Phong Lưu Thánh Vương

Chương 126: Hóc tối!




Một ngày sau, Lý Hàn ở một gian mật thất lấy được một bình thuốc gia tăng linh lực. Lý Hàn hài lòng thu lấy bình đan dược này rồi hắn chuẩn bị đi ra cửa, nhưng đi được vài bước thì hắn dừng lại vì hắn cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó. Lý Hàn quay đầu lại kiểm tra thử thì phát hiện rằng căn phòng này hình vuông, nếu so với đan thất trước kia thì ngắn hơn một xích ( 0,33m)!
Nếu như không phải đặc biệt chú ý mà nói, căn bản sẽ không phát hiện khác biệt vi diệu như vậy.
Lý Hàn không khỏi trong lòng khẽ động, đem tay gõ xuống mặt tường.
Hắn dưới chân dạo bước, tay phải thì gõ ở trên mặt tường xẹt qua, cảm giác biến hóa trong đó.
Ân?
Khi hắn gõ vào một chỗ thì chỗ này phát ra tiếng khác biệt với chỗ khác, hiển nhiên chỗ này có sự huyền diệu. Lý Hàn lùi lại một chút, rồi dùng Huyết Sát Ấn đánh thẳng lên bức tường.
Ầm!
Mặc dù đã dùng hết sức đánh ra một chiêu như vậy nhưng Lý Hàn chỉ làm thủng một lỗ trên tường mà thôi, còn gian mật thất vẫn bình yên như không. Kỳ thật chuyện này cũng không lạ gì, đây là phòng đan, Linh Dược sư cũng sẽ luyện chế đan dược trong này, mà luyện chế đan dược sẽ không tránh khỏi khả năng nổ lò, có đôi khi uy lực còn mạnh hơn công kích của Linh Địa Cảnh. Bởi vậy lúc thiết kế xây dựng phòng đan này sẽ dùng loại đá rất cứng rắn, cộng thêm có trận pháp, ngay cả Linh Địa Cảnh phải mất nhiêu công sức mới phá hủy được phòng này.
Lý Hàn không để ý điều đó vì trước hắn là một cái hốc tối ( lỗ khảm ngọc). Hốc tối không lớn, bên trong để một cái rương hòm mộc sắc, nhưng cho người một loại cảm giác phong cách cực kỳ cổ xưa.
Lý Hàn đem cái rương hòm này lấy đi ra, dùng thần thức đảo qua một vòng, xác định thượng diện không có bất kỳ cấm chế, mới đem rương hòm mở ra.
Bên trong tổng cộng có hai bình thuốc. Trên hai bình thuốc đều có dán nhãn hiệu, hơn nữa dùng Lạp Hoàn phong kín, nếu có cái này thì đừng nói là mấy ngàn năm, cho dù là mấy vạn năm trôi qua đi chăng nữa thì vẫn còn bảo lưu dược liệu. Mà dùng thứ quý giá như vậy để bảo vệ thỉ dám chắc những đan dược này sẽ vô cùng quý giá.
Lý Hàn cầm một bình đan dược xem thử thì phía trên có ghi năm chữ " Chân Linh Bất Diệt đan ", thấy vậy thì Lý Hàn liền sáng mắt. Vì Chân Linh Bất Diệt Đan là đan dược bát phẩm, là thánh dược để cứu mạng. Theo như trí nhớ của lão giả họ Tiền kia thì cho dù là người chết, nếu có đan dược này thì cũng sẽ khởi tử hoàn sinh. Đương nhiên người đó chết không được quá lâu và thân thể phải còn giữ nguyên thì mới cứu được, còn nếu đã chết quá lâu hoặc là bị chặt đầu, phanh thây thì cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
Lý Hàn cầm bình thuốc lắc lắc thử, lại phát hiện bên trong rõ ràng chỉ có một khỏa đan dược, không khỏi để cho hắn thập phần tiếc nuối, giá như có vài viên thì tốt rồi. Sau đó Lý Hàn tự cười bản thân mình đã tham lam quá, lấy được một viên đan dược bát phẩm mà còn không biết đủ, nói không chừng ông trời sẽ trừng phát hắn mất.
Hắn lấy bình đan dược thứ hai lên coi thử thì thấy trên đó có ghi ba chữ " Thú Hoá Đan ". Theo hắn biết thì Thú Hoa Đan là đan dược ẩn chứa lực lượng linh thú, có thể làm cho linh giả hóa thú, đạt được lực lượng cự đại! Hơn nữa, hóa thú chi lực là vĩnh viễn tồn tại, cho dù đem lực lượng hao hết, cũng có thể thông qua luyện hóa linh khí, hoặc là ăn đan dược bổ sung trở về!
Nhưng Thú Hoá Đan cũng chia làm bát phẩm phẩm, không biết Thú Hoá Đan này đạt đến mấy phẩm nhưng có thể cất chung đan dược bát phẩm thì Thú Hoá Đan này ít nhất cũng cao hơn ngũ phẩm.
Đương nhiên sẽ không có chuyện ăn một viên Thú Hoá Đan thì sẽ trở thành siêu cấp cường giả. Linh giả chỉ có thể ăn Thú Hóa Đan so với cảnh giới của mình cao hơn nhất giai, nếu không thân thể sẽ chịu không được lực lượng cự đại mà nứt vỡ! Hơn nữa, nếu ăn Thú Hóa Đan thì cảnh giới của linh giả sau này vô phép tăng thực lực lên!
Bất quá, ngay cả như vậy, Thú Hóa Đan cũng dị thường trân quý, bởi vì có nhiều người chưa chắc cả đời mình có thể đạt tới cảnh giới của Thú Hóa Đan hay không?
Lý Hàn nhếch miệng, quăng Thú Hoá Đan vào trong nhẫn, đợi khi nào ra khỏi đây thì hắn sẽ đưa cho Nguyễn Bảo Ánh bán đấu gia thứ này.
Có thu hoạch ngoài ý liệu này, hào hứng của hắn cũng trở nên càng cao hơn, dù sao quá trình tầm bảo là để cho người tràn đầy chờ mong.
Hai đan dược này dám chắc người của Long phủ không thể tự luyện chế ra được, có thể là tìm được trong di tích nào đó. Bây giờ hắn nghĩ lại, có khi nào vì hai thứ này nên Long gia mới bị diệt tộc không. Dù sao đan dược bát phẩm cũng đủ làm cho Linh Hoa Cảnh cũng điên cuồng, nên nếu tin tức Long gia sở hữu đan dược này bị truyền ra ngoài, có thể sẽ dẫn đến hoạ diệt tộc cho Long gia.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Ông!
Vào lúc Lý Hàn đang suy nghĩ thì không gian ở sau lưng Lý Hàn giống như đột nhiên bị người xé mở, một nam tử thân hình cao lớn cũng hiển hiện đi ra, một tay nắm lấy một thanh chủy thủ hàn quang lóng lánh, tay kia thì nắm bắt một góc áo choàng, nụ cười trên mặt dữ tợn đáng sợ!
Chủy thủ hoa rơi, đâm thẳng phía sau lưng Lý Hàn!
Đinh!
Một tiếng giòn vang, chủy thủ đâm xuống, nhưng lại đâm vào trên mặt đất trống rỗng, mà thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, rõ ràng như là đâm vào trong đậu hủ, thẳng không có chuôi!
Kẻ đánh lén cả kinh, nhanh chóng rút chủy thủ ra, cầm ngược hoành trước người, mà tay kia thì hóa thành chưởng hình, làm ra xu thế phòng ngự.
- Ngươi làm sao phát hiện ra ta.
Kẻ đánh lén nhìn về phía Lý Hàn nói.
- May mắn thôi.
Lý Hàn nói.
Kỳ thật, lúc nãy thần thức của hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của một người khác đi vào gian thất này nhưng chỉ cảm nhận được mà thôi, chứ hắn không thể tìm thấy chính xác địa phương mà đối phương đang ẩn thẩn. Cho nên hắn đã giả bộ buông lỏng cảnh giác, muốn dẫn đối phương ra tay, càng muốn biết đối phương là dùng phương pháp gì ẩn tàng tung tích!
Nếu như hắn cũng có thể nắm giữ loại bí thuật này, hoặc là đạo cụ mà nói, như vậy phối hợp khả năng biến đổi khí tức của hắn, hắn thực có thể trở thành tồn tại hoàn toàn ẩn hình!
Lý Hàn hồi tưởng đến một khắc lúc đối phương phát ra công kích này, tuy là phát động ở sau lưng, nhưng trong phạm vi thần thức của hắn bao trùm, thì cũng như là tận mắt chứng kiến cho nên hắn biết được rằng đối phương có thể ẩn thân hoàn toàn là nhờ vào chiếc áo choàng mà hắn đang đeo.
- Gian ngoan mất linh.
Nói rồi tên kia toàn lực ra tay, nếu đánhh lén không thành công thì hắn liền không giấu dốt nữa, bộc phát ra thực lực Tụ Linh lục trọng thiên của hắn, thế công đại thịnh.
Bành bành bành, hai người ở trong thạch thất kịch liệt giao chiến.
Đinh! Đinh! Đinh!
Binh khí hai người giao kích, bùng lên đạo đạo hỏa tinh, Lý Hàn dùng tu vi tứ trọng thiên đón đánh lục trọng thiên nhưng tên đánh lén kia thì chấn đắc liên tục rút lui, nhưng Lý Hàn lại không chút sứt mẻ, như núi cao như biển rộng!
Tên đánh lén thì trên mặt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu
Một Tụ Linh Lục Trọng Thiên, một cái Tụ Linh tứ trọng thiên, kém suốt hai trình tự!
Vô luận xem như thế nào, đều hẳn là hắn bẻ gãy nghiền nát đánh bại Lý Hàn, như thế nào ngược lại là hắn lại không địch lại? Chẳng lẽ tên này chính là song hệ linh căn và cả hai linh căn đều đạt tới Tụ Linh tứ trong thiên? Nếu đúng là như vậy, song linh căn kia cùng chuyển, xác thực có thể ở trên lực lượng trái lại áp chế Tụ Linh lục trọng thiên hắn!
Nhưng song linh căn đều đạt tới Tụ Linh tứ trọng thiên? Cái này thật bất khả tư nghị!
Nếu là Lý Hàn chuyên tu một hệ mà nói, hiện tại chẳng phải là đã đạt tới Tụ Linh đại thừa cảnh rồi sao? Đây là hạng yêu nghiệt gì!
Tên đánh lén đúng là khổ không nói nên lời, không ngờ đánh lén trúng phải tên yêu nghiệt này. Bây giờ chỉ còn cách giết Lý Hàn, nhân lúc hắn còn chưa trưởng thành mà chém xuống. Chứ mà để cho Lý Hàn chạy thoát thì tương lai hắn sẽ phải sống trong lo sợ vì lo Lý Hàn trả thù và hắn không muốn một chút nào.
Nên thế công của hắn càng thêm mạnh liệt, đao ảnh vượt qua, băng sương đầy trời.
Bản thân hắn chính là tu luyện Thủy hệ công pháp, phù hợp với thuộc tính của thanh chủy thủ này nên có thể phát huy tối đa uy năng của thanh Linh khí này! Nếu không, nếu như thủy thủ này là Thủy thuộc tính, nhưng người sử dụng lại là Hỏa thuộc tính, hai người tương phản, khả năng chỉ có thể phát huy ra năm thành uy lực!
Nhưng như vậy thì đã sao, thực lực bây giờ của Lý Hàn có thể sánh ngang với Tụ Linh thất trọng thiên nên hắn làm sao là đối thủ của Lý Hàn. Qua một hồi chiến đấu thì tên này đã trở oan hồn dưới kiếm của Lý Hàn.
Lý Hàn thu hồi kiếm của mình, thi thể của tên đó lập tức ngã xuống. Lý Hàn cúi đầu nhặt lấy túi trữ vật và thanh thuỷ thủ, hắn cất thành thuỷ thủ đi và dùng thân thức kiểm tra thử bên trong thì thấy một đống đồ nhưng bây giờ không phải lúc kiểm kê nên Lý Hàn quăng túi vào nhẫn trữ vật của mình, đợi quay về để kiểm tra sau. Lý Hàn sau đó cởi áo choàng trên người đối phương xuống, Lý Hàn dùng thần thức quét qua, trên mặt không khỏi lộ ra một dáng tươi cười quả là thế.
Lý Hàn đem cái áo choàng này khoác trên người, dùng thần thức khống chế, quả nhiên lập tức mất đi hình thể, phảng phất tựa như không tồn tại! Bất quá, áo choàng có thể che lấp hình thể, nhưng không thể che dấu khí tức, tên kia hẳn là có bí thuật khác, mới có thể đem khí tức vô hạn làm nhạt, nếu không phải thần thức của Lý Hàn vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ vẫn không thể phát hiện.
Mặc dù tên kia không có nhưng Lý Hàn có khả năng biến đổi khí tức của mình, cho nên nếu hắn muốn làm sát thủ mà nói, tuyệt đối so với tên kia càng có tiền đồ!
Ly khai gian đan thất này, Lý Hàn tiếp tục đi tới, bất quá tầng thứ nhất này cũng bởi vì bị người càn quét vô số lần, căn bản là tìm không thấy địa phương bỏ sót nào, Lý Hàn vô tình đi đến lầu hai, mà trong lúc này, có mấy đám người theo bên cạnh của hắn đi qua, đều toát ra địch ý rõ ràng, nhưng cuối cùng còn không có khai chiến.
Ai cũng không phải hiếu chiến thành cuồng nhân, không có lợi mà nói ai sẽ vô duyên vô cớ cùng người trở mặt? Có thể đến nơi đây ai không có chút tài năng, dù là quần ẩu nói không chừng cũng sẽ bị người trước khi chết kéo một cái đệm lưng, cho nên tại đây tuy mỗi người là địch, nhưng thật muốn đánh nhau mà nói, tuyệt đối là liên quan đến lợi ích chi tranh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.