Phong Lưu Thánh Vương

Chương 127:




Qua thêm một ngày thì hai nàng mới tiêu hóa xong dược liệu của Nguyên Thần Đan.
- Lý Hàn!
Mị Nương vừa ra liền nhào vào trong lòng Lý Hàn, kích động hưng phấn. Theo lý mà nói, linh căn từ khi sinh ra đã được định sẵn, không thể thay đổi nhưng chuyện có thể gia tăng phẩm chất linh căn lại xảy ra đối nàng khiến nàng hưng phấn quên hết mọi chuyện.
Mặc dù không phải linh căn càng cao thì còn đường phía trước sẽ bằng phẳng, còn phải xem cố gắng của bản thân, linh căn chỉ làm bớt đi chướng ngại trên con đường mà thôi. Nhưng cho dù như thế thì ai cũng gặp chuyện này cũng sẽ vui mừng.
Cho nên đừng nói là Mị Nương, cho dù là băng nữ Hàn Vũ Liên cũng toát lên vẻ hưng phấn. Việc phẩm chất linh căn được tăng lên sẽ không dựng sào liền thấy bóng mà phải trải qua thời gian dài, chỗ tốt của nó mới được từng chút hiện ra.
Sau khi hồ nháo trong ngực Lý Hàn một hồi thì Mị Nương mới tách ra nói:
- Đáng tiếc bây giờ ở đây không có Linh Căn Trụ, bản cô nương thật sự muốn xem thử linh căn của bản thân.
- Không sao, đợi chuyến đi này kết thúc thì chúng ta đi mua nó.
Lý Hàn nói.
- Ừm!
Mị Nương gật đầu.
- Đi thôi, còn nhiều gian thất chúng ta chưa lục xoát đâu.
Lý Hàn nói.
Hai nàng gật đầu, cùng nhau đồng hành với Lý Hàn lục xoát những đan thất còn lại.
....................
Năm ngày sau, ba người mới rời khỏi Diệu Đan Các. Trong năm ngày nay thì ba người thu thêm được hai bình đan dược tam phẩm nữa, bây giờ ba người phải nhanh lên vì đã trôi qua mười lăm ngày rồi nên bọn họ chỉ còn mười lăm ngày nữa để đi những nơi còn lại. Ba người quyết định sẽ đi Trân Khí Các vì nơi này gần Diệu Đan Các nhất, Trân Khí Các là nơi cất giữ Linh khí mà Long phủ sưu tầm được trước khi bị diệt tộc và có tin đồn ở đây có Linh Khí Linh Địa Cảnh.
Mất hết hai ngày thì ba người mới đến được Trân Khí Các.
Nơi này tuy tên là Trân Khí các, nhưng cũng không phải một tòa các lẻ loi trơ trọi, mà là một kiến trúc quảng trường cực lớn như cung điện đứng sừng sững lấy. Sau đó vờn quanh lấy ba vòng lầu các, hình thể muốn nhỏ hơn rất nhiều, cộng đồng hợp thành khu vực này.
Hàng tốt cũng không phải ở bên trong kiến trúc chủ thể mới có thể ra, mấy năm ra, Trân Khí các tổng cộng khai quật qua bảy kiện Tụ Linh, bốn kiện Linh Hải và một kiện Linh Thiên, nhưng chỉ có hai kiện là xuất từ trung tâm. Tương đối mà nói, năm đó thời điểm đại chiến nơi này cách chủ chiến trường xa nhất, kiến trúc bảo tồn được nguyên vẹn nhất, nhưng đồng dạng cấm chế cũng tối đa nhất.
Mấy ngàn năm trôi qua, cấm chế ở đây cũng bị phá giải được thất thất bát bát, chỉ còn lại một gian trữ khí thất cuối cùng, cũng là độ khó cao nhất còn không có bị công phá. Được rất nhiều người ký thác kỳ vọng, cho rằng bên trong có thể lấy ra Linh Hải Khí, Linh Thiên Khí, thậm chí Linh Địa Khí!
Lúc ba người Lý Hàn đến gian thất đó thì ở đó đã có khoảng 10 người rồi, lúc nhìn thấy ba người Lý Hàn thì tất cả đều hiện lên vẻ để phòng và địch ý nhưng cuối cùng cũng không có ai ra tay cả. Động thủ khi bảo vật chưa xuất hiện thì người đó là một kẻ cuồng chiến đấu, hoặc là một tên ngu xuẩn nếu không thì không ai đi làm chuyện may áo cho người khác mặc cả.
Lý Hàn cũng tiến lên quan sát cấm chế nơi này thử thì phát hiện rằng mặc dù đã cấm chế theo thơi gian đang từ từ tiêu thất nhưng muốn phá bỏ thì những người ở đây không có ai đủ sức cả. Lý Hàn quay lại cho hai nàng biết phát hiện của mình, hai nàng tin tưởng lời nói của Lý Hàn nên ba người liền quay đầu đi Võ Kinh Các vì ở nơi chỉ mất thơi gian mà thôi.
Những người khác thì không biết tình hình cấm chế giống như Lý Hàn nên thấy ba người bỏ đi thì càng mừng rỡ, lát nữa cấm chế giải xong thì sẽ có ít đối thủ cạnh tranh hơn. Ba người muốn đi Võ Kinh Các nhưng xui cho ba người là Trân Khí các cùng Võ Kinh Các vừa vặn ở vào hai đầu của di phủ, bọn hắn phải trước quay về phòng khách chính, xuyên qua khoảng cách toàn bộ di phủ, mới có thể tới Võ Kinh các.
Bọn họ mất hết đến sáu ngày thì bọn họ mới đến được Võ Kinh Các.
Võ Kinh Các chính là chính là nơi cất giữ công pháp, linh kỹ của Long gia nên bất cứ thế lực nào khi xuất động vào đây đều nhắm tới nơi đó trước. Mà địa phương trọng yếu như vậy nên được bảo vệ nghiêm ngặt nhất cho nên Võ Kinh Các chính là chủ chiến trường năm xưa.
Và theo như tin đồn thì công pháp Huyền cấp Thượng Phẩm, công pháp trấn tộc của Long gia vẫn còn nằm ở trong này, cho nên nếu tìm được công pháp đó thì chỉ cần vài chục năm, trăm năm tích lũy, không khó để biến gia tộc mình thành gia tộc ngang cơ với tứ đại thế gia.
Thời điểm ba người đi tới nơi này, chỉ thấy nơi này đã có ít nhất trăm người, ngay từ đầu phần lớn bọn họ đã nhắm nơi này mục tiêu của mình, mà một ít là do càn quét nơi khác đi tới.
Kỳ hạn cách cũng không xa, cho nên biến nơi này trở thành nơi cạnh tranh gay gắt nhất.
Nhưng mà nói thật thì trong mắt hai người Lý Hàn và Mị Nương thì nơi này kém hấp dẫn nhất vì công pháp cả hai đang dùng đều là " Thiên Cấp ", cho nên công pháp ở đây không được hai người để vào mắt. Lý Hàn sở dĩ đi đến đây vì hắn muốn xem thử coi có tìm được Linh kỹ nào không, nhưng nhìn số lượng người đông như vậy nên Lý Hàn liền bỏ đi ý định của mình. Cho dù có tìm được thì cũng sẽ bọc phát đại chiến, với thực lực ba người thì nếu hợp sức lại thì Tụ Linh bát trọng đủ sức đánh một trận, cửu trọng thì miễn cưỡng đánh, còn Tụ Linh viên mãn thì ba người chỉ có thể chạy trốn.
Hơn nữa, đó chỉ là trong trường hợp ba với một, nơi này có nhiều Tụ Linh như vậy thì chỉ cần có cuộc chiến xảy ra, sẽ thu hút người đến xem. Đến lúc đó, ba người làm sao đủ sức chống lại từng ấy người, nếu không cẩn thận thì cái mạng nhỏ này cũng có thể bị mất đi. Vì một cuốn Linh kỹ thì trả giá như vậy là không đáng cho nên ba người thương lượng với nhau, quyết định tìm một chỗ để nghỉ ngơi, đợi kỳ hạn đến.
Ba người thối lui ra khỏi Võ Kinh Các, bọn hắn đi vào toà nhà chính.
Trước phòng đại sảnh mấy phiến cửa gỗ đã bị phá nát không chịu nổi, mấy người Lý Hàn đi vào trong, chỉ thấy trong đại sảnh xa hoa nhưng bài trí bên trong rách nát, bao phủ đầy tro bụi mạng nhện. Có thể là vì nơi này không có người tới nên trải qua mấy ngàn năm, nội thất nơi này đã bị hưu hại hết rồi.
Ở bức tường, sau ghế gia chủ có treo một bức cổ họa hùng ưng điện sí, hùng ưng thoạt nhìn rất sống động, có khí thể xuyên thẳng trời xanh, chỉ tiếc cảnh thác nước chảy xuống đã bị phá hư hoàn toàn, bằng không tuyệt đối xứng đáng là tác phẩm giá trị.
- Được rồi, chúng ta ở nơi này đợi kỳ hạn kết thúc.
Nói rồi hắn dùng linh lực để quét bụi để ba người ngồi được, cơn gió do linh lực Lý Hàn tạo ra thổi bức cổ hoạ lên, không ngờ phía sau bức tranh hiện ra một hốc tối, xem ra giống như nút bật công tắc.
- Không ngờ có điều ẩn dấu!
Lý Hàn kinh hô một tiếng, quay đầu nói với hai nàng:
- Hai người chú ý một chút, ta cần mở ra hốc tối này.
Nối rồi hắn nhảy lên chỗ hốc tối đó. Lý Hàn không thể không nhắc nhở một tiếng, tuy rằng hắn rất mong muốn đây chính là nút mở mật thất, nhưng vẫn phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, vạn nhất đây là nút mở ra gì đó thì sẽ vô cùng phiền toái
Hai nàng lập tức cảnh giác, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Lý Hàn.
Lý Hàn hít sâu một hơi, nặng nề ấn xuống cái nút kia.
Tiếp theo chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Chỉ thấy mặt tường trước mặt Lý Hàn dần dần di động, tựa như có cánh cửa đang mở ra trước mặt hắn, chỉ vừa đủ cho một người đi vào.
Hai nàng càng thêm để phòng
- Ta vào xem trước.
Lý Hàn nói xong liền lắc mình đi vào.
- Cẩn thận một chút.
Hai nàng cùng kêu lên.
Vừa kêu xong, Mị Nương quay đầu cười cười với Hàn Vũ Liên. Hàn Vũ Liên thì né ánh mắt của nàng, trên mặt thì đỏ bừng.
- Hai người mau vào, chúng ta phát đạt rồi!
Ngay sau đó truyền ra thanh âm tiếng kêu to vui mừng của Lý Hàn.
Hai nàng không chần chờ rất nhanh lao vào trong khe cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.