Phi Thiên

Chương 3662: Trúng gian kế của tên khốn kiếp kia (2)




Ai ngờ Tô Vận cũng không phải ăn chay, cười lạnh một tiếng:
- Ta không phải tiểu nhân nói không giữ lời, nếu đã phát thệ hứa hẹn, tự nhiên sẽ tuân thủ, gả ngươi cũng được, nhưng tạ tịnh chưa nói lúc nào gả ngươi, chỉ cần ngươi đợi được, cái gì cũng dễ nói!
Dương Khánh khẽ cười, câu trả lời thế này sớm đã nằm trong tính toán của hắn, đương thời Tô Vận vừa phát thệ hắn đã làm ra đủ loại suy diễn với nội dung trong lời thề, cũng làm đủ các loại chuẩn bị ứng đối, tình thế trước mặt tịnh chưa vượt khỏi dự liệu, liền hỏi:
- Không biết ta phải đợi bao lâu?
Tô Vận quả quyết nói:
- Ba mươi vạn năm! Nếu ba mươi vạn năm sau, ngươi còn thích ta, ta sẽ gả cho ngươi!
Vân Tri Thu ngồi ở một bên nhè nhẹ đưa tay xoa huyệt thái dương, ngấm ngầm cười khổ, tâm nói hai người này còn thật là kỳ phùng địch thủ, không đưa nào là ăn chay cả, ba mươi vạn năm? Khoan nói trung gian sẽ xảy ra biến cố gì hay không, người đều thành lão thái bà, Dương Khánh lấy ngươi làm gì?
Dương Khánh bình tĩnh nói:
- Yêu cầu này có hơi hà khắc.
Tô Vận miệt thị nói:
- Làm sao, đợi không được? Chính ngươi không nguyện đợi thì đừng trách ta không thủ lời thề!
Dương Khánh hỏi lại:
- Nếu ba mươi vạn năm sau ngươi không gả thì làm thế nào?
Tô Vận:
- Ngươi còn muốn ta thề thốt cái gì nữa ư?
Dương Khánh:
- Cái đó thì không cần, chỉ cần ngươi đáp ứng một chuyện, đợi thêm ba mươi vạn năm lại đã thế nào?
Tô Vận:
- Tiểu nhân ti bỉ! Ta phải đáp ứng thêm cái gì cho ngươi?
Dương Khánh khẽ cười lấy ra một khối ngọc điệp, làm phép viết xuống một ít thư, ném cho Tô Vận, tiếp tục nói:
- Một điều kiện rất đơn giản, sau khi chết đáp ứng chôn cùng huyệt với ta là được!
Tô Vận vừa nhìn, quả nhiên là một phần khế ước sau khi chết chôn cùng một huyệt, ngẩng đầu cười lạnh nói:
- Chính ngươi chầm chậm nằm mơ đi!
Ngọc điệp bi trực tiếp ném ngược trở về.
Dương Khánh tiếp đến trong tay, lắc đầu thán nói:
- Gả cho ta, chết sau cùng huyệt rất quá phận ư? Đó hẳn là nhân chi thường tình mới đúng? Nếu đã nguyện ý ba mươi vạn năm sau gả cho ta, chết sau cùng huyệt có gì không được? Như quả ca yêu cầu nho nhỏ không thể bình thường hơn này đều không chịu đáp ứng, xin hỏi Tô tiên sinh ngài có nghĩ tuân thủ lời thề hay không?
Nói đến đây, ngọc điệp trong tay lần nữa đưa lên.
Tô Vận không có ý tiếp lại khẽ nhíu mày, coi chừng ngọc điệp đưa tới trước mặt, chính nàng không thể không thừa nhận lời Dương Khánh nói rất có lý, thật muốn gả cho đối phương, chết sau cùng huyệt rất bình thường, bèn cắn răng nói:
- Ta không đáp ứng thì đã thế nào?
Dương Khánh bình tĩnh nói:
- Nếu tiên sinh lật lọng, ta sẽ công khai chuyện thề thốt của tiên sinh để tiên sinh đi tự biện!
- Ngươi...
Tô Vận đột nhiên giận dữ, một khi tin tức này truyền ra, người trong thiên hạ đều biết chuyện giữa nàng cùng Hạo Đức Phương, người ta sẽ nhìn nàng thế nào, bèn lành lạnh nói:
- Ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể bảo chúng không nói ra ngoài!
Dương Khánh phát thệ nói:
- Nếu ta nói ra nửa chữ, ngươi có thể giết ta, ta không oán hận một câu, có Vương phi nương nương ở đây làm chứng!
Nói lên đưa mắt nhìn Vân Tri Thu, chắp tay nói:
- Nương nương, mong nương nương làm chứng nhân, nếu ta vi bối thừa nặc, Tô Vận giết ta không cần gánh vác trách nhiệm gì, là ta tự nguyện, vương phủ không được truy cứu trách nhiệm gì của Tô Vận!
Vân Tri Thu sờ lên trán, nhìn hại người này đấu pháp, thật sự là rất thú vị, cũng rất khiến người đau đầu, làm chứng nhân chuyện này liệu có thích hợp không? Dưới ánh mắt mang theo nộ khí của Tô Vận, Vân Tri Thu đành chịu nói:
- Được rồi, tùy tiện hai ngươi, chỉ cần các ngươi nguyện ý, ta làm chứng nhân cũng được!
Dương Khánh lại giơ giơ ngọc điệp trong tay, Tô Vận đoạt tới tay, nộ khí xung thiên xuống khế ước, đánh lên pháp ấn, quăng trả lại Dương Khánh, quát:
- Cút!
Dương Khánh kiểm tra qua ngọc điệp. Xác nhận nội dung không có vấn đề mới thu lại, chắp tay nói:
- Cáo từ!
Vân Tri Thu vội ho một tiếng, tiếp tục ngốc ở đây cũng lúng túng, mới đứng dậy nói:
- Ta còn chút chuyện, đi trước một bước.
Nàng cũng muốn xem xem rốt cục Dương Khánh đang làm trò quỷ gì.
Sau khi hai người rời đi, Tô Vận hỏa khí khó tiêu, bắt lấy ấm trà liên tục chấm mấy chén để tiêu hỏa.
Ra đình tử xoay người trở về phòng, mới đi tới bậc thang, bước chân Tô Vận đột nhiên ngưng trệ, “A!” chợt hú một tiếng quái dị, hai tay che mặt ngồi xổm xuống, phát ra thanh âm cơ hồ như muốn khóc:
- Trúng gian kế tên khốn kiếp kia rồi...
Người luôn văn tĩnh như nàng, cộng thêm thân phận bản thân lại có thể xuất hiện bộ dang thất thái, trực tiếp ngồi xổm trên đất như thế, cơ hồ là chưa bao giờ có, chí ít là rất hiếm thấy, lần này thật nhanh bị Dương Khánh ngược khóc.
Bọn nha hoàn trong viện tử thấy tình hình này đều rất đỗi kinh ngạc.
Trong chính sảnh vương phu, Vân Tri Thu cùng Dương Khánh đã trở về, nghe Vân Tri Thu kể lại tình hình, Miêu Nghị không khỏi buồn cười hỏi:
- Sinh không thể cùng một chỗ, chết sau cùng huyệt, vẫn là tâm không cam tình không nguyện, ngươi dày vò ngươi ta như thế có ý tứ ư?
Dương Khánh mỉm cười nói:
- Chết sau cùng huyệt, là chuyện phu thê nên có, nàng thiêm xuống cái này, khác gì đã gả cho ta? Có cái này trong tay, ai còn có thể phủ nhận nàng là nữ nhân của ta? Chắc đợi nàng bình tĩnh lại, hẳn có thể phản ứng được!
Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu cùng lúc há to miệng, quậy nửa ngày lại vẫn là đào hố, thế này cũng quá âm hiểm a!
Vân Tri Thu tính là phục hắn, thở vắn than dài nhắc nhở nói:
- Ba mươi vạn năm a!
Dương Khánh lấy ra ngọc điệp lắc lư trong tay, mỉm cười nói:
- Liền danh phận đều định ra rồi, là nàng tự tay định xuống, nàng đã biết chính mình thành người của ta, nếu đến bước nay còn phải đợi ba mươi vạn năm mới có thể nắm xuống nàng, vậy Dương Khánh ta không bằng tự tận lấy tạ thiên hạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.