Phong Lưu Chân Tiên

Chương 119: Tình thế nguy hiểm




Dương Thiên tỏ vẻ hiểu biết:
- Đương nhiên, một mỹ nữ như vậy ta sao có thể không biết. Nhưng ta nói Diệp Vấn Thiên ngươi cũng không nên dùng nàng để dụ dỗ ta. Chuyện Nam Cung gia đem hôn sự của nàng làm phần thưởng cho Tranh Đoạt chiến ta cũng biết.
Thấy Dương Thiên biết nhiều như vậy, Diệp Vấn Thiên cũng không tiếp tục giấu giếm:
- Ngươi nói không sai, nhưng đó chỉ là chuyện trước đây thôi. Phần thưởng của Tranh Đoạt chiến chỉ được công bố chính thức khi bắt đầu. Nghĩa là bọn ta vẫn có thể thay đổi được.
- Ý của ngươi là?
Diệp Vấn Thiên nhìn Dương Thiên, ánh mắt đầy ẩn ý:
- Mục đích chính của Nam Cung gia chỉ là tìm kiếm nhân tài cho thế lực của họ. Nói đến nhân tài, có ai có thể tốt hơn ngươi.
Lời nói của Diệp Vấn Thiên không khỏi khiến Dương Thiên phải suy nghĩ. Mục đích của Nam Cung gia khi đưa ra hôn sự đúng là như vậy. Chẳng lẽ bọn hắn đổi ý muốn đem hôn sự này tặng cho Dương Thiên luôn hay sao. Việc này hình như có chút không phù hợp a. Ít nhất phải để bọn hắn có thời gian tìm hiểu, ta cũng không phải người tùy tiện.
Dương Thiên tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng nụ cười trên miệng đã bán đứng hắn. Thấy Diệp Vấn Thiên khinh bỉ nhìn hắn, Dương Thiên vội lấy lại vẻ mặt nghiêm túc:
- Được rồi. Giữa ta và ngươi cũng coi như có quan hệ không tệ. Ta sẽ nể mặt ngươi đến tham dự.
Dương Thiên trở mặt nhanh hơn lật sách, bản lĩnh này Diệp Vấn Thiên cũng đã nhiều lần lĩnh giáo nên cũng không bất ngờ.
- Vậy chúng ta mau đi đi, cuộc họp hẳn là đã bắt đầu. Ngươi cũng nên sử dụng diện mạo thực của mình đi, hầu hết bọn hắn đều đã biết mặt ngươi rồi, không cần che dấu.
Cơ thể lại rung nhẹ một lần nữa, Dương Thiên trở lại diện mạo ban đầu. Theo Diệp Vấn Thiên đi đến phòng họp. Đứng trước cửa phòng, hắn chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng:
- Đúng rồi, ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Dương Thiên rất ít khi dùng từ quan trọng, vì vậy Diệp Vấn Thiên lập tức cảnh giác. Xác định xung quanh không có ai mới nhỏ giọng:
- Có việc gì, chẳng lẽ ngươi phát hiện có gián điệp của Ma môn trà trộn vào đây sao.
Dương Thiên lắc đầu:
- Nếu chỉ là một tên gián điệp thì có gì đáng kể. Mười tên hay hai mươi tên ta cũng không quan tâm. Ta muốn biết Nam Cung Băng Vân có đến i8bcb2d hay không. Ngươi cũng biết, mọi chuyện quá đột ngột, ta muốn cùng nàng làm quen trước một chút.
Một loại cảm giác vô lực hiện lên trong lòng Diệp Vấn Thiên. Nếu Dương Thiên quan tâm đến đại cuộc giống như hắn quan tâm đến mỹ nữ. Không, chỉ cần một phần mười đã là phúc phận của người trong thiên hạ rồi. Đáng tiếc…
- Không có.
Diệp Vấn Thiên nói xong liền quay đầu bước vào trong. Tuy đã đoán trước nàng sẽ không đến nhưng Dương Thiên vẫn cảm thấy hơi thất vọng. Theo Diệp Vấn Thiên đi vào.
Căn phòng này khá nhỏ, được xây bằng Tử Mộc. Loại gỗ này ở Tu Chân giới chỉ là vật liệu bình thường, nhưng ở nơi này có thể lấy ra lượng lớn như vậy xem như cũng đã có tâm. Trong phòng có một chiếc bàn tròn, chung quanh có 5 cái ghế nhỏ. Bốn chiếc ghế khác đã có ngươi ngồi vào. Diệp Vấn Thiên đưa Dương Thiên đến chỗ ngồi sau đó truyền âm cho Hội trưởng Ám tổ vài câu rồi đi ra ngoài.
Đại diện cho Ẩn Long đảo là lão giả đã nhắc nhở Dương Thiên lần trước, Dương Thiên đối với hắn cũng có chút ấn tượng. Phía Thiên Sơn Thánh Phong là một lão giả mặc áo màu bạc, trên áo có hình một ngọn núi với mây trắng lượn lờ. Nam Cung gia là một mỹ phụ trung niên, tuổi tác chắc hẳn đã cao nhưng nhìn như một thiếu phụ 30.
Mọi người thấy Dương Thiên ngồi xuống đều quay lại chào tỏ vẻ thân thiện. Hội trưởng ho nhẹ một tiếng gây chú ý rồi bắt đầu:
- Nếu mọi người đã đến đông đủ. Chúng ta sẽ bắt đầu. Vừa rồi tại hội nghị vẫn có nhiêu vấn đề ta vẫn chưa nói đến, nguyên nhân chính là lo sợ có người Ma môn trà trộn vào.
- Theo nguồn tin mới nhất, Ma môn đã khống chế không dưới 20 đại gia tộc. Sự việc diễn biến đến mức này hoàn toàn là lỗi của Ám tổ bọn ta. Nhưng hiện tại không phải lúc để chú trọng chuyện này, Huyết ma mới là kẻ nguy hiểm nhất.
Ẩn Long đảo lão giả liền lên tiếng:
- Nói như vậy, các ngươi hẳn cũng đã nắm không ít thông tin về Huyết ma. Mau chia sẽ cùng với mọi người đi.
Hội trường nhìn qua phía Thiên Sơn Thánh Phong lão giả:
- Trường Mi, việc lần này có quan hệ mật thiết đến Thiên Sơn Thánh Phong các ngươi. Ta nghĩ để ngươi giải thích sẽ hợp lý hơn.
Ẩn Long đảo cùng Nam Cung gia nghe vậy liền tập trung về phía người được gọi là Trường Mi lão giả. Hắn lắc đầu:
- Ẩn Mộc, Nam Cung Tuyết Mai, hai người các ngươi không nên nhìn ta như vậy. Việc này ta không hề biết, tên Bạch Dạ kia là đang đổ thừa cho ta mà thôi.
Bạch Dạ cười cười:
- Vậy sao, vậy các ngươi đã từng nghe qua trận chiến gần một ngàn năm trước chưa?
Nam Cung Tuyết Mai nghe vậy liền nhíu mày:
- Bạch Dạ, ngươi nói vậy là có ý gì. Trong số chúng ta, ngươi lớn tuổi nhất cũng chỉ hơn 600 mà thôi. Chuyện một ngàn năm trước ai có thể biết được. Chẳng lẽ…
Dường như nhớ ra chuyện gì đó, Nam Cung Tuyết Mai thất thanh hô lên. Bạch Dạ gật đầu:
- Đúng vậy, chính là đại chiến Phong Ma của Ẩn Thế đại lục và Ma môn khi đó. Dẫn đầu là Thiên Sơn Thánh Phong.
Bọn họ đều là lão quái vật đã sống trên trăm năm, nếu đến bây giờ mà vẫn chưa hiểu Bạch Dạ muốn nói gì thì thật uổng phí đã sống lâu như vậy. Cả đám người yên lặng một lúc, Trường Mi mới lên tiếng:
- Ngươi muốn nói Huyết ma chính là ma đầu Thiên Sơn Thánh Phong bọn ta phong ấn hơn một ngàn năm trước sao? Ngươi có bằng chứng hay không?
- Tên Huyết ma này có tu vị Nguyên Anh kỳ, ngươi nói xem không phải tên ma đầu kia thì có thể là ai.
Trường Mi nội tâm rung lên, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
- Ăn nói hồ đồ, nếu hắn là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, chúng ta còn có thể ngồi đây nói chuyện sao.
- Nếu ta nói hắn bị phong ấn nhiều năm, thương thế vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đang cố thực hiện Huyết tế và tránh đối đầu trực diện với chúng ta thì sao.
- Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Một tên Kim Đan hậu kỳ như ngươi có thể nhìn ra tu vị của Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ sao.
Trường Mi lắc đầu nhìn qua Dương Thiên:
- Ta không thể, nhưng hắn thì có thể.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Dương Thiên chờ đợi hắn giải thích. Dương Thiên nhận thấy ánh mắt tập trung về phía mình cũng gật đầu:
- Không sai, tu vị của hắn là Nguyên Anh kỳ nhưng đã bị trọng thương. Theo như ta dự đoán, nếu hắn Huyết tế thành công, tu vị không những không phục mà còn có thể đột phá.
Nghe được chính Dương Thiên xác nhận, bọn họ không thể không tin. Trường Mi lão giả vẻ mặt tái mét, lắp bắp:
- Không thể nào, tu vị của hắn trước khi phong ấn đã là Nguyên Anh trung kỳ. Nếu tiếp tục đột phá chẳng phải là Nguyên Anh hậu kỳ sao. Đến lúc đó, dù tất cả chúng ta cùng ra tay cũng không đủ cho hắn nhét kẻ răng.
Mọi người chung quanh trầm ngâm, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết sự đáng sợ của Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ. Những vũ khí nóng tầm thường không thể đã thương hắn chút nào, dù là vũ khí hạt nhân thì hắn cũng có thể dễ dàng cảm ứng được mà bỏ trốn. Đối đầu trực diện chỉ có một kết quả mà thôi.
Dương Thiên thấy đám người này chưa đánh đa nhụt chí, không khỏi lắc đầu:
- Các ngươi không cần bi quan như vậy a. Ta chỉ nói là nếu hắn khôi phục thôi. Theo dự đoán của ta, gần một ngàn năm qua, thương thế của hắn cũng không tầm thường. Cần ít nhất một năm thực hiện Huyết tế mới có thể bình phục hoàn toàn. Nếu các ngươi có thể làm chậm quá trình Huyết tế của hắn thì còn có thể kéo dài lâu hơn. Từ giờ đến lúc đó, các ngươi chỉ cần tiêu diệt được hắn thì có thể giải quyết mọi chuyện
- Nhưng dù hắn trọng thương thì vẫn là Nguyên Anh trung kỳ đại tu sĩ a. Bọn ta…
- Yên tâm, theo tính toán của ta, các ngươi chỉ cần vài trăm tên Kim Đan cùng vây công, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Bạch Dạ hội trưởng nhìn về phía Dương Thiên, khẩn cầu:
- Ngươi là thủ hộ giả, có thể giúp bọn ta lần này hay không. Bằng không thương vong sẽ không thể đếm được hết. Còn lỡ như bọn ta thất bại, địa cầu chẳng phải sẽ thành chỗ hắn nuôi nhốt người để thực hiện Huyết tế sao?
- Không được.
- Tại sao?
Đám người đồng thanh hô lên, Dương Thiên lắc đầu:
- Không có thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.