Bữa ăn sáng tại một nới ấm áp trong tiết trời u ám cxung kết thúc. Vô Song ăn uống qua loa rồi đứng dậy, ra ngoài đọc sách. Long Nhất thấy thế im lặng, sau đó nói: "Chẳng bao lâu nữa sẽ đến Thánh tiết (lễ hội) của Tinh linh tộc. Sắp tới chúng ta sẽ tới đó. Nghe nói Tinh linh sâm lâm đẹp như ở cõi tiên, trăm hoa cất thành Tửu trung chi vương. Không được nhìn thấy & nếm thử, quả thật là một tổn thất lớn." Lãnh U U đưa mắt nhìn Long Nhất cười nhẹ nói: "Ta nghĩ chàng say chẳng phải tại vì rượu. Mỹ nữ tinh linh tộc rẩt xinh đẹp, điều đó không thể chối cãi" Long Nhất cười hăng hắc, trên mặt lấy vẻ chính khí nói: "Làm gì có chuyện đó. Ta ngày ngày đều nhìn những đại mỹ nữ như các nàng, làm sao còn để ý đến người khác nữa cơ chứ." Lãnh U U kêu lên một tiếng, chiếc miệng nhỏ chu ra như chê Long Nhất nói quá nhưng trong lòng nàng lại rất thích thú. "Đi Tinh linh sâm lâm cũng tốt, Man Ngưu tọc bọn ta mỗi năm đều tổ chức đại hội tỷ võ một lần. Nếu có công phu của lão đại dạy ta với Lục Ngọc Tài Quyết, ngày nay Man Ngưu tộc đệ nhất dũng sỹ là ta chử chẳng phải lão Ngưu Mạc Chúc." Man Ngưu hưng phấn nói, nước trong miệng bắn ra cả bốn phía. Long Nhất nhanh chóng đưa tay lên che mặt, lớn tiếng quát: "Đại cá tử (đồ to xác), ngươi cứ hưng phấn nhưng mà đừng có bắn ra nhiều nước như vậy chứ!" Man Ngưu ha hả cười khỏa lấp, theo thói quen lại đưa tay lên sừng lắc lắc. "Man Ngưu, khi đạt được danh hiệu Đệ nhất dũng sỹ có được khen thưởng cái gì không?" Lộ Thiến Á đột nhiên hỏi. Man Ngưu đỏ mặt rống lên như muốn bổ trời lấp đất: "Đạt được danh hiệu Đệ nhất dũng sỹ chẳng những được toàn bộ tộc nhân tôn kính, mà còn…" "Hi hi, lại được rất nhiều mỹ nữ để ý đến." Lộ Thiến Á cười nhẹ, tiếp. Man Ngưu gật gật đầu, chẳng để ý nói: "Năm nay nghe nói Tiểu công chúa của Man tộc sẽ được gả cho ai đạt đực danh hiệu Đệ nhất dũng sỹ." Công chúa Man ngưu tộc! Long Nhất trong đầu lập tức hình dung ra một thân hình cao bảy xích, eo to như cái thùng nước, quanh mình toàn lông dài, trên mặt trâu có them hai cái sừng lớn. "Mỹ nữ!" Hắn nghĩ đến đây ,à hồn vía như bay mất, toàn thân nổi da gà. "Tiểu công chúa Man ngưu tộc bọn ngươi chắc là rất xinh đẹp?" Long Nhất đang nghĩ, đột nhiên Lộ Thiến Á xen vào. Man Ngưu hai con mắt như biểu hiện tất cả những gì trong lòng, cúi đầu cười nói: "Tuyệt đẹp, Tiểu công chúa Man ngưu tộc bọn ta là một nữ nhân đẹp nhất thiên hạ." Long Nhất cười cười, Man Ngưu đánh giá cái đẹp thật không giống con người. Ví dụ như Vô Song, Lãnh U U, Lộ Thiến Á chính là tuyệt sắc mỹ nữ của nhân loại thì đối với hắn quả không có tí cảm giác nào. Nếu chẳng phải do khả năng nhận thức của hắn thì mắt của hắn đúng là không biết thưởng thức cái đẹp. Long Nhất nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh Vô Song đang nhàn nhã xem sách. Ngay lập tức có hương thơm như hoa lan tràn vào trong mũi. Hắn chằng thể bỏ qua hít sâu một cái. Nhìn thấy Long Nhất có hành động khinh bạc như vậy,đôi long mi Vô Song khẽ nhíu lại. Hai đạo băng lãnh mang hàn khí như mũi khoan lao thẳng tới cổ hắn. Long Nhất bị đánh tức thì rét run nhanh chóng lùi lại phía sau. Quả là không tốt nếu đến những nữ nhân băng tố. "Vô Song! Ta chỉ muốn hỏi ý kiến của nàng thôi mà, tại sao lại hạ độc thủ với ta chứ?" Long Nhất nhìn Lãnh U U & Lộ Thiến Á vẻ mặt cầu cứu cười khổ, nói. Vô Song thốt một tiếng lạnh lẽo: "Đối phó với sắc lang giả dạng như ngươi, nữ nhân bọn ta phải tỉnh táo để không bị ngươi lừa dối." "Bây giờ nàng hãy nói ý kiến của nàng đi!" Long Nhất khổ sở nói. "Ta không có ý kiến gì cả. Ta lại chẳng biết nơi nào, bọn ngươi bảo đi đâu thì ta theo đấy." Vô Song lạnh nhạt đáp. "Thế thì tốt! Chúng ta thu thập sớm rồi khởi hành thôi." Long Nhất vừa quay người vừa nói. Bên ngoài mưa lớn đã dừng nhưng trời vẫn âm u. Trên đường, người đi cũng không nhiều. Long Nhất đi ra từ Sương Phong thành phồn hoa nhằm phía tây thẳng tiến. Tinh linh sâm lâm & đại bản doanh của Thú nhân nằm cách biệt trên các dãy núi phía tây. Tuy nhiên, hai địa phương này cách xa nhau chẳng là bao. Trên đường đi Lộ Thiến Á & Lãnh U U luôn miệng nói cười nhưng Vô Song vẫn luôn lãnh đạm. Để hòa giải, Long Nhất phải giảng giải về Kim tự tháp thần bí của người Ai Cập cổ đại. Bỗng nhiên trong không gian truyền lại một cỗ đấu khí ma pháp cường liệt. Phía trước chắc có người đang đánh nhau, nhìn ma pháp dao động biết đẳng cấp chẳng phải tồi. "Đi thôi, đến đó xem sao!" Long Nhất vung tay nói, có náo nhiệt không đến xem chẳng thể hiểu có chuyện gì. Năm người tăng tốc tiến tới. Chẳng bao lâu thấy phía trước có năm người đang vây lấy một nam một nữ. "Mặc Tây tộc!" Long Nhất từ xa thấy nam nhân giống như một con sói, nữ nhân cũng chẳng hề run sợ. Bọn họ đều mặc áo dài lục sắc nên đã hiển lộ thân phận. Năm người vây công thì có hai người là kiếm sư còn ba người là ma pháp sư, trong đó có một đại pháp sư hệ thủy, hai người còn lại là hệ hỏa & hệ thổ đều đạt cao cấp ma pháp sư. Năm người trong trận phối hợp với nhau thành thế trận chặt chẽ phi thường. Phía Mặc Tây tộc một nam một nữ. Nam là một kiếm sư, nữ là đại ma pháp sư hệ hỏa. Song phương nhìn qua đã phân biệt được bên nào hơn kém. Tuy đôi nam nữ Mặc Tây tộc tương hỗ phối hợp với nhau ăn ý vô cùng nhưng nếu trên thân không có phong ấn phòng hộ & công kích ma pháp che chở, bọn họ đã sớm lưu tiên huyết bởi nưm người rồi. "Họ sẽ bị bại nhanh thôi" Lãnh U U nói. "Long Nhất, chúng ta phải cứu bọn họ chứ?" Lộ Thiến Á nhìn Long Nhất hỏi. Nhìn vào ánh mắt khả ái của nàng thì biết rõ nàng rất muốn giúp bọn họ. "Long Nhát, Long Nhất. Chàng sao thế?" Lộ Thiến Á thấy Long Nhất đang nhìn xuống phía dưới đên thất thần, không trả lời liền kéo tay áo hắn quan tâm hỏi. Long Nhất chợt tỉnh lại quả quyết nói: "Ta không sao!" Dù sao họ cũng là tộc nhân của Tì Bích. Không biết người con gái nắm giữ trái tim hắn đang ở nơi nào? Không biết nàng đã về đến Mạc Tây tộc hay chưa? Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Hiện tại phía trước cuộc chiến cũng nhanh chóng chuẩn bị kết thúc. Đôi nam nữ Mạc Tây tộc hiển nhiên lực bất tòng tâm, hiện giờ đại ma pháp sư hệ thủy sử dụng kiên hoàn băng công kích làm tiêu hao hết ma lực của nữ nhân. "Tố Tố" Nam nhân Mạc Tây tộc rống lên một tiếng, dụng lực nhảy một cái hạ thân xuống bên nữ nhân. Chỉ nghe phác phác hai tiếng. Hai mũi băng sắc nhọn đã đâm xuyên qua giáp vào da thịt, một nửa đã tiến vào nội thể. Băng hàn chi khí nhanh chóng tấn công phá hoại các cơ quan trong cơ thể. "Phu quân" Nữ tử kêu lên một tiếng đau thương, ôm lấy, cố gắng giữ lấy hơi thở của trượng phu. Long Nhất nhè nhẹ thở dài một hơi. Vì nghĩ đến Tì Bích mà giờ phía trước có người không biết đã chết chưa, mà hai con người bọn họ vốn có ý cùng sống cùng chết nên trước hết phải nhanh chóng cứu người đã. Long Nhất ý thức chấn động về ma pháp nguyên tố hệ thủy. Chỉ thấy hai tay hắn vung về phía trước một cái, sử dụng mười phần tạo thành những cơn gíó sắc nhọn (phong nhận) đồng thời vận nội lực hạ người xuống tạo thành đạo thanh quang nhằm năm người kia đánh tới. Hắn bắt đầu dùng phong hệ ma pháp tấn công, từng cơn gió sắc nhọn được nội lực điều khiển như có sinh mệnh nhanh chóng công kích tới. "Cẩn thận!" đại ma pháp sư hệ thủy phát hiện ran guy hiểm đầu tiên, nhưng Long Nhất phát ra phong nhận với tốc độ cực kỳ nhanh. Hắn hốt hoảng hô lên một tiếng nhanh chóng phóng ra một phong ấn phòng hộ ma pháp. Hai vị kiếm sư cũng nhanh chóng múa kiếm tạo ra hai đạo phiến ảnh tập kích lại phong nhận. Hia ma pháp sư cao cấp hệ hỏa & thổ không được may mắn như vậy. Ma pháp sư không có một tí năng lực cận chiến nào, khi đến sát bên người mới phát hiện được thì đã muộn rồi, hai người chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị phong nhận cắt đứt cổ họng. Lần này xuất sơ cấp phong nhận thu được hiệu quả ngoài ý định của Long Nhất. Vốn nghĩ tối đa chỉ làm bọn họ lùi lại, không ngờ một chiêu đã giết chết hai người. Kỳ thật thu được kết quả này là nhờ tập kích. Nếu như ma pháp sư có sự chuẩn bị trước muốn giết chết họ phải tốn thêm không ít lực. Đại ma pháp hệ thủy nhìn đồng bọn thảm tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Nhất đang nhẹ nhàng hạ xuống, tiến lại gần. "Đồ vô sỉ, đột nhiên dung thủ đoạn đánh lén! Quang minh thần sẽ trừng trị bọn ngươi!" Đại ma pháp hệ thủy oán hận nói. Long Nhất cúi đầu cười cười: "Quang minh thần ít nhiều cũng thấy lo lắng cho bọn vô lại các ngươi, nên muốn ít nhiều bọn ngươi cũng chết đi để được hầu hạ bên người" Tại Lan Thương đại lục, tín đồ luôn tin tưởng Quang Minh thần, không phân biệt người tốt hay kẻ xấu. Từ kẻ phi thường cho đến kẻ trộm cắp cũng đều giống nhau. Tất cả đều có đạo lý. Như đạo tặc là một nghề chuyên ám sát & ăn trộm. Rất nhiều người biết đạo tặc là nghề không tính đến sĩ diện, chỉ cần bỏ ra một số tiền do bọn họ ra giá, bọn họ sẽ cố gắng hoàn thành công việc bất chấp thủ đoạn. Khéo thay, Long Nhất tiền thế vốn là một chuyên gia ăn cắp vặt & ám sát. Hắn cũng chửng biết đến Quang Minh thần. Nếu như đánh lén mà đắc thủ sao phải ra mặt quang minh chính đại dung hết sức lực làm gì? "UU, Thiến Á ta giao hắn cho các nàng đấy" Long Nhất chỉ vào đại pháp sư hệ thủy nói. "Lão đại, còn tôi?" Man Ngưu nóng nẩy hỏi. Lâu ngày không được động thủ hắn cảm thấy chân tay rất ngứa ngáy. "Hai gã cầm kiếm kia, đồng ý không?" Long Nhất cười nói. "Cả hai người kia sao?" Man Ngưu nói, hai mắt bốc lửa nhìn hai kiếm sư đang trùm lên vẻ mặt lạnh lẽo, Man Ngưu kêu thầm không tốt. "Không được sao? Vậy lưu lại một tên để ta luyện tay!" Long Nhất hắc hắc cười. Nghe Long Nhất & mọi người nói chuyện ngữ khí hoàn toàn không để bọn chúng vào trong mắt bọn chúng tức muốn nổ phổi. Nhưng bọn ma pháp sư đã nhìn thấy trên người Long Nhất tỏa ra một luồng âm hàn sát khí, bọn họ một mình chẳng có khả năng chống lại được. "Bọn ta là người thuộc Băng Phong Dõng binh đoàn (lính đánh thuê) thuộc đội quân Ngạo Nguyệt hoàng gia. Hôm nay phụng mệnh sát đôi cẩu nam nữ này, không biết vì sao các vị lại ngăn cản?" Đại ma pháp sư hệ thủy mềm mỏng nói. Hắn tỏ rõ thân phận vì đối với bọn Long Nhất quả có lòng sợ hãi.