Phong Ngự

Chương 115: Thanh mộc lưu vân trảm




Tất nhiên Phong Nhược chẳng thèm quan tâm tới đám đệ tử Hạc Minh viện thường vây quanh đứng xem, nếu như việc tu tập Thanh Mộc Lưu Vân Trảm quá dễ dàng bị người khác học trộm được thì hắn đâu phải vò đầu bức tai tìm hiểu nó như vầy chứ.
Tuy nhiên Phong Nhược cũng có tính toán riêng của hắn, sở dĩ vừa rồi hắn không tiếp nhận lời yêu cầu luận bàn của Nhận Vô Song cũng có lý do, ngoại trừ theo nhận định bên ngoài rõ ràng hắn không có cách nào chiến thắng được Nhận Vô Song, cái quan trọng nhất là hắn muốn giữ bí mật về Huyền hỏa phần thân, bởi vì đây thật sự là một sát thủ cực mạnh của hắn, nếu không phải vào thời khắc quan trọng hắn sẽ không để lộ ra ngoài.
Hơn nữa còn một lý do khác nữa, Phong Nhược không phải sợ hãi đối thủ mà hắn sợ gặp phiền phức mà thôi, nếu hôm nay tiến hành luận bàn với Nhận Vô Song thì cho dù thắng thua thế nào đi nữa, chắc chắn hắn sẽ là người đứng trên đầu sóng ngọn gió, như vậy chắc chắn trong thời gian tới chẳng những mấy tên đệ tử của Hạc Minh viện cứ đến tìm hắn luận bàn liên tục, mà e rằng ngay cả những đệ tử của Linh Sơn viện với Kiếm Tâm viện cũng sẽ tìm hắn luận bàn để tiêu khiển.
Chắc chắn hắn không có nhiều thời gian và tinh lực để đứng ra xử lý những chuyện như thế!
Còn đề cập tới thanh danh này nọ quả thật cho tới bây giờ hắn cũng chẳng để ý tới, theo quan điểm của hắn chỉ cần có đủ thực lực tự nhiên sẽ khiến cho mấy kẻ om sòm kia phải tắt tiếng.
Trở về vấn đề chính, dựa theo những gì Cửu Tuyệt lão nhân đã giảng qua thì Thanh Mộc Lưu Vân Trảm được triệt để phát triển dựa trên những thứ đơn giản nhất, thế nhưng chỉ có rải rác vài thức thôi mà đã tràn ngập biến hóa vô tận.
Mỗi loại biến hóa này đều có uy lực đáng sợ, nhưng muốn thi triển được chẳng những cần khả năng điều khiển pháp lực cực kỳ tinh thuần, mà còn phải có ý niệm mạnh mẽ hơn nhiều.
Phong Nhược chỉ mới thoáng thử qua một chút thôi đã phải chán nản, thất vọng mà ngừng lại, bởi vì tập luyện không đơn giản như là nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo đâu.
Hắn suy nghĩ cẩn thận một phen, bèn quyết định nên tập luyện thuần thục hai loại kiếm quyết công kích cơ bản trước đã.
Hai loại kiếm quyết công kích cơ bản này là Trảm Kiếm Quyết và Thiêu Kiếm Quyết, hai loại kiếm quyết này cũng tương tự như Đột Kiếm Quyết, chúng đều được lưu truyền rộng rãi trong tu tiên giới, tất cả mọi người đều biết về nó nên mới được xếp vào nhóm kiếm quyết cơ bản.
Ngoại trừ ba loại kiếm quyết được truyền bá rộng rãi bên ngoài là Đột, Trảm và Thiêu, toàn bộ các môn phái tu tiên có quy mô lớn đều có những kiếm quyết công kích độc đáo của riêng mình. Chẳng hạn như lúc trước ở khu vực Nhạn Bắc, Vi Đà đã từng sử dụng Phong Kiếm Quyết để tỷ thí với Phong Nhược, đó chính là loại kiếm quyết công kích chỉ có Thiên Diệp Môn mới có.
Dù sao những loại kiếm quyết độc môn này đều là bí mật không truyền ra ngoài của tất cả môn phái tu tiên quy mô lớn, cũng chỉ có những đệ tử trọng tâm hay đệ tử nội môn mới có thể tu tập được. Như Phong Nhược đây có thể dùng độ cống hiến môn phái để đổi lấy kiếm quyết độc môn của Trấn Thiên Tông đấy, nhưng tiếc rằng cho tới lúc này cống hiến môn phái của hắn chẳng thấm vào đâu cả, nên căn bản không thể đổi được gì.
Thế là từ đó về sau Phong Nhược cứ không ngó gì tới người khác, mà ở suốt trên đài cao nho nhỏ kia chỉ để luyện tập Trảm Kiếm Quyết và Thiêu Kiếm Quyết hết sức đơn giản kia, đến lúc pháp lực bị tiêu hao sạch bách hắn gồi luôn xuống đài cao đó để tu luyện, rồi chờ cho pháp lực khôi phục lại toàn bộ mới tiếp tục luyện tập.
Tất nhiên quá trình tập luyện này rất buồn chán nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới bản thân của Phong Nhược, tuy nhiên những tên đệ tử của Hạc Minh viện sau khi ngó xem cỡ mười mấy canh giờ thì đã mất sạch hết hứng thú rồi, bởi vì chẳng có gì đáng coi cả, thật ra bọn hắn cũng cần phải tu luyện mà, cho dù có xem tiếp tên tiểu tử Phong Nhược này luyện kiếm đi nữa cũng không đánh thắng được.
Cho nên đám đệ tử Hạc Minh viện đồng loạt tập trung lên hết những đài cao nhỏ ở xung quanh để luyện tập, chỉ cần Phong Nhược chưa ngừng tập thì bọn họ cũng không dừng.
Đến bảy, tám ngày sau thì chuyện này đã được lan truyền ra khắp nơi trong Thượng Tam Viện rồi, chỉ trong thời gian ngắn tin tức về Phong Nhược đơn thân độc kiếm đến khiêu chiến toàn bộ Hạc Minh viện đã được đồn đãi truyền miệng đi rất nhanh, hơn nữa theo miệng truyền miệng lại làm tăng thêm kịch tính, cũng không biết có người nào âm thầm đứng phía sau lan tin rằng thực lực của Phong Nhược rõ ràng cao hơn Chu Vũ của Kiếm Tâm viện nhiều, chỉ dưới có mỗi Nhận Vô Song mà thôi.
Tin này vừa đồn đã ra ngoài chẳng những đám đệ tử Hạc Minh viện đều xúc động phẫn nộ, mà còn có những đệ tử Kiếm Tâm viện vốn đang ủng hộ Chu Vũ cũng kéo nhau đi trừng trị Phong Nhược.
Dường như mỗi ngày đều có người tới Thí Luyện Tràng để tìm Phong Nhược luận bàn, tuy nhiên hắn chẳng màng tới, dù sao tầng phòng hộ của đài cao thí luyện này chính là đặc chế của Trấn Thiên Tông, nếu tu vi không đạt tới Kim Đan kỳ thì đừng hòng phá vỡ được.
Tất nhiên cũng chẳng phải là Phong Nhược không có người ủng hộ, dù gì có thể xông vào đập quán ngay trong địa bàn của Hạc Minh viện cũng là một dịp giúp cho phần đông đệ tử Kiếm Tâm viện được sảng khoái rồi.
Tuy nhiên đứng trước những lời đồn đãi này, cho dù là Chu Vũ của Kiếm Tâm viện hay Nhận Vô Song của Hạc Minh viện, thậm chí Ninh Dao là cao thủ của Linh Sơn viện cũng không đưa ra bất kỳ nhận định nào, hơn nữa không hiểu sao bọn họ đều chuyên chú vào hết tu luyện.
Sự tình ồn ào kéo dài suốt cả tháng trời cuối cùng tình hình của Thượng Tam Viện cũng yên tĩnh trở lại, bởi vì cho dù những cao thủ kia có thừa nhận hay không đi nữa, hầu hết đám đệ tử chỉ thắc mắc một điều đó là Phong Nhược có tư cách để tham gia trận tỷ thí sắp tới hay không?
Một tháng vừa qua có thể nói Phong Nhược thu hoạch không tệ lắm, ngoại trừ Đột Kiếm Quyết ra cuối cùng hắn đã thuần thục được thêm Trảm Kiếm Quyết và Thiêu Kiếm Quyết nữa.
Nhưng thu hoạch quan trọng nhất vẫn là Thanh Mộc Lưu Vân Trảm, cũng do ngẫu nhiên mà Phong Nhược nghĩ ngay đến điểm mấu chốt, chẳng phải Thanh Mộc Lưu Vân Trảm này được xưng là Thanh Mộc hay sao, như vậy nhất định phải có quan hệ mật thiết với thuộc tính mộc rồi.
Vì thế những lúc nhàn rỗi hắn hồi tưởng lại cẩn thận một lượt tầng thứ nhất và tầng thứ hai của Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận, sau đó mới tìm ra được mấu chốt của vấn đề nằm đâu.
Đó là với pháp lực bình thường thì không có cách nào thi triển ra Thanh Mộc Lưu Vân Trảm.
Cũng do trọng tâm của Cửu Thiên Lưu Vân truyệt trận chính là Cửu Tuyệt, nên tất cả thần thông cùng với những sát trận mạnh mẽ khó lường kia đều áp dụng chín loại lực lượng tinh thuần là cơ sở, từ đó mới tuôn chảy lan ra xa.
Điều này cũng nói lên rằng, trước hết Phong Nhược phải nắm trong tay chín loại lực lượng đã, sau đó mới có thể thử nghiệm tìm hiểu về hai hướng phát triển cực đoan kia, nếu không cơ bản chẳng làm được gì cả.
Nhờ liên hệ lại những vấn đề này mà Phong Nhược nhớ lại một thứ mà hắn đã bỏ quên từ lâu, đó là Mộc Sát Kiếm Khí.
Mộc Sát Kiếm Khí này vốn được hình thành do pháp lực của Phong Nhược dung hợp với Tiên Thiên Mộc Sát, đặc điểm của loại kiếm khí này là vô hình vô ảnh, tốc độ cực nhanh, hơn nữa hắn có thể thi triển ra cực kỳ thuận tiện, thông thường chỉ cần phất tay là có thể thả ra năm tia Mộc Sát Kiếm Khí màu xanh rồi.
Nhưng lúc này nương theo sự tăng trưởng cảnh giới của Phong Nhược, nên những đối thủ hắn thường tiếp xúc cũng có thực lực tăng lên, vì thế khuyết điểm của Mộc Sát Kiếm Khí ngày càng lộ rõ, đó là uy lực quá yếu.
Chỉ vì đối với người tu đạo có tu vi từ Trúc Cơ kỳ trở lên vốn không cần phải lăn lộn cố gắng quá mức, trên cơ bản đều có thể kiếm được một bộ trang phục Sạn Tuyết, loại trang phục này được phòng hộ cả phần đầu nữa, cho nên với khả năng phòng ngự của trang phục Sạn Tuyết thì rõ ràng Mộc Sát Kiếm Khí chưa đủ uy lực công phá.
Thậm chí đối phó với những con linh thú hung bạo đi nữa, xem ra Mộc Sát Kiếm Khí đó cũng không đủ lực, thử hỏi thi triển ra được một tia kiếm khí mà ngay cả cong lông cũng chém không đứt thì chẳng phải quá ư phiền muộn rồi hay sao.
Tất nhiên nếu muốn cho Mộc Sát Kiếm Khí được tăng cường uy lực hơn thì hắn chỉ cần tiếp tục hấp thu không ngừng Tiên Thiên Mộc Sát là được, thế nhưng kể cả vị sư phụ đỡ đầu Mộ Hàn Yên lẫn con Thanh Điểu kia đã từng cảnh cáo, tốt nhất hăn đừng nên liên hệ với Mộc yêu ở Khô Mộc Hải, cho dù có bất đắc dĩ cần hợp tác cũng phải đợi tới lúc thực lực mạnh hơn nữa mới được.
Chắc chắn Phong Nhược chẳng phải là người sợ này sợ kia, nhưng hắn sẽ không lỗ mãng tính tới chuyện đó, nhất là kết hợp lại những thông tin từng chút một hắn cũng có thể suy đoán ra chẳng những Khô Mộc Hải đó có liên quan tới Thị Huyết Yêu Long, mà còn dính dáng tới một vòng xoáy cực lớn nào khác nữa.
Cho nên theo kế hoạch của Phong Nhược, trong thời gian tớn hắn sẽ không trở lại Khô Mộc Hải để thu thập Tiên Thiên Mộc Sát.
Nhưng ngay lúc hắn đang tu tập Thanh Mộc Lưu Vân Trảm vào đúng thời điểm tiến thoái lưỡng nan này lại bỗng nhiên hiểu ra được một điều, trước đây phương pháp sử dụng Tiên Thiên Mộc Sát của hắn có lẽ chưa được chính xác lắm.
Nên biết rằng Tiên Thiên Mộc Sát này rất có tiếng tăm lừng lẫy trong tu tiên giới, nó là một trong năm vật không thể phá giải được, vậy sao lại chỉ có uy lực đến thế mà thôi?
Ắt hẳn vấn đề không phải nằm ở Tiên Thiên Mộc Sát này rồi!
Có thể nằm ở chỗ Phong Nhược còn thiếu một phương thức để thi triển nó ra một cách toàn diện.
Thế mà Thanh Mộc Lưu Vân Trảm lại có thể làm cho Tiên Thiên Mộc Sát bộc pah1t ra được lực lượng mạng mẽ của nó.
Đương nhiên ngay khi được thi triển ra ngoài, nó sẽ không còn để lại dấu vết của Khô Mộc Chi Độc mà cả tu tiên giới nghe qua phải sợ vỡ mật, mà nó đã đường đường chính chính trở thành một lực lượng mạnh mẽ.
Một khi đã nghĩ tới vấn đề này Phong Nhược lập tức áp dụng ngay, thật ra việc này rất đơn giản, hắn chỉ cần phóng ra Tiên Thiên Mộc Sát từ trong cơ thể mình rồi sau đó phối hợp với kiếm ý mà thi triển ra ngoài.
Tuy quá trình này nghe rất đơn giản nhưng khi áp dụng lại vô cùng khó khăn.
Cũng may thứ mà Phong Nhược không thiếu nhất, đó chính là... tính kiên nhẫn.
Thêm hai tháng nữa trôi qua, toàn bộ Thí Luyện Tràng cũng đã khôi phục lại quang cảnh quanh quẽ như lúc trước, còn đám đệ tử Hạc Minh viện vốn muốn quan sát Phong Nhược tu luyện trước kia đã giản tán từ lâu rồi.
...
Lúc này đã là thời gian ba tháng kể từ khi Phong Nhược bước vào đài cao thí luyện, xem ra thời gian ba tháng không dài cũng không ngắn lắm, nếu như chỉ đơn thuần tu luyện công pháp thôi thì ai cũng có thể ngồi yên ba, bốn năm trời, thậm chí lâu hơn thế nữa mà không hề nhúc nhích.
Nhưng vấn đề ở đây là luyện tập Ngự Kiếm Thuật, cần phải bổ sung pháp lực liên tục mới luyện tập được, hơn nữa luyện tập suốt trong một thời gian dài sẽ làm cho ý niệm mệt mỏi, bởi vì nếu không có kiếm ý thì Ngự Kiếm Thuật chẳng thể nào thi triển được.
Tình huống này ai có thể chịu nổi chứ ? Chẳng lẽ muốn bọn họ cứ phải ngồi yên trong đài cao thí luyện hoài sao? Nếu vậy không chỉ bị kẻ khác cười nhạo mà còn xem thường nữa, huống chi luyện như thế mà không hề thực chiến thì đúng là ngu ngốc, vô vị.
Mỗi lần tiến vào Thí Luyện Tràng, tất nhiên những đệ tử của Hạc Minh viện đều vô ý mà nhìn về hướng Phong Nhược vài lần, lúc đầu bọn họ còn thấy chướng mắt khi hắn cứ ngồi trong đó, thế nhưng dần dần cũng quen mắt, thậm chí còn có tên đệ tử Hạc Minh viện nào đó lén mở trận cá cược rằng khi nào Phong Nhược sẽ chấm dứt đợt luyện tập điên cuồng này.
“Này này... tranh thủ thời gian đi, bằng không chẳng còn dịp nào được nhìn thấy phong thái của đệ nhất mỹ nữ Cửu Thần Cung đâu...!”
Hai tên đệ tử Hạc Minh viện chạy một mạch ra khỏi Thí Luyện Tràng, quả thật lúc này ngoại trừ hai người bọn họ thì cả tòa Thí Luyện Tràng rộng lớn này đã không còn một bóng người nào.
À không... còn một tên mới đúng, nhưng tên đó chỉ có thể dùng từ “biến thái” để hình dung mà thôi.
Tình hình hiu quạnh như thế chủ yếu là do đệ tử Cửu Thần Cung hôm nay sẽ đến bái sơn, cho nên hầu hết đám đệ tử của Thượng Tam Viện đều chuẩn bị nghênh đón.
Chính xác là “nghênh đón” !
Cũng do thực lực của môn nhân Cửu Thần Cung quá mạnh mẽ, khiến cho đệ tử của tứ đại tông môn còn lại đều tâm phục khẩu phục. Hơn ngàn năm qua, dường như những người dành chiến thắng trong các đợt tỷ thí phải có ít nhất là bảy phần thuộc môn nhân của Cửu Thần Cung, cho nên sức mạnh của họ đã không còn nghi ngờ gì nữa, cuối cùng trong thâm tâm của đệ tử thuộc tứ đại tông môn còn lại đã hình thành nên sự sùng bái khó cưỡng lại.
Dưới tình huống như thế, mỗi đời của Cửu Thần Cung lại xuất hiện một lớp đệ tử kiệt xuất, tiếng tăm lừng lẫy, khó thể tưởng tượng nổi, mà sự thật cũng chứng minh một điều rằng bọn họ chưa bao giờ làm mất đi danh tiếng của bậc thiếu niên kiêu hãnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.