Phi Thiên

Chương 3659: Nữ nhân Dương Khánh thích (2)




Thời gian trôi mau, trăm năm tấn tốc qua đi.
Mưa bụi mênh mông, Dương Khánh chắp tay đứng trên lầu các nhãn thần mê võng tâm tư không biết phiêu hồn tới phương nào.
Bên kia làng kiều, Tô Vận một thân bạch y váy dài chầm chậm đi tới, như người trong tranh thuỷ mặc, đi tới đứng bên cạnh Dương Khánh, xoay người cùng thưởng cảnh bên ngoài nhân tiện cười một tiếng, nói:
- Dương tiên sinh đang nghĩ cái gì? Chẳng lẽ đang nghĩ tới chúng thần đại sự của ngươi?
Thời gian luôn có thể đảm hóa rất nhiều thứ, có người, có việc, có vật, cũng có cảm tình.
Hiện nay đoan cam tình của Tô Vận với Hạo Đức Phương cũng dần dần đi xa, không thể nói vong tình, nhưng người không thể mãi đắm chìm trong tình tự đó mải được, sớm muộn phải có lúc tỉnh lại. Bi thương năm đó không cách nào tiếp diễn đến nay, chuyện của quá khứ nhìn không thấy sờ không được cũng dần dần nhạt đi, những người nhưng việc của hiện tại tươi sống ngay trước mắt, không ngừng thêm sâu ấn tượng, cứ thế dần dần khoa lấp rất nhiều thứ, bởi vậy mới nói thời gian luôn là vô tình nhất.
Cũng không thể nói là Tô Vận đã quên Hạo Đức Phương, người khiến nàng khắc cốt minh tâm làm sao có thể quên mất, chỉ là đã chôn sâu trong lòng, bi thương muốn chết muốn sống lúc mơi đầu thật đã dần dần đi xa.
Đối với Hao Đức Phương năm đó không tiếc dùng tính mang bảo toàn nàng mà nói, đây chính là kết cục mà hắn hi vọng nhìn đến, hi vọng sau khi hắn không còn trên cõi đời này nàng vẫn tiếp tục sống tốt.
Đối với Dương Khánh, bây giờ Tô Vận đã rất quen thuộc, cộng với thân phận tại vương phủ cũng tương đương, hai người khá dễ dàng kề cận, huống hồ có Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu sáng tạo cơ hội, hiện tại tính là bằng hữu khá thân thiết. Chỉ có điều người bằng hữu Dương Khánh này rất đặc biệt, Tô Vận hoàn toàn không biết gì về lai lịch bối cảnh của hắn, mà đối với lai lịch bối cảnh của nàng Dương Khánh lại vô cùng rõ ràng, điều này khiến Tô Vận luôn cảm thấy có phần chịu thiệt, chẳng qua dần tiếp xúc lâu, đầu óc Dương Khánh cũng khiến nàng tự than không bằng, càng khiến nàng hiếu kỳ về lai lịch Dương Khánh, càng hiếu kỳ khuôn mặt đằng sau tấm mặt nạ kia.
Dương Khánh hồi thần lại, liếc nhìn nàng một cái, cười nói:
- Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ tới chung thân đại sự?
Tô Vận ôm tay trước ngực, có vẻ hứng thú hỏi:
- Ngươi thích nữ nhân nào, không ngại nói ta nghe một chút, không chừng ta có thể giúp, có đôi lúc nữ nhân cùng nữ nhân câu thông, thuận tiên hơn nam nhân các ngươi nhiều.
Trước đây Dương Khánh từng nói qua với nàng, rằng hắn ưa thích một nữ nhân, là loại vừa thấy đã chung tình, chẳng qua nữ nhân kia không để ý gì đến hắn, tấm mặt nạ này chính là vì nữ nhân mới đội vào, không được phương tâm của nàng thề không hái xuống.
Thế là Tô Vận càng trở nên hiếu kỳ, có thể khiến cho nam nhân đa trí gần yêu này yêu thích như thế, tất không phải tục nhân, nếu không bằng quyền thế cùng đầu óc của hắn không lý do làm không được, đến cùng là nữ nhân thế nào, nàng thật sự rất mong mỏi được gặp một lần.
Dương Khánh thở dài một tiếng:
- Ta nói này, ngươi quan tâm nữ nhân mà ta thích như vậy làm gì?
Tô Vận ha ha cười nói:
- Không phải mà muốn sớm ngày trông thấy ngươi cởi xuống mặt nạ ma, miễn phải suốt ngày nhận không ra ngươi.
Dương Khánh cũng ha ha nói:
- Ngươi muốn hái xuống mặt nạ ta như vậy, thì ngươi cứ ra tay hái xuống, ta không né tránh.
Tô Vận bĩu môi xem thường, nếu không có lời thề quỷ quái kia, nàng đúng la dám hái xuống, nhưng đa có lời thể kia nàng con hái xuồng thi coi sao được?
Dương Khánh ánh mắt chợt lóe, bổ thêm một câu:
- Nữ nhân kia ngươi cũng nhận thức, ta sợ nói ra sẽ hù đến ngươi, tốt nhất đừng nên nhắc tới.
- Ta nhận thức?
Tô Vận lập tức kinh kỳ, nhíu mày tìm tòi, đến cùng là nữ nhân nào mới có thể phù hợp điều kiện đối phương đưa ra.
Dương Khánh nghiêng mắt nhìn bộ dáng của nàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lại bổ một câu:
- Chẳng qua ngươi nói đúng, nếu là ngươi ra mặt, có lẽ việc này thật có hy vọng thành công, không đúng, nếu ngươi tận lực, việc này nhất định có thể thành công, chỉ sợ ngươi không nguyện giúp.
Tô Vận ánh mắt lấp lánh.
- Ta nói Dương đại tiên sinh, nếu ta có thể giúp ngươi, vậy vì cái gì ngươi không nói sớm, đáng để ấp a ấp úng vây ư? Mau nói ta nghe, cuối cùng là người nào, sau này ta nhất định tận lực tác hợp!
Dương Khánh lắc đầu:
- Nói ra, nhờ ngươi không giúp, lại khiến ngươi biết được, chẳng phải khiến ta khó xử.
- Có thể giúp tạ nhất định giúp, mau nói, đừng nhăn nhăn nhó nhó mãi thế!
Bí ẩn nhiều năm như vậy có khả năng giải khai, Tô Vận xung động đến muốn banh mồm y ra để nghe được đáp an.
Dương Khánh xoay người nhìn nàng, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ngươi thật nguyện ý giúp ta?
Tô Vận:
- Đương nhiên!
Trong mắt đầy là mong đợi.
Dương Khánh lại bắt đầu dông dài nói:
- Việc này liên quan đến mặt mũi của ta, ngươi phải thể cái đã.
- Giúp ngươi đạt thành mỹ sự, còn muốn ta phát thệ?
- ...
Dương Khánh lập tức làm như chưa nói qua cái gì cả.
- Được được được! Thật là chết muốn mặt mũi. Ta Τô Vận phát thệ, nếu ta có thể giúp mà không giúp, ta sẽ không được chết tử tế!
- Ta muốn ngươi không được chết tử tế làm cái gì? Ta ném mặt mũi, ngươi không được chết tử tế thì cũng bằng không? A… Hay là thế này, nếu không giúp, ngươi phát thệ hạ giá cho ta là được.
- Họ Dương, đừng quá phận!
- Thế mới gọi là công bình, nếu ta đem chuyên riêng tư như vậy nói ra, để ngươi biết là ai, ngươi không giúp ta còn coi ta thành trò cười ta phải cầm ra chuyện này mới kiềm chế được ngươi chứ?
Tô Vận lười nhác để ý đến hắn, xoay người lại tiếp tục hân thưởng cảnh trí mưa bụi ngoài kia.
Dương Khánh ngó nàng một cái, trong mắt ngâm cười không nói, cũng xoay người tiếp tục hân thưởng mỹ cảnh, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, tâm lý lại đang thầm thì, từng bước dẫn dụ thiết cục treo ngươi nhiều năm như vậy, đã bóc trần một góc nghe thấy được vị không tin ngươi nhịn được hiếu kỳ mãi!
Chương Chương 2129:Vân Nhược Song đại hôn (1)
Hắn kỳ thực cũng ngao rất khổ cực, nhưng có chút sự tình thật là hết cách muốn gấp cũng không được, Hạo Đức Phương vừa khư thế ngươi đã muốn Tô Vận khác đầu tân hoan? Đó là chuyện không khả năng, ngươi gấp còn bị bắn ոgược, cần thời gian tới xoa dịu cái đã.
Hai người thưởng cảnh trong thinh lặng, giọt mưa tí tách dưới mái hiên, Tô Vận thỉnh thoảng nghiêng nhìn Dương Khánh một cái, thấy Dương Khánh hoàn toàn cố ý tìm mượn cớ không nhắc lại việc này, tâm lý nàng càng như bi mèo cào, hồi lâu sau, cuối cùng nhịn không được, làm như thờ ơ hỏi:
- Ngươi xác nhận ta có thể giúp ngươi?
Dương Khánh thở dài một tiếng:
- Giúp được thì đã thế nào?
Tô Vận lại xoay người đổi sang mặt cười:
- Nói đi, đến cùng là ai? Ngươi yên tâm, ta không cười ngươi, nếu thật là ta có thể làm được, ta nhất định se giúp, không cấm việc này tiêu khiển ngươi.
Dương Khánh dở khóc dở cười nói:
- Ngươi giúp ta hay không ta cũng không làm gì được ngươi, đúng chứ? Làm sao biết được sau này ngươi liệu có trêu đùa ta hay không?
Tô Vận hiếu kỳ nói:
- Ngươi kiêng sợ như thế, đừng nói là ưa thích nữ nhân nào cua vương gia đây nhé? Nội trạch vương phủ đúng là có nhiều người tư sắc không sai...
Dương Khánh kinh là thần tiên nhìn nàng, nữ nhi hắn chính là nữ nhân cua Vương gia a, nữ nhân này còn thật dám tưởng! Xem thường một cái nói:
- Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?
Trong lòng Tô Vận hơi an, nếu là nữ nhân của vương gia, chuyện này nàng cũng giúp không được, không phải thì dễ làm, thán nói:
- Bằng hữu một trường, nhìn bộ dáng buồn bực không vui của ngươi ta cũng bất nhân? Nói đi, ta trịnh trọng thừa mặc sẽ giúp ngươi.
Dương Khánh đành chịu nói:
- Không nhắc lại việc này được không?
Tô Vận chế nhạo nói:
- Cả ngày mang mặt nạ không cởi xuống, ngươi có mệt hay không? Ưa thích thì ưa thích, có cái gì không tiện nói, chẳng lẽ người đó là có phu chi phụ?
Dương Khánh:
- Đừng nói bậy, người ta còn là chưa gả chi thân.
Đã không là nữ nhân cua vương gia, còn là chưa gả chi thân. Tô Vận càng kỳ quái, hỏi:
- Vậy ngươi còn sợ cái gì, ta cũng không tin ngươi nói cho vương gia, vương gia còn không giúp? Chỉ cần vương gia nguyện giúp, cho dù là nữ nhi của Thanh Chủ, dự tính cũng không phải không có khả năng làm được?
Dương Khánh nói:
- Chuyện riêng tư cá nhân, không nói cũng được.
Khẩu vị bị treo lên, Tô Vận có xung động muốn đánh hắn một trận thình lình toát ra một câu:
- Lúc nãy ngươi nói ta phát thệ thì ngươi mới nói. Nàng thật rất muốn rất muốn biết đến cùng là nữ nhân nào mới có thể khiến cho loại nam nhân này ngại ngùng đến vậy.
Dương Khánh kinh ngạc nhìn nàng:
- Ngươi sẽ không phát thề thật đấy chứ?
Tô Vận tự tiếu phi tiểu nói:
- Ngươi đổi ý?
Dương Khánh:
- Đổi ý thì không đến nổi, chỉ là cảm thấy ngươi chắc muốn giúp ngươi, cần gì đùa giỡn ta như thế?
Nàng còn tưởng là Dương Khánh đang mượn cớ tránh đi chuyện này...
Ai ngờ Dương Khánh lập tức giơ một tay lên, nói:
- Dương Khánh ta phát thề, người vừa thấy chung tình chính là Tô Vận ngươi, tuyệt không hư ngôn, nếu có nửa phần giả ý, trời tru đất diệt!
Sát na Tô Vận mặt hiện nộ sắc, ý niệm đầu tiên chính là quay đầu mà đi, nhưng vừa nghĩ tới lời thề vừa rồi, mới phát hiện mình đã chui vào bẫy rập Dương Khánh thiết kế sẵn.
Lời thề tại trước, nàng giúp Dương Khánh là nàng gả cho hắn, không giúp vì bội lời thề cũng là phải gả cho hắn, trái phải đều chạy không được.sẽ không phải thề thốt loại chuyện như vậy.
Ai nói sẽ không? Tô Vận cười lạnh một tiếng, trực tiếp há mồm nói:
- Tô Vận ta phát thệ, việc này chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ giúp, nếu là không giúp, ta liền gả cho Dương Khánh ngươi, thề này thiên địa chứng giám, tuyệt không đổi ý! Thế nào? Giờ có thể nói được chưa?
Nàng vừa dứt lời, Dương Khánh cũng không chút do dự nói:
- Người đó chính là người bên người vương phi, họ Tô tên Vận, đang đứng ngay trước mặt ta!
Tô Vận trợn mắt há mồm.
Dương Khánh bình tĩnh nhìn nàng. Hai người nhìn nhau ngưng thị hồi lâu, Tô Vận sắc mặt trầm xuống, thật nổi giận, nói:
- Họ Dương, làm thế vui lắm ư? Không nguyện nói thì coi như xong, ta một mảnh thành tâm Sau khi phản ứng ra, có điểm hận đến nghiến răng nghiến lợi trước lúc nhận thức nàng Dương Khánh đã mang mặt nạ, nói đeo mặt nạ là vì nữ nhân mình yêu mà mang, thuần túy là khiến nàng hiểu lầm, cũng khiến nàng căn bản không khả năng nghĩ tới người đối phương nhắc tơi là mình, trò mèo vung thế như thế, không ngờ khiến nàng dễ dàng mắc lừa bao nhiêu năm.
- Ngươi dùng trò mèo này vui lắm đúng không?
Tô Vận lành lạnh một tiếng, quay đầu, bước nhanh mà đi.
Dương Khánh lại dù bận vẫn nhàn chắp tay sau lưng, mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, cũng không hi vọng phát lời thề này có thể khiến cho Tô Vận lập tức đáp ứng, chẳng qua đã chui vào bẫy rập rồi, còn có thể trốn khỏi lòng bàn tay mình ư? Nếu đã như thế, mặt sau thiếu gì cách bức nàng ưng thuận!
Hai người có thể “nói chuyện yêu đương” ở chỗ này cũng là có nguyên nhân. Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu đều không có trong vương phủ.
Dưới ánh trăng, ngoài Thánh điện Vô lượng tinh, Miêu Nghị cùng Bàng Quán bước chậm tám gẫu bên vách núi.
Sở dĩ hắn sẽ cùng Vân Tri Thu tới Luyện Ngục, là bởi muội muội mà Vân Tri Thu thương yêu nhất Vân Nhược Song có đại hôn, hôn sự lần này thực sự khiến Vân gia rất đau đầu, trước đó bất luận Vân gia giúp Vân Nhược Song nhìn trúng người nào, Vân Nhược Song đều không ưng ý, chuyện đám hỏi Vân gia cũng không dám cưỡng ép, với tính cách Vân Nhược Song không cách nào bức nàng thích người mà mình không ưa. Mà lần đại hôn này cũng là Vân gia bị Vân Nhược Song bức đến không còn cách nào khác, bởi vì đối tượng là một tiểu bạch kiểm mà Vân gia căn bản nhìn không hơn, tiểu bạch kiểm kia cũng không muốn lấy Vân Nhược Song, bởi vì cảm thấy Vân Nhược Song quá điêu ngoa, không giống nữ nhân, khăng khăng Vân Nhược Song nhìn trúng hắn, sau cùng không ngờ dùng thủ đoạn oai môn tà đạo đem tiểu bạch kiểm kia làm chuyện vợ chồng, còn làm rất nhiều lần, làm một lần gạo nấu thành cơm, còn gọn gàng lưu loát mang bầu của tiểu bạch kiểm kia.
Vân gia bị Vân Nhược Song làm cho hết cách, đành dùng chút thủ đoạn bức tiểu bạch kiểm kia nhập chuế (ơ rể).
Chương Chương 2129:Vân Nhược Song đại hôn (1)
Hắn kỳ thực cũng ngao rất khổ cực, nhưng có chút sự tình thật là hết cách muốn gấp cũng không được, Hạo Đức Phương vừa khư thế ngươi đã muốn Tô Vận khác đầu tân hoan? Đó là chuyện không khả năng, ngươi gấp còn bị bắn ոgược, cần thời gian tới xoa dịu cái đã.
Hai người thưởng cảnh trong thinh lặng, giọt mưa tí tách dưới mái hiên, Tô Vận thỉnh thoảng nghiêng nhìn Dương Khánh một cái, thấy Dương Khánh hoàn toàn cố ý tìm mượn cớ không nhắc lại việc này, tâm lý nàng càng như bi mèo cào, hồi lâu sau, cuối cùng nhịn không được, làm như thờ ơ hỏi:
- Ngươi xác nhận ta có thể giúp ngươi?
Dương Khánh thở dài một tiếng:
- Giúp được thì đã thế nào?
Tô Vận lại xoay người đổi sang mặt cười:
- Nói đi, đến cùng là ai? Ngươi yên tâm, ta không cười ngươi, nếu thật là ta có thể làm được, ta nhất định se giúp, không cấm việc này tiêu khiển ngươi.
Dương Khánh dở khóc dở cười nói:
- Ngươi giúp ta hay không ta cũng không làm gì được ngươi, đúng chứ? Làm sao biết được sau này ngươi liệu có trêu đùa ta hay không?
Tô Vận hiếu kỳ nói:
- Ngươi kiêng sợ như thế, đừng nói là ưa thích nữ nhân nào cua vương gia đây nhé? Nội trạch vương phủ đúng là có nhiều người tư sắc không sai...
Dương Khánh kinh là thần tiên nhìn nàng, nữ nhi hắn chính là nữ nhân cua Vương gia a, nữ nhân này còn thật dám tưởng! Xem thường một cái nói:
- Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?
Trong lòng Tô Vận hơi an, nếu là nữ nhân của vương gia, chuyện này nàng cũng giúp không được, không phải thì dễ làm, thán nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.