Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 178:




Ma Huyết Sát Vụ phiêu phù trên bầu trời Tân Dương thành mặc dù mỏng manh, nhưng bên trong cất dấu các loại ma đầu, người nào một khi bị ma đầu xâm nhập cơ thể, rất nhanh sẽ mất đi lý trí, đi xâm nhập tính mạng của người khác.

Ba Nhược Nghiệp nhanh chóng lui lại cửa lớn của Phật tông, quát lớn: " Tất cả đệ tử Phật tông mau nhanh chuẩn bị pháp bảo và lôi hỏa của mình, phi kiếm rất khó ngăn trở ma đầu đó."

Nhan Tạo và Khô Triệu Hãn cũng đã lui về kiếm trận của mình.

Lý Cường đi từng bước đến chỗ Xích Minh ma tôn, Xích Minh ma tôn dừng lại trận cười, sợ hãi kêu lên: " Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Trên mặt Lý Cường lộ ra nụ cười cổ quái: " Lão Xích, ta nhớ kỹ lúc ở Nghịch Hành thông đạo, ngươi có thể tụ tập tất cả Ma Huyết Sát Vụ, phiền toái ngươi làm lại một lần được chứ?"

Hai tay Xích Minh ma tôn ngửa ra, ra vẻ vô tội nói: " Không phải ngươi không biết, ta bị Ma Cấm, hơn nữa, Ma Huyết Sát Vụ bay đến nơi đây, mắc mớ gì tới ta, cũng không phải ta làm ra mà."

Ý cười trên mặt Lý Cường càng đậm, sắc mặt hắn cổ quái, hỏi lại: " Thật vậy chăng? Nga, nguyên lai tiểu Minh của chúng ta bị Ma Cấm a, ta muốn hỏi ngươi...tư vị của Ma Cấm như thế nào a?"

Xích Minh ma tôn cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả xương cốt cũng rét lạnh, sự uy hiếp của Lý Cường làm sao hắn không hiểu, hắn hận hận dậm chân nói: " Ngoại trừ dùng Ma Cấm uy hiếp ta, ngươi còn có thể làm cái gì?"

Lý Cường cười to vươn tay lên, trên tay nâng lên một viên hạt châu màu đỏ: " Còn có tâm ma của ngươi, ha ha, ha ha ha!"

Một trận tiếng nổ mạnh kịch liệt như chuỗi liên thanh vang lên. Tân Dương thành có hơn mười vạn người tu chân, bọn họ cơ hồ đồng thời hướng lên bầu trời bắn ra các loại các dạng lôi hỏa phù chú, cố gắng xua tan tiêu diệt Ma Huyết Sát Vụ, tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc nổi lên liên hồi. Trong phút chốc, Lý Cường phảng phất như về tới quê hương, tiếng nổ bạo liên tục không ngừng khiến cho hắn nhớ tới đêm giao thừa ba mươi tết có tiếng pháo nổ ran, đầy trời sét đánh tia chớp giống như pháo hoa nổ tung, trong lúc nhất thời hắn nhìn đến ngây dại.

Lý Cường đột nhiên sững sờ làm cho Xích Minh ma tôn cũng không nghĩ ra, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, cảm thấy cơ hội rốt cuộc đã tới, hắn bỗng dưng đánh về phía người tu chân của Phụ Môn.

Xích Minh ma tôn vừa động thì Lý Cường chợt tỉnh táo lại, hắn nắm chặt thệ ngôn ma châu trong tay niết mạnh, Xích Minh ma tôn nhất thời cảm giác trái tim của mình giống như bị đánh mạnh vào, hắn thảm hào rú lên rớt vào trong kiếm trận của Phụ Môn, lập tức kiếm trận liền khởi động.

Nhan Tạo phẫn nộ cực kỳ, hắn đã sớm nhận thấy được Xích Minh ma tôn không phải là người tu chân, người này lại dám đột nhiên tập kích. Hắn quát to: " Bách Chuyển Thiên Hồi!" Phi kiếm trong tay giống như một phi toa rất nhanh bắn ra, khiêu dẫn từng đoàn phi kiếm cấp tốc phô triển. Thương cảm cho Xích Minh ma tôn căn bản không có cách nào chống cự, hắn vừa bị lời thề tâm ma châu đánh trúng, thủ đoạn gì cũng không kịp xuất ra, cả người nhuyễn như một đống bùn, bị kiếm khí của kiếm trận hung hăng đánh bại trên mặt đất.

Xích Minh ma tôn quỳ trên mặt đất khóc lớn, trong lòng vừa uất ức vừa thương tâm, cho tới bây giờ hắn chưa từng chịu qua sự áp bức lớn như vậy.

Lý Cường đi tới bên người hắn, cười cười khuyên nhủ: " Ta nói tiểu Minh a, đừng có quật cường như vậy, hãy mau đi thu Ma Huyết Sát Vụ đi. Được rồi, Ma Huyết Sát Vụ này không phải là bổ phẩm của ngươi hay sao? Ngươi đi thu có gì không tốt chứ."

Nhan Tạo chỉ huy kiếm trận di động rất nhanh, kiếm quang đã bức tới Lý Cường. Xích Minh ma tôn nín bặt tiếng khóc, lật người nằm ngửa ra, giơ một tay chỉ chỉ kiếm trận, hữu khí vô lực nói: " Còn là lão Xích ta tốt, ngươi xem bọn hắn đánh tới đây rồi, ai, ta giúp ngươi, ngươi sao không lĩnh tình a, ta..thật là xui xẻo, xui xẻo quá đi."

Lý Cường nhịn không được buồn cười, đến lúc này mà người này lại còn muốn biểu công, ai không biết đại thần ma sẽ không bao giờ buông tha cho bất cứ tính mạng thể nào. Hắn tiện tay vung lên, một đạo quang mang kim sắc chói mắt quét về phía kiếm trận. Nhan Tạo đang ỷ vào uy lực kiếm trận, không chút úy kỵ huýt đi tới, hắn tưởng rằng mặc kệ cho Lý Cường lợi hại cỡ nào, cứ dựa vào kiếm trận là không có chuyện.

Quang mang chói mắt đâm vào làm cho ngay cả Xích Minh ma tôn cũng phải nheo mắt lại. Nhan Tạo chỉ cảm thấy hai mắt như mù, bên tai vang lên tiếng sấm sét, chấn động đến choáng váng, trong giây lát hắn cảm thấy phi kiếm của mình trầm trọng vô cùng, không khỏi kinh hãi thất sắc, toàn thân cạn kiệt thu hồi phi kiếm, nhưng những người khác trong kiếm trận không có công lực cao như hắn, phi kiếm như lông thiên nga bay tứ tung rơi xuống.

Nhan Tạo rốt cuộc hiểu được, mình căn bản không phải là đối thủ của Lý Cường. Chỉ trong phút chốc, tất cả phi kiếm của kiếm trận đều bị đánh rơi hết, cả kiếm trận nhất thời tán loạn ra. Ma đầu trên bầu trời hình như bị vật gì chỉ dẫn, vô số ma đầu màu đỏ đen đang hướng người tu chân trong kiếm trận mà bay xuống, Lý Cường nhìn thấy không hay, vội vàng quát: " Dương quang phổ chiếu!" (Ánh mặt trời chiếu khắp)

Giống như tất cả những ngôi sao trên bầu trời rơi vào phàm gian, vô số ngôi sao sáng rực hiện ra. Xích Minh ma tôn cũng giống như sắp bị chém đầu, khàn cả giọng thảm hào kêu lên: " Không nên a! Không nên a!"

Lý Cường căn bản không để ý tới tiếng kêu khóc của hắn, bạo quát: " Tất cả đi tìm chết!"

Phảng phất như cường quang đăng ngàn vạn lần đồng thời lóe sáng đến chói mắt, ma đầu bay xuống tới nhất thời hóa thành mảnh nhỏ nhanh chóng tiêu tán, Xích Minh ma tôn tức hận điên cuồng hét lên. Lý Cường cười hì hì nói: " Cho ngươi thu ma đầu ngươi cự tuyệt, hắc hắc, vậy đừng trách ta ra tay. Hỏi lại một lần, ngươi thu hay không thu?"

Xích Minh ma tôn bị Lý Cường làm cho không còn đường lựa chọn, phẫn nộ hét lớn: " Ta thu! Ta thu! Hỗn đản!" Hắn tức khí bay lên trời không.

Nhan Tạo lúc này mới biết thực lực của Lý Cường rất mạnh, mắt nhìn thấy hắn đã một kích đánh ma đầu tiêu diệt không còn, trong lòng không khỏi nhịn được vừa mừng vừa sợ, nhưng hắn vẫn không rõ Xích Minh ma tôn rốt cuộc lại là ai, nhìn bộ dáng hắn tựa hồ như rất sợ Lý Cường.

Vẻ mặt Nhan Tạo đau khổ phân phó cho đệ tử thu hồi phi kiếm trên mặt đất, tự mình đi tới trước mặt Lý Cường hỏi: " Tiền bối, hắn là ai vậy?"

Lý Cường biết giấu diếm không được hắn, Nhan Tạo vốn là cao thủ Hợp Thể kỳ. Hắn nói rõ: " Hắn là Xích Minh ma tôn, đã bị La Thiên Thượng Tiên Cô Tinh đại nhân giam cầm rồi, có ta ở đây hắn không có biện pháp hại người đâu, ngươi không cần lo lắng."

Nhan Tạo vừa nghe thì sắc mặt xanh tái, hắc ma giới đại thần ma Xích Minh ma tôn chính là đại ma đầu trong truyền thuyết, vừa rồi mình lại ra lệnh công kích hắn, nếu không có Lý Cường ở đây, chính mình và môn nhân đệ tử dám chắc cũng không sống nổi. Hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh, luôn miệng đa tạ Lý Cường.

Xích Minh ma tôn treo ở không trung, lấy ra Huyết Ma Kích tùy ý chớp lên, con mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng vẫn không động thủ. Lý Cường lặng yên thuấn chuyển qua bên người hắn, cười hì hì nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng - ngươi mau động thủ đi.

Xích Minh ma tôn hận hận quay đầu sang chỗ khác cố ý không thèm nhìn Lý Cường, thậm chí còn giựt lại khoảng cách với hắn. Lý Cường nhịn không được buồn cười, người này lại chẳng khác gì một tiểu hài tử đang hờn dỗi.

Xích Minh ma tôn biết không còn cách nào khác, hắn ngửa đầu phát ra một tiếng hống to phi thường quái dị, thanh âm nọ giống như tiếng ếch kêu vang, chỉ là đặc biệt kéo ra thật dài. Lý Cường nhịn không được cau mày, nghĩ thầm: " Cái này thật là quá khó nghe, có lẽ đây là Tụ Ma Âm thì phải."

Tụ Ma Âm vừa ra thì mây gió biến sắc, Xích Minh ma tôn không hổ là đại thần ma của hắc ma giới, Ma Huyết Sát Vụ nhất thời như nước thủy triều cuồn cuộn đổ về phía hắn, người bên dưới nhìn thấy kinh tâm động phách. Xích Minh ma tôn vũ động Huyết Ma Kích, rất nhẹ nhàng thu Ma Huyết Sát Vụ vào trong kích, dần dần, Huyết Ma Kích càng ngày càng hồng, càng ngày càng sáng. Xích Minh ma tôn lên tới trời cao, phát ra âm thanh chuyển thành chói tai bén nhọn.

Lý Cường đột nhiên cảm thấy không hay, bởi vì người bị ma hóa giống như phảng phất nhận được mệnh lệnh, điên cuồng vọt tới phía trong thành. Người thường bị ma hóa thì tương đối chậm chạp, nhưng người tu chân bị ma hóa từ bốn phương tám hướng lại cấp tốc bay tới. Người tu chân trong thành đều bay lên trời ngăn cản, nhất thời kiếm khí tung hoành đầy trời, lôi hỏa, phù chú, pháp bảo tuôn ra hết, trong lúc nhất thời thiên hạ đại loạn.

Xích Minh ma tôn mừng rỡ, hắn càng kêu thật lớn. Ma Huyết Sát Vụ trên bầu trời đã bị hắn thu thập sạch sẽ, nhưng người bị ma hóa cũng không có cách nào thu thủ. Tất cả ma nhân nghe được tiếng kêu của hắn đều cũng điên cuồng, vì đó chính là do Ma Tôn gọi về.

Người bị ma hóa có ngàn vạn, trong đó người tu chân nhân số đông đảo, bọn họ vốn cũng giống như đống cát rời, bị Xích Minh ma tôn triệu về, những người này lập tức biến thành có mục tiêu minh xác trở thành đại quân công thành, điên cuồng nhằm phía Tân Dương thành, cố gắng đi tới bên người Xích Minh ma tôn.

Lý Cường không nói một lời, rất nhanh thuấn chuyển qua bên người Xích Minh ma tôn, đánh thẳng vào bên tai Xích Minh ma tôn, đánh tới nỗi hắn quay cuồng trên không trung liên tục, làm tiếng kêu lập tức bị đình chỉ.

Phòng ốc bên trong thành bị ảnh hưởng bởi lôi hỏa dấy lên hùng hùng ngọn lửa, bụi mù phóng lên cao, lôi hỏa nổ lên lóe quang mang chói mắt, pháp bảo huyễn hóa ra các loại cảnh tượng cổ quái, mọi người giống như tiến vào một thế giới hỗn loạn, đều rống lên một tiếng, những tiếng thảm hào không ngừng truyền đến, Lý Cường không khỏi hít sâu một hơi lạnh lẽo, hắn biết với thực lực của mình và Xích Minh ma tôn không cách nào áp chế được trường kiếp nạn này nữa.

Ma Huyết Sát Vụ bị Xích Minh ma tôn thu hết, chỗ tốt duy nhất chính là không còn ai bị tiếp tục ma hóa, đây cũng chính là bệnh bị lây cấp tính, đã tiêu diệt được ngọn nguồn lây bệnh, còn việc còn lại cần làm chính là trị liệu. Nhưng người bị ma hóa thật rất khó trị liệu, còn lại chỉ có hai lựa chọn, sẽ giết chết hắn, hay bị hắn giết chết. Sự giết chóc kinh khủng vì vậy mà đã triển khai.

Lý Cường chụp lấy Xích Minh ma tôn, cấp tốc hướng ra ngoài thành điên cuồng phóng nhanh. Hắn nghĩ thông suốt, chỉ có đem Xích Minh ma tôn ra ngoài thành, mới có thể làm cho đám ma nhân điên cuồng này đi theo.

Phật chủ Ba Nhược Nghiệp kinh ngạc hét lớn: " Đại trưởng lão! Ngài đi đâu đó?" Rồi lại xoay người quát: " Khánh Tĩnh, ngươi phụ trách bảo vệ Phật tông, ta đi theo." Một đạo bạch quang hiện lên, hắn thuấn chuyển qua bên cạnh Lý Cường.

Nhan Tạo lập tức hiểu được hành động của Lý Cường, hắn cũng hét lớn: " Triệu Hãn! Ngươi suất lĩnh cao thủ ba phái trục xuất ma nhân xâm nhập, khôi phục phòng ngự Tân Dương thành, ta đi theo tiền bối, ta nhờ ngươi!" Hắn cũng đã thuấn chuyển đi theo.

Lý Cường nhìn Ba Nhược Nghiệp và Nhan Tạo đi theo, quát: " Hai người các ngươi đến làm gì? Còn không mau về thủ thành."

Xích Minh ma tôn hừ hừ kêu lên: " Ta sẽ phi...con mẹ nó! Không nên nắm ta như vậy, khó chịu muốn chết đó! Buông tay a."

Ba Nhược Nghiệp xuất ra một đạo hồng quang, một tiếng sét đánh nổ tung một người tu chân bị ma hóa, nói: " Đại trưởng lão, việc này không chỉ một mình ngài có khả năng khống chế được đâu."

Nhan Tạo cũng nói: " Mặc kệ như thế nào, ngài cũng là vì Tân Dương thành, người tu chân của Phụ Môn chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nào! Chúng ta mở đường cho tiền bối!" Hắn không để ý hết thảy nhảy đến phía trước Lý Cường, liên tiếp bổ lôi hỏa ra ngoài.

Ba Nhược Nghiệp quát: " Được, cùng nhau đi!" Hắn cũng bắn ra vài đạo lôi hỏa.

Người tu chân bị ma hóa điên cuồng truy tung mà đến, trong lòng Lý Cường nổi lên vị chua cay, cảm giác bi ai khi đồng loại tương tàn làm cho hắn phi thường khó chịu, hắn biết những người tu chân này đã hoàn toàn mê thất bổn tính của mình. Lý Cường không khỏi oán hận Cô Tinh, hắn gây ra đại họa như thế rồi đi mất, những người tu chân này vì thế mà gặp tai ương, trải qua ma kiếp lần này, người tu chân của Lâm Minh Tinh dám chắc nguyên khí đại thương.

Xích Minh ma tôn kêu lên: " Ta có thể tiêu diệt được những người này, ngươi buông ta ra!" Con mắt hắn chớp động quang mang hưng phấn cực độ, người tu chân bị ma hóa này đều là cực phẩm, chỉ cần hấp thu tính mạng và nguyên anh của bọn họ, có lẽ có thể cởi Ma Cấm, đến lúc đó Lý Cường cũng không có cách nào làm gì hắn.

Lý Cường buông tay ra, nhàn nhạt nói: " Bây giờ không cho ra tay, đi theo ta ra ngoài thành rồi hãy nói." Hắn nhìn người tu chân bị ma hóa đang bay tới, thật sự không đành lòng ra tay.

Xích Minh ma tôn rất nghe lời, hắn không muốn vào lúc này mà chọc cho Lý Cường phát tác. Ma đầu vốn phi thường mẫn cảm, đại thần ma như hắn càng như thế, hắn rất kỳ quái phát hiện Lý Cường tựa hồ có một loại đau thương sâu đậm và bất đắc dĩ. Suy tư chốc lát, Xích Minh ma tôn liền tỉnh ngộ, Lý Cường là vì đau xót cho những người tu chân bị ma hóa này. Trong lòng hắn nhịn không được âm thầm vui vẻ, rốt cuộc có thể có cơ hội đả kích được tên hỗn đản này.

Xích Minh ma tôn giả bộ nói: " Ta đi mở đường!" Hắn huy động Huyết Ma Kích chỉ về phía trước, một đạo quang hoa màu đỏ bay ra, đồng thời lại phát ra một tiếng kêu bén nhọn, người tu chân bị ma hóa chắn ở phía trước lập tức tránh ra một đường. Bọn họ đi theo đuôi Xích Minh ma tôn, phát ra tiếng kêu hưng phấn cực độ.

Ba Nhược Nghiệp và Nhan Tạo sắc mặt trắng bệch, bọn họ nhận ra trong số những người tu chân bị ma hóa, nhận ra rất nhiều bằng hữu trước kia. Ba Nhược Nghiệp cả người như muốn ngất, thì thào nói: " Trời ạ, là người tu chân của Nam Bảo Thôn...gia đình Phụng Thê Bình của Tích Hà..."

Nhan Tạo cắn răng nói: " Đừng động bọn họ, chúng ta phải đuổi theo nhanh lên, ai!" Thật ra hắn còn muốn khổ sở hơn so với Ba Nhược Nghiệp, vừa rồi hắn đã nhìn thấy trong số người tu chân ma hóa cũng có một lão bằng hữu vô cùng thân thiết.

Bay qua vòng phòng hộ của Tân Dương thành, liền nhìn thấy người đầy nghẹt trên mặt đất như kiến, vòng phòng hộ của Tân Dương thành mặc dù bị phá hủy, nhưng vẫn còn giữ lại vách tường, nhờ vậy đã cản trở được đại bộ phần người bị ma hóa đang tiến vào thành.

Theo Xích Minh ma tôn bay ra khỏi thành, đám người bị ma hóa trên mặt đất cũng đột nhiên quay đầu, chạy theo hướng Xích Minh ma tôn đang kêu lớn. Lý Cường từ không trung nhìn lại, không khỏi cảm thấy kinh tâm động phách, không nghĩ tới lại có nhiều người bị ma hóa như vậy.

Phảng phất như có vài khe suối gia nhập vào sông lớn, trên mặt đất, do đám người tạo thành một dòng người màu đen, theo phương hướng Xích Minh ma tôn phi hành chạy theo, bụi mù bay tung lên cao, trên bầu trời, Xích Minh ma tôn dẫn đầu, mặt sau đi theo người tu chân bị ma hóa dày dặc, có hai dòng người song song trên dưới, trường cảnh làm cho người ta cực độ rung động, những ai không bị ma hóa khi nhìn thấy đều run sợ trong lòng.

Tiếng huýt gió bén nhọn của Xích Minh dần dần hóa thành tiếng cười nổi giận, hắn kích động đến mức cả người đều run rẩy. Tâm tình của Lý Cường vừa lúc trái ngược, hắn ngày càng lo lắng, cảm giác vô lực càng ngày càng mãnh liệt, hắn một lần rồi một lần tự hỏi mình nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ nhìn Xích Minh giết chóc những người bị ma hóa này sao? Không giết thì phải làm sao bây giờ? Tự mình vốn không có cách cứu trị những người này.

Ba Nhược Nghiệp và Nhan Tạo yên lặng đi theo sát Lý Cường, tâm tình hai người càng thêm phiền muộn, hai người đều là nhất phái tông chủ, đối với Tân Dương thành có cảm tình sâu đậm, lần này ma kiếp phạm vi liên lụy quá lớn, có không ít bằng hữu bị ma hóa, mắt nhìn thấy bọn họ gặp đại biến như thế, mình lại không có cách nào cứu giúp, tâm tình của hai người vô cùng trầm trọng đau thương.

Xích Minh ma tôn đột nhiên dừng lại, đắc ý cười nói: " Lão huynh, ngươi yên tâm, những người này không còn cơ hội hoành hành nữa, ai, lần này là ngươi muốn ta ra tay đó, ha ha, ngươi chỉ xem là được rồi." Hắn nghĩ cuối cùng mình có thể nhướng mày trút tức giận, hưng phấn kêu lên một tiếng, một hướng xông tới đám người đang chạy tới từ phía sau.

Từ tiếng tru thê lương đầu tiên bắt đầu, bầu trời tản ra máu tanh nồng đậm. Huyết Ma Kích lóe ra diễm màu đỏ quang mang làm cho người ta sợ hãi, những người tu chân ma hóa bay qua trước lập tức hóa thành huyết vụ bay lên, nguyên anh ở trong huyết vụ vô lực kêu lên chói tai, Xích Minh ma tôn cười độc ác bắt đầu cắn nuốt. Kinh khủng nhất là những người tu chân ma hóa ở phía sau cơ hồ không biết có nguy hiểm, vẫn như trước hưng phấn chạy tới chỗ Xích Minh ma tôn.

Lý Cường cảm thấy trái tim của mình phảng phất như có một tảng đá lớn ngăn chận, hắn mờ mịt nhìn Ba Nhược Nghiệp và Nhan Tạo, chỉ thấy hai người bọn họ lệ rơi đầy mặt, cực độ bi thương. Xích Minh ma tôn cười điên cuồng, tiếng cười như một cây chùy lớn đang đập mạnh vào tim Lý Cường, tiếng thảm hào vang lên thành một mảnh trên bầu trời.

Huyết vụ càng ngày càng đậm, Lý Cường rốt cuộc cũng không còn cách chịu được, hắn điên cuồng quát: " Con mẹ nó ngươi dừng tay cho ta!"

Xích Minh ma tôn rít lên một tiếng, người tu chân bị ma hóa vây quanh người hắn lập tức chạy qua một bên. Bộ dáng hắn như rất vô tội bay đến bên cạnh Lý Cường, nắm Huyết Ma Kích trong tay, nói: " Lão huynh, người tu chân bị ma hóa nếu còn không trừ, sẽ hại người khác, ngươi xem, ta đang giúp ngươi a, hà hà." Trong lòng hắn khoan khoái hận không được phải dùng bàn tay gãi gãi, rốt cuộc có cơ hội làm cho Lý Cường khổ sở, hắn thật sự là rất vui vẻ.

Lý Cường mờ mịt hỏi: " Vậy nên làm cái gì bây giờ?"

Ba Nhược Nghiệp và Nhan Tạo cũng không có cách nào tốt, hai người sầu não nhìn Lý Cường. Xích Minh ma tôn thúc giục nói: " Nhanh lên một chút a, nếu không những người này sẽ tản ra đó, nhanh! Nhanh! Ha ha."

Kim mang trong mắt Lý Cường càng ngày càng thịnh, Xích Minh ma tôn lập tức im miệng rúc qua một bên, hắn biết Lý Cường sắp phát tác.

Lý Cường lạnh lùng hỏi: " Lão Xích, ngươi có thể làm cho những người ma hóa tập trung lại một chỗ hay không?"

Xích Minh ma tôn giở khuôn mặt tươi cười lắc đầu: " Đó là không có khả năng, nếu tụ tập bọn họ cùng một chỗ, hắc hắc, không được bao lâu bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, giết đến người cuối cùng, nếu ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi tụ tập bọn họ." Cả người hắn sảng khoái không biết làm sao mới tốt, Lý Cường càng cảm thấy khó khăn thì hắn lại càng vui vẻ.

Lý Cường nhìn người tu chân ma hóa đang bay loạn trong không trung, giống như một đám ruồi không có người dẫn đầu, chỉ là một mảnh hỗn loạn. Hắn cắn răng nói: " Bọn họ thế nào không cần ngươi lo, chỉ cần ngươi tụ tập bọn họ là được."

Xích Minh ma tôn tò mò hỏi: " Thật hay giả đó? Hậu quả ta đã nói, một khi bọn họ bắt đầu tự giết lẫn nhau, ngay cả ta cũng không ngăn cản được, đến lúc đó cũng đừng trách lão Xích ta đó."

Lý Cường không nhịn được nói: " Bảo ngươi làm thì cứ đi làm! Đừng có nói nhiều nữa, nhanh đi!"

Xích Minh âm thầm mắng, luôn miệng nói: " Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi lợi hại, nghe ngươi!"

Lý Cường nói: " Phật chủ, ngươi giúp ta nhìn người này, nếu hắn dám tiếp tục giết người, ngươi mau gọi ta, ta sẽ làm cho hắn hối hận đã đi tới thế giới này! Hừ hừ."

Xích Minh ma tôn tức giận kêu to: " Ngươi...ngươi..."

Lý Cường nhìn hắn, quát: " Ngươi cái gì mà ngươi! Nhanh đi tụ tập đám người đó cho ta!" Hắn làm bộ như muốn kháp tiên huyền, Xích Minh ma tôn nhất thời xuôi xị, luôn miệng nói: " Ta đi! Ta đi! Mẹ kiếp hỗn đản!" Hắn xoay người bay về phía đám người.

Nhan Tạo cẩn thận hỏi: " Tiền bối, ngài có biện pháp gì sao?"

Lý Cường có chút gật đầu, nhỏ giọng: " Ta có một biện pháp, bất quá phải có ngươi hỗ trợ mới được."

Nhan Tạo cảm thấy không thể tư nghị: " Có biện pháp? Trời ạ, ngài nói! Chỉ cần ta có khả năng làm được, sẽ không tiếc trả bằng bất cứ giá nào."

Lý Cường chỉ vào mặt đất hoang bên dưới: " Ta phải có một khối đất trống, ngươi có thể kêu người khai phát nó không?"

Nhan Tạo gật đầu nói: " Việc này không khó, ta có một pháp bảo có thể dùng, rất nhanh thôi." Hắn lập tức bay xuống phía dưới.

Cũng may những người tu chân bị ma hóa đã bị Xích Minh ma tôn hấp dẫn đi, không ai đi ngăn cản hắn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nhan Tạo lấy ra một cái hộp ngọc, dọc theo khối đất Lý Cường chỉ định phi hành tới, trong hộp ngọc bay ra một viên hạt châu cỡ hạt gạo, viên châu nhỏ xíu này vừa tiếp xúc với gió liền biến thành một sợi dây thật dài, rất nhanh đã bao vòng quanh mảnh đất. Nhan Tạo kháp động linh huyền, sợi dây dài kia giống như linh xà hướng mảnh đất bay vòng qua, một khi còn vật nào còn sống mà chạm đến lập tức đã bị hất văng ra ngoài.

Lý Cường ở trên bầu trời nhìn thấy rất rõ ràng, hắn không khỏi gật đầu thầm khen, Nhan Tạo không hổ là cao thủ Hợp Thể kỳ, sử dụng pháp bảo phi thường thần kỳ.

Lý Cường lấy ra ngọc đồng giản Cô Tinh cho hắn, tìm được chỗ cần tìm, dùng tâm niệm rất nhanh ghi nhớ. Nói đến cũng không ngại, hắn chỉ là nhất thời gặp chuyện mới lo lắng, vừa học vừa thực hành ngay. Hắn có chút nhắm mắt trầm tư, đây là tiên pháp trụ cột, bởi vì cảnh giới của hắn trước mắt tương đối cao, đối với tiên thuật như vậy sẽ rất dễ dàng giải thích.

Nhan Tạo rất nhanh đã làm sạch mảnh đất kia, hắn trở lại bên cạnh Lý Cường, nói: " Tiền bối, đã rửa sạch sẽ rồi."

Lý Cường nhắm mắt không đáp, mặc dù học tiên pháp mới không khó, nhưng không thể lập tức dùng được ngay, hắn phải hoàn toàn lĩnh hội nắm giữ mới được.

Xích Minh ma tôn tại không trung bay thành vòng tròn, phía sau hắn đi theo những người tu chân bị ma hóa, người bị ma hóa trên mặt đất cũng chạy theo, xa xa nhìn lại, một vòng tròn trên bầu trời, một vòng tròn trên mặt đất, phảng phất như hai bánh xe thật lớn đang chuyển động, có vẻ thập phần quái dị.

Nguyên lai Xích Minh ma tôn chỉ định chọc phá Lý Cường, nhưng hắn lại thập phần tò mò, muốn nhìn xem Lý Cường làm sao giải quyết khó khăn này, liền dựa theo Lý Cường phân phó tụ tập đám người, nhưng hắn làm rất tốt, làm cho đám người cũng chuyển động theo hắn. Hắn phi thường muốn nhìn thấy Lý Cường bị hắn chê cười, muốn nhìn thấy hắn khó chịu và phẫn nộ, nói không chừng có thể từ trong đó mà tìm được nhược điểm của hắn, nếu có thể làm cho hắn nhập ma, vậy là quá tuyệt.

Ba Nhược Nghiệp lo lắng Lý Cường, hắn nhìn bộ dáng Xích Minh ma tôn hình như rất nghe lời, liền nhịn không được bay trở về bên cạnh, lén lút hỏi: " Nhan huynh, có biện pháp giải quyết hay không?"

Nhan Tạo cười khổ nói: " Tiền bối tựa hồ có biện pháp, nhưng ngươi xem..."

Trên thân Lý Cường có chút kim quang lóe ra, Diệt Thiên Giáp cũng ba động không ngừng. Ba Nhược Nghiệp kinh ngạc nói: " Đang tu luyện? Ta...quả thật không thể tư nghị..."

Trong tình cảnh khẩn yếu thế này mà Lý Cường lại bắt đầu tu luyện, Ba Nhược Nghiệp cảm giác không biết mình sắp điên hay là Lý Cường đã điên, hắn không thể tránh được nói: " Xích Minh ma tôn nếu động thủ lúc này, chúng ta coi như xong đời rồi, không được ta phải trông chừng hắn." Hắn nhanh chóng thuấn dời qua.

Nhan Tạo cẩn thận hộ pháp cho Lý Cường, hắn rất rõ ràng, bây giờ chỉ có Lý Cường có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Sau khi người tu chân ma hóa bỏ đi, Tân Dương thành rốt cuộc khôi phục lại phòng ngự đại trận, trong thành rất nhanh đã khôi phục lại trật tự. Khô Triệu Hãn bố trí xong thủ vệ trong thành, suất lĩnh hơn mười tu chân cao thủ chạy tới bên cạnh Lý Cường, hắn lớn tiếng hỏi: " Nhan huynh, thế nào rồi?"

Nhan Tạo vui vẻ hỏi: " Tình huống trong thành thế nào?"

Khô Triệu Hãn đơn giản giới thiệu một chút tình huống trong Tân Dương thành, hắn đặc biệt nói tới nhân số thương vong. Nhan Tạo nghe nói lần này người tu chân của Tân Dương thành chết tới mấy trăm người thì sắc mặt trầm xuống. Ở Tân Dương thành, Phụ Môn là môn phái lớn nhất, hắn cũng giống như chúa tể của Tân Dương thành, người tu chân thương vong thảm trọng như thế, đối với hắn là một sự đả kích trầm trọng.

Một đạo kiếm quang bay nhanh tới, cao thủ Phụ Môn Quá Lệ Hoàng chạy tới báo cáo: " Sư tổ, Tuyết Long thành truyền đến tin tức."

Nhan Tạo vội hỏi: " Tin tức gì?" Lực chú ý của mọi người đều tập trung lại. Trên mặt Quá Lệ Hoàng hiện lên sự hưng phấn, lớn tiếng nói: " Tuyết Long thành thông tri tất cả tu chân đại thành, La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong tới, còn có một nữ tiên nhân Đại Nam Phong Ngự...."

Lý Cường đối với hai cái tên này thập phần mẫn cảm, vừa lọt vào tai hắn liền tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên thuấn chuyển qua bên người Quá Lệ Hoàng, hỏi: " Bây giờ bọn họ ở nơi nào?"

Quá Lệ Hoàng lại càng hoảng sợ, vội đáp: " Tại Tuyết Long thành a, bọn họ hình như có biện pháp trợ giúp người bị ma hóa, chỉ cần kiên trì bảo vệ thành, bọn họ rất nhanh sẽ tới."

Lý Cường quả thật khó có thể tin, Cô Tinh đại nhân đều cũng chưa có tới trợ giúp người tu chân của Lâm Minh Tinh, Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự lại chạy tới đây hỗ trợ, hắn quả thật đã trở nên hồ đồ. Hắn đối với tiên nhân không có nhiều hảo cảm, nhất là đối với Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự, nhưng từ chuyện này đến xem, Kiền Thiện Dong tựa hồ cũng không xấu như mình tưởng tượng.

Trong lúc nhất thời khó thể giải thích, Lý Cường nói: " Vừa lúc các ngươi đã tới, ta phải bố trí một Mê Tung Trận trên mặt đất, phải cần mọi người hỗ trợ." Mọi người quay đầu nhìn lại, không khỏi choáng váng.

Nhan Tạo nói: " Không, trên mặt đất không có cách nào bố trí được Mê Tung Trận, trừ phi là...chẳng lẽ tiền bối biết tiên thuật di sơn đảo hải (dời non lấp biển)?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.