.
Lúc này nhìn thấy Khuynh Thiên Vũ bị buộc phải lui lại phía sau, Phong Nhược cũng không khỏi thở nhẹ một hơi, nếu là thế hắn không cần phải vận dụng đến Thanh Mộc Lưu Vân kiếm rồi.
Có thể Khuynh Thiên Vũ cũng nghĩ như thế nên gã rất quyết đoán lập tức ném chiếc hồ lô đi, sau đó mò mẫm bên hông một vòng tức thời trong tay lại có thêm một tấm gương với hoa văn cổ xưa long lanh có chút ánh sáng tím, sau khi Khuynh Thiên Vũ đánh ra một pháp quyết, bỗng nhiên có ánh sáng tím lập lòe từ trong cổ kính tỏa ra rồi chiếu thẳng tới chỗ đang có thế lửa mạnh nhất, vốn khí thế của đám lửa đó vô cùng mạnh mẽ thế nhưng chỉ trong phút chốc đã bị hấp thu đi.
Vừa thấy cảnh này Phong Nhược vô cùng hoảng sợ, tên Khuynh Thiên Vũ này thần thông thủ đoạn đúng là tầng tầng lớp lớp, cũng may trong tỉ thí cấm sử dụng những linh phù có uy lực lớn, nếu không chỉ cần một miếng linh phù của gã nện xuống hắn lập tức phải chạy trối chết rồi.
Không dám xem thường đối thủ, Phong Nhược lập tức khống chế Hỏa Quỷ lui về phía sau, đồng thời lấy bản thể của mình đứng ra che khuất tầm mắt của mọi người rồi mới chuyển dời ý niệm về bản thể.
Ngay sau đó kiếm quyết lưu chuyển, Lưu Vân Kiếm ở sau lưng hắn liền rời khỏi vỏ mà bay ra xông thẳng đến Khuynh Thiên Vũ đang đứng ở phía xa.
Giờ phú́t này khi thấy Phong Nhược rút ra thanh phi kiếm thứ hai, toàn bộ mọi người đang hiện diện trong Thí Luyện Trường đều không khỏi xôn xao bàn tán, bởi vì trong số mọi người ở đây ít nhiều gì cũng đã từng tu tập qua Ngự kiếm thuật, nên bọn họ đều hiểu rõ Ngự kiếm thuật đâu phải dễ nuốt, mặc dù như Khuynh Thiên Vũ, Nhận Vô Song hay Chu Vũ̃ đó đều là những tinh anh quá nổi tiếng cũng chỉ có thể khống chế đơn độc một thanh kiếm mà thôi.
Trước kia mọi người cứ nghĩ trên lưng Phong Nhược có thêm một thanh kiếm khác chỉ là hình thức trang trí, thật không có ai nghĩ tới thanh kiếm này rõ ràng cũng có thể dùng để công kích giống như một đòn sát thủ vậy.
Khuynh Thiên Vũ vốn đang chính diện giao phong với Phong Nhược lập tức nội tâm hoảng sợ, bởi vì trước đây gã thấy Phong Nhược có thể phân tâm nhị dụng thì ắt hẳn tên đó có thần hồn vô cùng cường đại, vậy mà hiện tại đạt đến mức phân tâm tam dụng thế này (DG: làm ba chuyện cùng lúc).
Vừa thấy thanh kiếm trong suốt như ngọc đang bay tới, Khuynh Thiên Vũ không khỏi âm thầm kêu khổ, trải qua một đợt kịch chiến vừa rồi thủ đoạn công kích trên người gã đều đã sử dụng hết, chỉ còn lại một đống lớn linh phù nhưng không được phép sử dụng vì thế gã cắn răng một cái, tiếp tục xuất ra một đạo phòng ngự pháp khí rồi bao bọc lấy toàn thân để bảo vệ, sau đó gã điều khiển cổ kính trong tay hấp thu hỏa diễm xung quanh thân thể Phong Nhược, chỉ vì Hỏa Quỷ lợi hại ở chỗ công thủ toàn diện, nếu bị nó bất ngờ vọt lên trên chắc chắn sẽ gây nguy khốn cho gã.
Tuy nhiên vượt quá bất ngờ của Khuynh Thiên Vũ lại là thanh kiếm nhìn có vẻ kì lạ kia, lúc này nó đang trực tiếp triển khai công kích bằng cách nhích lại gần gã khoảng chừng mười trượng, rồi sau đó "chéo chéo chéo..." dường như phóng ra ba đạo kiếm khí hình lưỡi liềm.
Lúc mới nhìn thấy loại kiếm khí khủng bố này Khuynh Thiên Vũ lại càng hoảng sợ, nhưng dường như sau đó hắn phát hiện ra phương hướng công kích của ba đạo kiếm khí đó có chút thô ráp.
“Ha ha... thì ra chỉ là một bộ Pháp khí có ngoại hình giống phi kiếm mà thôi, hừ... làm cho ta cứ tưởng ngươi thật sự có thể đồng thời khống chế hai thanh phi kiếm chứ”.
Lúc này Khuynh Thiên Vũ vừa thấy ba đạo kiếm khí thoạt nhìn vô cùng lợi hại đang lao dến, đồng thời đa số người đang có mặt tại Thí Luyện Tràng đều suy nghĩ giống như gã, không ngờ thanh kiếm đó chẳng qua chỉ là một món pháp khí không có vẻ gì lợi hại cả.
Nhưng tiếp theo không ai nghĩ ra được, ba tia kiếm khí khủng bố đó vậy mà chém vào bức màn phòng ngự cách đó chừng trăm trượng lại bắt đầu một phân thành hai, rồi đồng thời bắn ngược trở về thanh kiếm kia theo sáu hướng riêng biệt.
Kế đó chỉ thấy một đạo quang mang hiện lên, sáu tia kiếm khí đó lại một lần nữa phân thành hai, hình thành nên mười hai tia kiếm khí lao thẳng đến Khuynh Thiên Vũ.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa thế này khiến cho Khuynh Thiên Vũ kinh ngạc một hồi, đến khi gã hồi phục lại tinh thần thì mười hai tia kiếm khí kia đã hoàn toàn đánh lên trên người gã, chỉ có điều lần này đánh lên pháp khí phòng ngự của gã làm cho nó muốn lung lay sắp vỡ.
Chẳng qua chuyện này vẫn chưa chấm dứt, sau khi bị bắn ngược trở về, mười hai tia kiếm khí lại tiếp tục phân thành hai mươi tư tia kiếm khí, chúng xoay tròn một lúc rồi hướng về phía Khuynh Thiên Vũ lao đến.
Những tia kiếm khí này tuy ào bay đến cực nhanh nhưng lại tụ tập vô cùng chuẩn xác, quả thực khiến cho người ta cứ kinh hãi không thôi, Khuynh Thiên Vũ chỉ kịp xuất ra một món pháp khí phòng ngự khác, tức thời hai mươi tư tia kiếm khí đó đánh thẳng vào một chỗ, chỉ nghe tiếng “rắc rắc... xoạt...” vang lên liên hồi, thế là hai món pháp khí phòng ngự tức khắc bị phá hủy hoàn toàn.
Mượn lực bắn ngược trở lại, hai mươi tư tia kiếm khí đó vậy mà một lần nữa tựa như muốn diễn hóa thành bốn mươi tám tia kiếm khí.
"Ngừng...!"
Không chờ cho bốn mươi tám tia kiếm khí này thành hình, Khuynh Thiên Vũ vội vàng hét lớn một tiếng, hắn thật sự quá mức hoảng sợ rồi, bởi vì mỗi khi loại kiếm khí cổ quái này bắn ngược trở lại là uy lực cứ gia tăng gấp bội, từ mười hai tia phân thành hai mươi tư tia, suy ra lúc này nếu hóa thành bốn mươi tám tia thì hắn bất kể như thế nào cũng không có khả năng đỡ được.
Nhưng Khuynh Thiên Vũ cũng không biết hiện tại Phong Nhược cũng đã sức cùng lực kiết, như nỏ mạnh hết đà từ nãy giờ rồi. Dù cho ngay lúc bình thường không bị trọng thương đi nữa, vốn hai mươi tư tia kiếm khí đã là cực hạn của hắn rồi, đừng nói gì đến hiện tại thân thể đang mang trọng thương trầm trọng như vậy, thật ra bốn mươi tám tia kiếm khí kia chỉ là một dạng hư ảnh phát sinh mà thôi.
Quả nhiên khi Khuynh Thiên Vũ vừa nói xong thì bầy kiếm khí trên bầu trời đột nhiên như tan biến vào hư không, biến mất vô tung vô ảnh.
Khuynh Thiên Vũ vô cùng căm tức nhìn soi mói Phong Nhược, thấy hắn đang thu hồi lại Lưu Vân Kiếm và Mị Ảnh Kiếm, rồi cũng không thèm quay nhìn lại gã lần nào lập tức xoay người tập tễnh bước xuống đài cao, phải biết rằng hiện tại hắn đang bị thương rất nặng nhất định phải tức khắc trở lại chữa trị ngay!
Về phần tất cả mọi người đang có mặt tại Thí Luyện Tràng, ngay cả Vạn Sở Hành, Mộ Phi Tuyết..., toàn bộ đang ngây dại hoàn toàn, ai cũng thật không ngờ sự tình lại diễn biến đến như vậy.
Cho tới khi bóng dáng Phong Nhược biến mất hoàn toàn trong Thí Luyện Tràng mới ầm ầm vang lên một tràng hoan hô rung trời vỡ đất.
Mười ngày sau trong tiểu viện của Phong Nhược tại Kiếm Tâm Viện, mấy người Đường Thanh đang chau mày nhíu mắt khẽ nói gì đó, mười ngày trước nhờ cuộc tỉ thí kia đã giúp cho mấy người bọn hắn kiếm được một mớ, tuy nhiên bọn họ cũng vì thế mà đau khổ, ấm ức pha lẫn tiếc nuối không thôi, bở̉i vì lúc đó họ chỉ đặt cược ngàn viên Ngũ Hành Thạch mà thôi, nếu so sánh với Diệp Hoàn đã cược mức giá khủng bố lên tới ba vạn viên kia thật sự đó mới là dân chơi thứ thiệt mà.
Đương nhiên mặc dù là vậy cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đắc ý của bọn hắn, từ khi cuộc tỷ́ thí đó kết thúc, về sau thanh danh Phong Nhược đã hoàn toàn vượt qua Hạc Minh Viện Nhận Vô Song và Kiếm Tâm Viện Chu Vũ, danh hiệu đệ nhất cao thủ có lẽ hơi khiên cưỡng một chút nhưng nằm trong hàng ngũ cao thủ là điều khó trốn thoát rồi, cho nên ngay sau đó bọn hắn cũng thuận thế nước lên thuyền lên theo.
“... Chính là như vậy đấy, Hắc hắc...! Phong Nhược ngươi không biết sau khi ngươi rời khỏi, sắc mặt của tên Khuynh Thiên Vũ kia thật là ấn tượng khó phai, e rằng chuyện lần này đủ cho gã buồn bực cả trăm năm ấy chứ! Hắc hắc... chỉ sợ rằng sau này mỗi khi nhắc đến Trấn Thiên Tông chúng ta, tức khắc trong thâm tâm của gã không muốn nhảy dựng lên cũng không được à”.
Đường Thanh hét thật lớn tiếng, không cần diễn tả cũng biết được sắc mặt của hắn lúc này như thế nào rồi.
Phong Nhược chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười, sự tình rốt cuộc thế nào đương nhiên trong lòng Phong Nhược tự biết rõ nhất, cuộc tỉ thí lần này có thể xem là kết quả ngoài ý muốn, thật ra lúc đó tên Khuynh Thiên Vũ kia đừng quá khiếp đảm mà kêu dừng trận đấu sớm như thế, kì thật gã chỉ cần kiên trì thêm một chút là đến phiên hắn nhận thua rồi.
Hơn nữa nếu thuần túy chỉ dùng thực lực mà nói, hắn còn chưa phải là đối thủ của Khuynh Thiên Vũ, thậm chí so với hai người Nhậm Vô Song và Chu Vũ kia hắn còn có yếu hơn mà, nếu như đây không phải là trận tỷ thí chính quy không có ước thúc mà là cuộc chiến sinh tử thì ngay cả hai phần cơ hội để chiến thắng cũng không có.
Điều đó đúng là sự thật, cho nên hắn không hề có chút đắc ý nào.
Dù sao qua cuộc tỉ thí này đã giúp cho Phong Nhược thấy được bản thân hắn lộ ra những khuyết điểm nào, đồng thời cũng biết được sự chênh lệch giữa hắn và những người khác, trong khoảng thời gian kế tiếp hắn cần phải khắc phục những chênh lệch và thiếu sót này mới được.
“Được rồi... không nói tầm phào nữa, lần này là do vận khí của ta may mắn mà thôi, nếu như đấu lại một lần nữa chắc chắn kẻ thua chính là ta, qua hai tháng nữa ta muốn đi Ngũ Hành giới, các ngươi tốt nhất hãy tập trung vào tu luyện đi, nếu không kẻ xui xẻo chính là các ngươi đó”.
Phong Nhược hờ hững nói, chuyến đi Ngũ Hành giới lần này hắn muốn chuẩn bị thật kỹ nhờ đó có thể tăng cường thực lực của mình lên một chút, nếu có khả năng thì tận lực kiếm thêm vài món pháp khí thượng phẩm có phẩm chất tốt hơn, rõ ràng lần này được tỷ thí với Khuynh Thiên Vũ xem như hắn được mở rộng tầm mắt, quả thật những kiện pháp khí của tên Vân Phi trước đây chỉ là rác rưởi so với những món pháp khí lợi hại này!
“Ngươi muốn đi Ngũ Hành giới à? Chúng ta đi chung được không?”
Đường Thanh lúc này vội vàng nói, Ngũ Hành giới tuy vô cùng hung hiểm nhưng đối với người tu đạo mà nói nơi đó cũng hết sức hấp dẫn, ở đó có thể dễ dàng kiếm được một lượng lớn Ngũ Hành Thạch, ngoài ra còn có các loại tài liệu hiếm có nữa, phàm là người tu đạo có chút thực lực đều sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Các ngươi hãy từ từ mà đi, ta lần này là gia nhập Thú Ma Doanh chính là muốn xâm nhập thật sâu vào trong Ngũ Hành giới, thậm chí còn muốn đi vào Yêu Ma Giới nữa, có thể sắp tới sẽ không còn thời gian chiêu cố các ngươi đâu” Phong Nhược lắc đầu nói.
“Không sai...! Thực lực của các ngươi quá yếu cho dù là đi cũng chỉ có thể ở bên trong nội thành mà nhận nhiệm vụ tuần tra thôi, nếu như ra khỏi cổng thành chắc chắn phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa”.
Lúc này từ bên ngoài vang lên một giọng nói réo rắt, sau đó hai huynh muội Diệp Lạc và Diệp Hoàn ung dung bước vào, thì ra người vừa lên tiếng đó chính là Diệp Hoàn.
“Này Diệp Hoàn, ngươi không nên xem thường ngươi khác chứ, chẳng lẽ ngươi có tư cách sao?” Đường Thanh không phục hỏi lại.
“Ta ở Ngũ Hành Giới hết ba năm trời, ngươi nói xem ta có đủ tư cách hay không?” Diệp Hoàn tùy tiện nói ra một câu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phong Nhược như muốn đánh giá một phen, mãi lúc sau mới cười cười trả lời.
“Thoạt nhìn qua ta thấy thương thế của ngươi đã ổn lắm rồi, chúng ta đang tổ chức một tiểu đội săn thú, một tháng sau sẽ xuất phát, ngươi có muốn đi chung không? Ngươi yên tâm thực lực của chúng ta so vơi ngươi cũng không chênh lệch quá nhiều đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.