Phong Ngự

Chương 114: Khoản cược




Trên tòa đài cao chợt phát sinh biến hóa như thế khiến cho đám đệ tử Hạc Minh viện cơ bản chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trong số bọn họ ngoại trừ đám cường giả như Nhận Vô Song, Hồ Tu Nam, Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu có thể nhìn rõ từ đầu đến cuối toàn bộ diễn biến, còn lại đa số đám đệ tử kia định ngóng chờ xem ba người nhóm Hạc Minh viện này sẽ ra tay hành hạ tên Phong Nhược ngông cuồng kia thế nào.
Tất nhiên tâm tư của ba người đang đứng trên đài cao này cũng nương theo lời nói của Phong Nhược mà hành sự, tuy bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng kết quả bại trận đã hiển hiện ngay trước mắt, cũng nhờ được Phong Nhược hạ thủ lưu tình nên chỉ đánh rơi kiếm khí, nếu như đây là một cuộc chiến sinh tử thật sự thì bọn hắn đã lìa đời từ nãy giờ rồi.
Ba tên đệ tử của Hạc Minh viện này không dám mở miệng khoác lác câu gì nữa mà ôm quyền bái Phong Nhược một cái, rồi bước xuống đài với vẻ mặt tràn ngập xấu hổ, hiện tại bọn họ mới biết được để có tư cách tham gia tỷ thí với Cửu Thần Cung, thực lực của bản thân đương nhiên không yếu chút nào.
Nhìn thấy ba người bọn họ bước xuống đài, đa số đệ tử Hạc Minh viện đứng bên dưới đều trầm ngâm kinh ngạc. Lúc này Phong Nhược vẫn giống như trước, vẫn với bộ dáng hết sức tầm thường đứng yên trên đài cao, thế nhưng khi bóng dáng đó lọt vô tròng mắt của bọn họ lại phảng phất như đang thấy một ngọn núi cao chót vót mà bản thân họ không thể leo lên tới.
“Còn ai muốn thượng đài chỉ giáo nữa không? Nếu như không có ai khác thì ta mời Tả Thiên Thu sư huynh lên đài, còn nữa... Mạc Vô Ngân, ngươi nên chuẩn bị sẵn mỹ nhân đi” Thoáng chờ đợi trong vài nhịp thở, Phong Nhược mới chậm rãi nói ra.
Vừa nghe qua lời nói của Phong Nhược, lập tức cả đám đệ tử Hạc Minh viện đều chuyển ánh mắt kinh ngạc ngó về phía Mạc Vô Ngân, chỉ trong tích tắc mọi người đều hứng thú tập trung hết lên người gã, thậm chí họ không thèm để ý đến Tả Thiên Thu chính là người sắp phải tỷ thí với Phong Nhược.
Rõ ràng người ngoài không biết được tình hình như thế nào, người ta chỉ nghe đồn rằng Mạc Vô Ngân là tên hoang dâm háo sắc, hung hãn tàn nhẫn, đúng là một tên ác ôn có tiếng. Thế nhưng đám đệ tử Hạc Minh viện được tiếp xúc hàng ngày với gã đều biết rất rõ, trên thực tế tên tiểu này rất ít khi động thủ với người khác, nhưng về phần tâm địa cực kỳ gian xảo lại đúng là có thật, còn tin đồn như Dạ Ngự Thập Nữ (DG: qua đêm với 10 nàng) e rằng không đáng tin cậy lắm, thế nhưng đám đệ tử này đều biết những mỹ nhân mà gã hâm mộ thật ra chỉ có hai người mà thôi.
Người thứ nhất chính là Ninh Dao thuộc Linh Sơn Viện, tuy nhiên do thực lực của nàng ấy cao hơn gã rất nhiều, gia cảnh cũng có tiếng tăm, cho nên đến giờ tên Mạc Vô Ngân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện vài câu với Ninh Dao mà thôi.
Còn người thứ hai chính là một nữ đệ tử của Hạc Minh viện có tên là Ngu Băng, cũng có thể được xem là một mỹ nhân của Hạc Minh viện, quả thật hai người có mối quan hệ cực kỳ thân mật, chẳng lẽ gã dùng Ngu Băng để làm khoản cược này hay sao?
Thế nhưng Ngu Băng chính là một vị nữ thần mà rất nhiều đệ tử Hạc Minh viện đang thầm thương trộm nhớ, hiện tại nếu mọi chuyện chỉ liên quan đến tên Mạc Vô Ngân vốn danh lừng... cả bãi phân trâu này cũng thôi, nhưng ở đây tên tiểu tử này lấy nữ thần của bọn họ đặt cược rồi muốn cho ai thì cho, làm sao bọn họ có thể nhẫn nại được nữa, “Mạc Vô Ngân, tên tiểu tử ngu ngốc kia, ngươi xem Ngu Băng là thứ gì chứ?”
Lập tức có hơn chục tên đệ tử Hạc Minh viện gầm gừ nhảy ra ngoài rồi chỉ vào Mạc Vô Ngân mắng to một hồi, nếu không phải do giới hạn đệ tử cùng Viện không được đánh nhau, e rằng lúc này bọn họ đã nhảy vào đánh hội đồng rồi. “Éc... chư vị... chư vị..., đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, quả thực việc này không liên quan gì tới Ngu Băng cả” Lúc này mặt mày của Mạc Vô Ngân trở nên tái mét, trước kia gã chỉ muốn hạ nhục Phong Nhược một cách ấn tượng nhất nên mới buộc miệng nói thế, nào ngờ tên Phong Nhược này lại coi đó như là chuyện quá mức to tát nên mới nói um sùm trước đám đông như vầy.
“Vô Ngân, chuyện gì có dính dáng tới ta vậy ?” Mạc Vô Ngân lại càng thêm hoảng loạn khi nghe được một âm thanh mềm mại như không xương của một nữ nhân trong đám đệ tử đang đứng bên dưới.
Mọi người lập tức nhìn về phía giọng nói mềm mại đó, chỉ thấy một nữ tử vận áo đỏ đi cùng hai người con gái khác đang bước tới. Đám đệ tử Hạc Minh viện tức khắc trầm lặng hẳn đi, tuy nhiên ánh mắt bọn họ nhìn về phía Mạc Vô Ngân ngoại trừ vẻ hả hê ra còn đan xen chút căm hận nữa, thế nhưng hầu hết những khuôn mặt đó biểu lộ ra ngoài vẻ mừng rỡ, hớn hỡ không thôi, bởi vì theo họ nghĩ Ngu Băng tới thật đúng lúc, vừa vặn nhận ra được bộ mặt thực của tên Mạc Vô Ngân này.
Về phần sắc mặt của Mạc Vô Ngân lại cứ liên tục biến đổi, mặc dù tâm trạng gã bị dao động mãnh liệt nhưng vẫn không trả lời ngay câu hỏi của nữ tử áo đỏ kia, mà tức khắc quát với Phong Nhược một tiếng: “Một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm, thế nào? Ngươi đừng nên quá phận đấy!”
“Một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm ?” Khóe miệng Phong Nhược liền nhếch lên, dĩ nhiên là hắn không có chút hứng thú với mỹ nhân của Mạc Vô Ngân chút nào, tuy nhiên nếu có thể làm cho tên tiểu tử âm trầm thâm hiểm đó phải một phen thất bát, cũng có thể xem như đạt được niềm vui nho nhỏ rồi.
Phong Nhược không để ý đến Mạc Vô Ngân nữa mà ánh mắt hắn lướt nhìn về hướng nữ tử áo đỏ, phải công nhận rằng ánh mắt của tên tiểu tử Mạc Vô Ngân này thật biết nhìn người, nữ tử Ngu Băng này đúng là hơn cả quốc sắc thiên hương, lại có thêm thân hình hấp dẫn mềm mại như không xương nữa, mỗi lần nàng nhăn mày hay tươi cười đều dạt dào tình cảm, chắc chắn sẽ không có nam nhân nào được chứng kiến vưu vật cực phẩm này lại không động tâm. “Có lẽ vị này là Ngu Băng cô nương, tại hạ là Phong Nhược của Kiếm Tâm viện vốn đã nghe danh tiếng của cô nương từ lâu. Ha ha... nàng cảm thấy một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm có đáng giá không?”
Ngu Băng tỏ vẻ không hiểu lắm câu hỏi của Phong Nhược, thế nhưng Mạc Vô Ngân lại hiểu rõ mười mươi. Gã nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh tựa như đang phóng ra ngọn lửa hừng hực, gã vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi kêu ken két: “Ba viên, hiện tại ta chỉ có ba viên mà thôi, ngươi đừng ép người quá đáng!”.
“Được, ba viên thì ba viên, hiện tại ngươi cứ đưa ra đây” Phong Nhược thấy thế cũng không tiếp tục bức ép gã nữa, quả thật nếu làm cho tên Mạc Vô Ngân này mất hết thể diện quá sớm thì không còn gì thú vị nữa. “Cái gì? Ngay bây giờ à? Phong Nhược, ngươi đừng ‘được đằng chân lại lân đằng đầu’ chứ, lúc trước chúng ta đã nói qua khi nào ngươi thắng được Tả Thiên Thu sư huynh cơ mà”.
“?!?!” Đến lúc này thì cô nàng Ngu Băng kia mới hiểu được đôi chút, lập tức vẻ mặt của Mạc Vô Ngân tức giận đến mức tái nhợt, toàn thân phát run dữ dội, tuy gã tự nhận mình rất ư vô lại nhưng không ngờ tên Phong Nhược chết tiệt này rõ ràng còn vô lại hơn hắn nhiều lần. “Thật không Mạc Vô Ngân? Ngươi có nhớ là chúng ta đã giao ước mặc cả như vậy hả?” Phong Nhược cười lạnh một tiếng rồi ánh mắt hắn lại lướt qua thân hình rực đỏ của cô nương Ngu Băng kia.
“Vô Ngân, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi giận dữ vậy? Tên tiểu tử ác ôn kia sao lại vơ vét tài sản của ngươi như thế?”, “À cũng chẳng có chuyện gì? Chúng ta từng đặt cược đánh bạc nên bây giờ mới thua hắn thôi” Giọng nói của Mạc Vô Ngân tức khắc thay đổi, sau đó gã tiện tay lấy từ thắt lưng trữ vật ra ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm sặc sỡ rồi ném qua cho Phong Nhược. “Phong Nhược, chuyện này ta không bỏ qua đâu, ngươi cứ chờ đó cho ta”.
Mạc Vô Ngân bi phẫn thốt ra câu nói này xong lập tức kéo cô nàng Ngu Băng kia cùng đi khỏi đây, thậm chí gã cũng không cần phải coi trận tỷ thí giữa Phong Nhược và Tả Thiên Thu nữa.
Sau khi thu hồi ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm, lúc này Phong Nhược mới nhìn thoáng qua bóng lưng của Mạc Vô Ngân mà thầm nghĩ, quả nhiên tên này giàu nức đố đổ vách luôn, xem ra ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm này đối với người bình thường khó mà có được.
Phong Nhược đưa mắt nhìn sang Tả Thiên Thu đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, lúc này hắn mới khẽ mỉm cười nói: “Tả sư huynh, mời thượng đài để được chỉ giáo, sư huynh yên tâm, nếu ngươi có thể chiến thắng ta cam đoan sẽ không tham gia vào đợt tỷ thí vào ba tháng tới, ta nói ra sẽ giữ đúng lời hứa, có thêm chư vị hiện diện tại đây đứng ra làm chứng cho ta nữa”, “Hừ... tên tiểu tử Phong Nhược này, đúng là không ai có miệng lưỡi lợi hại như ngươi” Câu trả lời của Tả Thiên Thu tuy nghe có vẻ cay độc, nhưng lúc này ngay cả những đệ tử bình thường khác của Hạc Minh viện cũng có thể nhìn ra nhuệ khí của hắn đã bị áp chế hoàn toàn rồi.
“Ha ha... Phong sư đệ, hãy để ta nói một câu đã. Trận này chắc chắn nhuệ khí của Tả Thiên Thu bị áp chế, lòng dạ rối bời, hơn nữa pháp lực cũng bị hao tổn khá nhiều, không cần so sánh cũng biết hắn đã thua rồi”.
Lúc này vốn Nhận Vô Song đang đứng ở xa để xem náo nhiệt, bỗng hắn gọi Tả Thiên Thu lại rồi mở miệng nói với Phong Nhược, “Nếu như Phong sư đệ cảm thấy đấu chưa đã ghiền, cần phải quét qua một chập Hạc Minh viện chúng ta, đương nhiên sẽ không để Phong sư đệ thất vọng ra về đâu, thôi thì để Nhận mỗ đứng ra lĩnh giáo chút thần thông vậy, Phong sư đệ thấy thế nào?”
Khi Nhận Vô Song vừa nói ra câu này thì chẳng những Phong Nhược phải kinh ngạc, mà ngay cả đám đệ tử Hạc Minh viện đang đứng xung quanh cũng xì xào bàn tán không ngớt, Nhận Vô Song là ai chứ? Đây chính là người đã từng đánh bại đệ nhất cao thủ Thượng Tam Viện Chu Vũ đấy, mặc dù vừa rồi Phong Nhược phô ra thực lực rất lợi hại, nhưng tuyệt đối hắn không thể nào sánh được với trình độ cao vời vợi của Nhận Vô Song, quả thực lời đề nghị này quá sức đề cao Phong Nhược, vì dù rằng hắn có thua đi nữa cũng có thể nhờ một trận chiến này để thành danh, qua đó tiến vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất Trúc Cơ kỳ của Thượng Tam Viện, chuyện tốt thế này sao lại bay đến tay hắn dễ dàng như thế?
“Nhận sư huynh, không cần ngươi ra tay đâu, ta sẽ thu thập tên tiểu tử này” Tả Thiên Thu chính là người đầu tiên lên tiếng, trong ánh mắt của hắn ngập tràn sát khí, hiện tại chẳng thà đồng quy vu tận cũng không thể để cho tên Phong Nhược kia thực hiện được đúng ý định của mình.
“Nhận sư huynh, giết gà cần gì dùng đến dao mổ trâu, để vụ này cho ta, dù sao vị Phong sư đệ đây còn nợ ta một trận luận bàn mà!” Hồ Nam Tu cũng không nhịn được bèn lên tiếng, dù gì đi nữa Nhận Vô Song cũng là trụ cột của Hạc Minh viện bọn hắn, làm sao có thể đứng ra giải quyết kết cục chuyện này được chứ, làm thế chẳng khác nào vừa nâng tầm giá trị của Phong Nhược lại vừa hạ thấp đi uy tín của Hạc Minh viện đây.
Ngoại trừ Hồ Nam Tu với Tả Thiên Thu ra còn có hơn chục tên đệ tử Hạc Minh viện đang kích động nãy giờ cũng đòi tỷ thí với Phong Nhược, chỉ trong tích tắc hầu như toàn bộ đệ tử Hạc Minh viện ở đây đều chịu ảnh hưởng tình cảm đồng Viện mà xúc động phẫn nộ, đồng lòng muốn giành lại uy tín của bản Viện.
Chứng kiến qua một màn này, bỗng nhiên Phong Nhược hơi mỉm cười rồi nói với đám người Nhận Vô Song bên dưới: “Thật cáo lỗi, ta tới nơi đây chỉ vì muốn tu tập Ngự Kiếm Thuật mà thôi, sau này có cơ hội nhất định sẽ cùng tỷ thí với chư vị” Vừa nói dứt câu này, Phong Nhược lập tức bước xuống tòa đài cao tỷ thí đó, kế tiếp dưới ánh mắt soi mói của toàn bộ đệ tử Hạc Minh viện, hắn tùy ý bước vào trong một đài cao khác rồi mở ra trận pháp phòng hộ, bắt đầu tập trung tu tập Thanh Mộc Lưu Vân Trảm.
Quả nhiên tình hình này lại khiến cho mọi người xung quanh vô cùng tức tối, cảm giác thật giống như người ta đã vận hết khí lực toàn thân để chuẩn bị đánh ra một quyền nhưng cuối cùng lại đánh vào không khí, đúng là cảm giác khó chịu này làm cho mọi người như muốn điên tiết lên vậy.
Nhất là trong lúc này, rõ ràng tên tiểu tử kia đã biết rõ Hạc Minh viện đã bao hết cả tòa Thí Luyện Tràng này rồi, vậy mà hắn còn ngang nhiên tu luyện ở chỗ này nữa chứ? “Tên này quá ngôn cuồng tự đại, hắn chạy tới địa bàn của Hạc Minh viện chúng ta quấy rối một phen đã đành, kế đó hắn không đáp ứng lời khiên chiến của Nhận sư huynh, lại còn dám tiếp tục ở lại đây để chiếm lấy một tòa đài cao nữa chứ”.
Trong lúc nhất thời bọn người Hạc Minh viện bị chọc tức điên người, thế nhưng bọn họ cũng không tức khắc quay qua công kích vào tòa đài cao mà Phong Nhược đang ở trong đó.
Ngược lại, hai người Nhận Vô Song và Hồ Tu Nam kia lại hết sức bình tĩnh, ngó thấy mọi người không dằn được cảm xúc, bèn đơn giản thốt ra một câu: “Mọi người chớ bỏ qua cơ hội này, người ta thường bảo ‘biết người, biết ta...’ tuy rằng trước mắt không luận bàn nữa, nhưng có thể biết được đôi chút về quá trình tu luyện của Kiếm Tâm viện tất nhiên sẽ cũng đạt được ích lợi rất nhiều”.
Tất cả đệ tử Hạc Minh viện vừa nghe nói thế lập tức cặp mắt bọn họ sáng rực lên, ý kiến này không tệ chút nào, dù sao thực lực tên tiểu tử này cũng rất mạnh mẻ, nếu được chứng kiến qua quá trình tu tập của hắn chính là một cơ hội hiếm có, đồng thời nhờ đó tìm ra khuyết điểm của tên tiểu tử này, thật sự là một ý tưởng vẹn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.