Phong Lưu Chân Tiên

Chương 118: Hội nghị nhàm chán




Dương Thiên trở lại phòng liền tiếp tục uống trà ngồi đợi Diệp Vấn Thiên. Một lát sau, Diệp Vấn Thiên vẻ mặt nghiêm trọng bước vào. Không cần hỏi Dương Thiên cũng biết là do chuyện kia.
Ngồi xuống uống một ngụm trà, Diệp Vấn Thiên trầm giọng:
- Ta đã báo cáo việc này cho Hội trưởng, hắn nói việc này có liên quan đến Ma môn.
- Ma môn?
- Không sai. Gần đây hội trưởng nhận được một tin tức, nói là có rất nhiều gia tộc đã bị Ma môn thao túng. Việc này hắn cũng không công bố ra ngoài mà âm thầm điều tra. Tuy vẫn chưa xác nhận chính xác là có bao nhiêu gia tộc, nhưng chắc hẳn không ít.
Dương Thiên cảm thấy hơi khó hiểu:
- Việc này thì có liên quan gì đến chuyện vừa nãy ta đã nói.
Diệp Vấn Thiên vẻ mặt vẫn không đổi:
- Ngươi còn chưa hiểu sao, nếu gia tộc có loại thuốc độc kia cấu kết với Ma môn. Bọn chúng chắc hẳn đã sản xuất một lượng không nhỏ. Như vậy lực lượng của chúng ta trong trận chiến này sẽ bị giảm trên diện rộng. Ngươi cũng biết, hầu hết Tu Chân giả tu vị đều từ Kim Đan kỳ trở xuống, số lượng này lên tới hơn 1 triệu. Đó là tổn thất lớn cỡ nào a.
- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến việc chế thuốc giải sao?
- Thuốc giải dĩ nhiên là có, nhưng thời gian hiệu lực là 1 ngày. Trong thời gian đó bọn hắn có thể giết ngươi không biết bao nhiêu lần rồi.
- Nếu vậy, các ngươi cũng có thể hạ độc tu sĩ Trúc Cơ của đối phương.
- Tu sĩ có tu vị dưới Trúc Cơ của Ma môn cùng lắm cũng không hơn 1 vạn người. Ngươi nói xem ai thiệt hại lớn hơn.
Dương Thiên chẳng mấy để tâm:
- Vậy xem như đây là cuộc chiến của Kim Đan kỳ đi. Mấy trăm tên Kim Đan vây công, dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng chỉ có thể ôm hận nhắm mắt a.
- Ai, không biết lần này sẽ có bao nhiêu người phải chết đây.
Nhìn Diệp Vấn Thiên lo lắng, Dương Thiên cũng không định giúp đỡ. Đây là việc riêng của bọn hắn, Dương Thiên sẽ không nhún tay vào.
- Đúng rồi, ngươi nói xem, những kẻ đến tham dự hội nghị hôm nay có biết diện mạo của ta hay không?
Không hiểu vì sao Dương Thiên lại hỏi vấn đề này, Diệp Vấn Thiên lắc đầu:
- Không thể. Bọn hắn chỉ nghe đến danh tiếng của ngươi mới đến đây. Ngoài Ám tổ cùng tứ đại thế lực, không có ai biết diện mạo thực sự của ngươi.
Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu đám người kia biết mặt hắn, chẳng phải đi đến đâu cũng sẽ bị người khác theo dõi sao. Nhiều người như vậy, hắn cũng không thể giết hết bọn họ a.
Cả người rung nhẹ lên một cái, trước sự ngỡ ngàng của Diệp Vấn Thiên, Dương Thiên xuất hiện với một bộ dạng hoàn toàn mới. Gương mặt bình thường trông vẫn còn khá trẻ, nụ cười biến thái, dáng người hơi lùn, khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy khá đê tiện.
Diệp Vấn Thiên trợn mắt chỉ tay vào mặt Dương Thiên:
- Ngươi tại sao phải làm như vậy.
- Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người đều biết diện mạo thực sự của ta sao?
- Nhưng ngươi cũng không cần bày ra hình dạng như vậy.
Dương Thiên vừa rồi tùy tiện chỉnh sửa một chút mà thôi, hắn cũng không ro diện mạo hiện tại của mình thế nào. Nhưng vốn rất tự tin vào bản thân, hắn vẫn cười nói:
- Thế nào, rất đẹp trai phải không?
Diệp Vấn Thiên nuốt một ngụm nước miếng, gian nan gật đầu:
- Cũng có một chút, bất quá…
- Bất quá thế nào?
- Trông rất đê tiện a.

Một lát sau, Diệp Vấn Thiên bước ra cùng một thanh niên trẻ tuổi. Gương mặt bình thường đến mức nếu không đặc biệt chú ý, ngươi sẽ rất nhanh quên mất hắn. Bị Diệp Vấn Thiên nói là đê tiện, điều này đã động chạm đến lòng tự ái của Dương Thiên sâu sắc. Đành phải đổi lại lần nữa.
Theo đề nghị của Diệp Vấn Thiên, Dương Thiên lựa chọn một gương mặt bình thưởng hết mức có thể. Hai người cùng đi đến một căn hầm bên dưới tòa biệt thự, hai bên có người canh gác rất nghiêm ngặt. Dù là có Diệp Vấn Thiên dẫn đến, hắn vẫn bị người khác kiểm tra khá kĩ mới được bước qua.
Diệp Vấn Thiên cũng giải thích là để tránh kẻ gian trà trộn vào. Dù sao thì những Tu Chân giả biết thuật dịch dung cũng không ít. Dương Thiên lắc đầu:
- Nếu Ma môn đã không chế các đại gia tộc, cuộc hội nghị hôm nay của các ngươi cũng sẽ không còn là bí mật.
- Không sao, chúng ta chỉ công bố một cách chung chung mà thôi. Những vấn đề chi tiết sẽ được Ám tổ cùng 3 Zjr9koz thế lực kia bàn luận riêng.
Cùng Diệp Vấn Thiên bước vào một hội trường rất lớn, bức tường làm bằng kim loại cứng, phía trên treo rất nhiều bóng điện khiến cả hội trường sáng rực. Dương Thiên được Diệp Vấn Thiên xếp cho ngồi kế Hội trưởng Ám tổ. Thấy Dương Thiên ngồi xuống bên cạnh, lão giả quay sang nhìn hắn mỉm cười. Dương Thiên cùng Diệp Vấn Thiên cùng đến, lão giả nhận ra hắn cũng không có gì lạ.
Dương Thiên không có hứng thú với một lão già, chỉ gật đầu chào lại rồi nhắm mắt lại. Lão giả thấy Dương Thiên không muốn nói chuyện cũng không tiếp tục làm phiền.
Người đến mỗi lúc một đông, khi ghế của tam đại thế lực đã được xếp đầy. Diệp Vấn Thiên liền bước lên nói:
- Chào tất cả mọi người, ta là Diệp Vấn Thiên, Phân hội trưởng của Ám tổ. Những người đến đây hẳn đều đã biết mục đích của hội nghị lần này nên ta cũng sẽ không dài dòng nữa. Về những cử động đặc biệt của Ma môn gần đây…
Dương Thiên thực sự ngủ mất, hội nghị này với hắn quá mức nhàm chán. Đang ngủ ngon, Dương Thiên đột nhiên bị lão giả chạm nhẹ liền mở mắt thức dậy. Lúc này, Diệp Vấn Thiên đang nhìn vào Dương Thiên, ra hiệu cho hắn bước lên.
Biết đã đến lượt mình, Dương Thiên tiến lên vị trí của Diệp Vấn Thiên khi nãy. Hắn không dài dòng mà trực tiếp vào vấn đề:
- Ta biết hôm nay có rất nhiều người muốn đến đây để gặp ta. Nhưng ta khuyên các ngươi nên một lòng tập trung đối phó với Ma môn cùng tên Huyết ma kia thì hơn. Việc này ta sẽ không can dự vào. Còn có, ta không có hứng thú với quyền lực, các ngươi không cần ngày đêm lo lắng ta sẽ đoạt mất nó. Nếu ta có hứng thú, các ngươi lo lắng cũng chỉ bằng thừa.
Trong lúc nói chuyện, trên người Dương Thiên tỏa ra khí thế kinh khủng. Mọi người trong hội trường lập tức có cảm giác mình như một chiếc thuyền nhỏ đang đối diện với một cơn sóng dữ. Tùy thời đều có thể bị đập vỡ. Nói xong, Dương Thiên thu hồi khí thế, cũng chẳng bận tâm bọn người kia nói gì mà quay lại chỗ ngồi.
Diệp Vấn Thiên nhìn qua Hội trưởng, lắc đầu cười khổ. Lão giả gật đầu, bước lên tiếp tục nói.
Dương Thiên quay lại chỗ xong liền phong kín lục thức, hắn cảm nhận được có rất nhiều người đang lén lút truyền âm cho hắn. Đúng là một đám người phiền phức. Tận đến khi Diệp Vấn Thiên bước lại vỗ vai Dương Thiên ra hiệu hội nghị đã kết thúc, Dương Thiên mới mở mắt đứng dậy theo hắn ra ngoài.
Bước ra khỏi hàng rào phòng vệ, theo Diệp Vấn Thiên trở lại căn phòng ban đầu. Dương Thiên lúc này mới nói:
- Mọi chuyện nơi này đều đã xong, ta hiện tại cũng nên trở về.
Thấy Dương Thiên định rời đi, Diệp Vấn Thiên vội vả ngăn lại:
- Khoan đã, vừa rồi chỉ là làm việc với các thế lực nhỏ mà thôi. Sau đây mới là phần chính, chúng ta còn phải bàn bạc cụ thể với tam đại thế lực còn lại.
- Không được, ta chỉ hứa với ngươi tham gia hội nghị lần này thoi. Chuyện phía sau hoàn toàn không liên quan đến ta.
Diệp Vấn Thiên thấy Dương Thiên kiên quyết bỏ đi, biết chỉ còn cách sử dụng bí chiêu. Giả vờ thở dài:
- Ngươi thực sự phải đi sao. Đáng tiếc a, vốn có chuyện tốt muốn bàn bạc với ngươi.
Dương Thiên bĩu môi khinh thường:
- Không cần làm vẻ mặt đó với ta. Ta còn không rõ ngươi sao. Từ khi gặp ngươi tới giờ, ngươi chỉ toàn mang đến phiền phức cho ta, có thể có chuyện tốt gì.
Diệp Vấn Thiên mặt già hơi xấu hổ:
- Ngươi nói như vậy là sai rồi. Ta vốn định giới thiệu cho ngươi một mối lương duyên. Nếu ngươi không rãnh thì đành thôi vậy. Nàng thực sự rất đẹp, đáng tiếc a.
- Ngươi có thể biết được mỹ nữ nào. Ta xem chỉ là nữ nhân trung niên nào đó thôi. Ngươi nên để lại cho mình đi, nhưng ngươi nhớ cẩn thận mẹ của Linh nhi a.
Đối với Dương Thiên không nể mặt công kích, Diệp Vấn Thiên cũng không để tâm:
- Nếu ta nói đó là tiểu thư của Nam Cung gia thì thế nào?
- Nam Cung gia nào. Khoan đã, ngươi nói tiểu thư của Nam Cung gia, là Nam Cung Băng Vân sao?
Diệp Vấn Thiên cũng hơi bất ngờ:
- Ngươi biết nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.