Hào ngôn tráng ngữ như thế, Vân Tri Thu bội phục thì bội phục, nhưng cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, đứng ở lập trường nữ nhân, nàng không thích hắn làm như vậy, nàng chỉ muốn hỏi một câu, Dương Khánh làm vậy khiến Tần Tịch tình lấy gì kham? Tuy thế đạo này nam nhân tam thê bảy thiếp rất bình thường, nhưng Dương Khánh không nhìn sự tồn tại của Tần Tịch, tràn đầy tự tin nói phải nắm xuống Tô Vận cũng dương dương tự đắc với thủ đoạn bản thân, khiến nàng rất là không vui.
Khoan nói cái khác, giả như Miêu Nghị dám làm như thế, Vân Tri Thu nàng nhất định liều mạng già với Miêu Nghị. Đúng vậy! Trong vương phủ đứng là thê thiếp thành quần, nhưng đó là có nguyên nhân khác, đối mặt với thế đạo này nàng cũng lại nhận, nhưng nếu Miêu Nghị dám công nhiên làm ra chuyên tương tự như Dương Khánh, nàng tuyệt không tiếp thu!
Cũng chính bởi thế đạo như thế, ở trong mắt Miêu Nghị, Dương Khánh làm thế cũng không có gì, tương đối mà nói thì tại phương diện nam nữ Dương Khánh còn khá là tự hạn chế, nên chỉ cho là như đang xem chuyện cười thôi. Huống hồ tạm thời hắn không tính toán để Dương Khánh về lai Luyện Ngục. Luyện Ngục nhân mã đã mượn tay Dương Khánh chỉnh hợp tương đối tốt rồi, Miêu Nghị không muốn để Dương Khánh tiếp tục cầm giữ nữa, miễn phải tương lai khó mà khống chế.
Nói trắng ra, chính là không nghĩ để binh quyền Luyện Ngục rơi vào tay Dương Khánh, trước khi trở về từ Luyện Ngục, hắn đã thương nghị cùng cao tầng Lục đạo một phen về việc này, tiến hành phân chia lại đại quyền Luyện Ngục, tham dự đại hôn Vân Nhược Song chỉ là cái cơ hội thôi, cũng bằng với giá không quyền lực của Dương Khánh tại phía Lục đạo.
Khi trở về hắn cũng mang theo Thanh Cúc từ Luyện Ngục đi ra, không nhắc tới chuyện để Dương Khánh trở về, bản thân Dương Khánh cũng không hỏi han gì chuyện ở Luyện Ngục cả.
Miêu Nghị không biết liệu có phải Dương Khánh đã ý thức được điểm này hay không, chưởng quân sự vụ Luyện Ngục nhiều năm như vậy, nhưng sau khi Miêu Nghị trở về từ Luyện Ngục, Dương Khánh lại không đề cập nửa lời về Luyện Ngục, không hỏi dù chỉ là một tiếng, phảng phấp chuyện ở Luyện Ngục không liên quan gì đến Dương Khánh hắn vậy, mà chỉ nóng lòng ở chinh phục Tô Vận, toàn bộ tinh lực đặt hết vào chuyện yêu đương.
Miêu Nghị không quản Dương Khánh có phải đã biết gì hay có ý tưởng gì hay không, nhưng thái độ phối hợp của Dương Khánh khiến hắn rất cao hứng, chỉ cần Dương Khánh ngoan ngoãn phối hợp mọi thứ đều dễ nói, đừng nói một cái Tô Vận, chỉ cần Miêu Nghị hắn cầm được đi ra, cho dù là ngàn cái vạn Tô Vận, chỉ cần Dương Khánh tưởng muốn hắn đều sẽ cấp!
Hết thảy đều có vẻ rất ăn ý, Miêu Nghị cũng không chán ngán chuyện hắn làm như Vân Tri Thu, chỉ cười nhạt dặn dò một câu:
- Mỹ nhân tuy hảo, nhưng tiên sinh đừng để lỡ chính sự mới tốt!
- Tuân mệnh!
Dương Khánh chắp tay ứng tiếng.
Thái cổ tử địa, lối vào hư không, Miêu Nghị lách mình hạ xuống đất, quan sát bốn phía một lượt, vung tay phóng ra Hắc Thán.
Tới nơi này tụ luyện, tự nhiên phải dẫn Hắc Thán cùng theo, hiện nay Hắc Thán vừa có thể phi hành ở chỗ này, còn có thể để làm chân chạy.
Gặp lại Thái cổ, Hắc Thán rất hưng phấn, thân hình đột nhiên kéo dài, hóa thành hắc sắc Cự Long đằng không xoáy vòng, ngưa lên trời huýt dài một tiếng, như muốn tuyên bố mình đã trở về.
Lúc tại Thái cổ, hắn một mực mong mỏi tới nơi này, khi ở vương phủ hắn cũng thường muốn được trở về xem Phượng tộc huyền nữ, nhưng mà ở mặt ngoài bị Miêu Nghị quản quá nghiêm, Miêu Nghị đến địa vị này cái gì cũng phải làm gương cho bộ hạ, sẽ không dung túng thân tín làm xằng làm bậy tạo thành ảnh hưởng không tốt, thử hỏi như thế Hắc Thán ngẩn tại vương phủ còn có gì là vui vẻ?
Ở chỗ này, hắn có thể rong chơi khắp nơi, có thể thích làm gì thì làm, khá là tự do, huống hồ còn có Phượng tộc thủ hộ huyền nữ mà hắn ưa thích.
Sau khi hưng phấn lăng không loạn múa một trận, thấy Miêu Nghị đột nhiên nhún chân nhảy lên, Hắc Thán tấn tốc hạ xuống, nào đại khẽ rướn về phía trước, chở Miêu Nghị bay hướng Bất diệt thiên cốc.
Chi trong chớp mắt, đã là ba ngàn năm!
Chân núi ven hồ dung nham tại Bất diệt thiên cốc, linh vụ hạo hạo đằng đàng khoái tốc thu liễm, một khối nham thạch ven hồ dung nham dần dần hiển hiện, lộ ra chân thân Miêu Nghị đang bàn tọa, linh vụ gấp gáp hấp thu vào thể nội Miêu Nghị, mà trên mi tâm Miêu Nghị một đóa pháp tương hình kim sắc hoa diễm nhìn như quang ảnh đột nhiên trán phóng quang hoa, lộng lẫy lóa mắt, từ cách mấy chục dặm cũng thấy được, mà chung quanh Miêu Nghị bỗng xuất hiện pháp lực ba động trên phạm vi lớn, cực không ổn định.
Hai tay Miêu Nghị liền ngắt ra chỉ quyết, liều mạng áp chế pháp lực đang cuồn cuộn tung trào trong thể nội, tất phải khống chế được, không thể để thất không!
Trong Long diễm trì trên núi, liệt diễm như du long đột nhiên hóa thành một long đầu hoa diễm uy vũ tranh nanh, một đôi hỏa nhãn coi chừng quang hoa lóng lánh ngoài cửa động.
Mấy thời thần sau, quang hoa dần dần thu liễm, pháp lực ba động cũng dần dần ổn định lại long đầu hoa diễm liền ầm vang sụp đổ, lần nữa hóa thành liệt diễm du long.
Miêu Nghi bàn tọa trên tảng đá ven hồ song chưởng chậm rãi từ ngực ép xuống bộ vị đan điền, một điểm quang hoa trên mi tâm triệt để thu liễm, pháp tướng kim sắc hoa diễm như quang ảnh như triệt để hóa thành thực chất dán vào mi tâm, một đóa hình xăm hỏa diễm đam kim sắc!
Miêu Nghị đột nhiên trợn mắt, trong mắt tinh quang tứ xạ, pháp lực vận chuyển, hai tay đột nhiên đánh ra, cả người từ một hóa mười chín người cùng Miêu Nghị một hình một dạng bắn ra từ bản thể đang bàn tọa, rơi xuống chân núi đẳng sau, cùng lúc coi chừng bóng lưng Miêu Nghị đang ngồi, lại tương hỗ đánh giá lẫn nhau.
Miêu Nghi chậm rãi thở ra một hơi, lần nữa khép lại hai mắt.
Chín tên Miêu Nghị khác đột nhiên từng người chạy vội mà đi, rong ruỗi tung hoành trên núi cao bốn phía xung quanh.