Phi Thiên

Chương 3658: Nữ nhân Dương Khánh thích (1)




Mùi máu tanh đã tùy theo cửa đá mở mà tuôn ra, hai người khoái tốc tra xem thạch thất một phen, tạm thời cũng vô tâm đi thu thập, vội vàng theo đuôi sau người Yêu Tăng Nam Ba, tử tế từ mặt sau đánh giá hắn, dù biết Yêu Tăng tá trợ huyết liên trùng sinh, nhưng tận mắt nhìn thấy người sống hiện thân, vẫn không khỏi hiếu kỳ cùng kinh ngạc, vừa rồi bởi vì Yêu Tăng quá vô tư, khiến hai người chưa kịp tử tế nhìn tướng mạo hắn.
Chẳng qua hai người rất nhanh phát hiện một ít điều không đúng, rõ ràng phát giác được nhịp bước Yêu Tăng không được trầm ổn đi lại hơi khó khăn.
Thế lực tàn dư Doanh gia theo đuổi Yêu Tăng là vì cái gì? Không phải vì hi vọng có ngày đông sơn tái khởi ư? Bơi vậy không thể không quan tâm, Doanh Nguyệt thử lên tiếng hỏi:
- Sư phụ, còn thuận lợi ư?
Nam Ba đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn hướng cước mình, da thịt dưới bàn chân quá mức non mềm, chân trần đi lại có hơi khó khăn, ngẩng đầu nhìn hướng tiền phương, nơi này nằm sâu dưới dưới đất, tưởng bằng cước lực bản thân lúc nay đi ra ngoài, sợ là làm không được ngữ điệu bất ổn nói:
- Đã thành công!
- Vậy thân thể ngài... Tựa hồ có hơi hư nhược.
Doanh Nguyệt nhắc nhở một tiếng.
Tả Nhi sợ nàng nói sai lời khiến Yêu Tăng không cao hứng, bèn nói đỡ một câu:
- Tiền bối hẳn là mơi vừa trùng sinh, nhục thân còn chưa thích ứng.
Nam Ba không húy ngôn, rốt cuộc chuyện tiếp theo còn cần bọn họ hiệp trợ:
- Cũng có thể nói là chưa thích ứng, nhục thân này trùng sinh, nhìn như thể phách cường kiện, chỉ là mẽ ngoài mà thôi, thực chất không khác đưa trẻ mới sinh là bao. Hiện tại ta không còn pháp lực, thậm chí còn không bằng trang thái thần hồn, thần hồn cùng nhục thể đang trong giai đoạn kết hợp, áp chế hiệu năng của thần hồn, rất nhiều thuật pháp không cách nào thi triển, trên cơ bản không có năng lực tự bao, một tên tiểu tư phàm nhân cũng có khả năng giết nhục thân này, trang thái hiện nay là lúc hư nhược nhất, cần phải tìm được một nơi tuyệt đối an toàn để có thời gian khôi phục!
Tả Nhi gật đầu nói:
- Tiền bối yên tâm… Chỉ là không nên dừng lại quá lâu ở một nơi bất kỳ nào, bằng không dễ dàng lộ tẩy, không biết tiền bối cần thời gian bao lâu mới khôi phục, để vãn bối đề tiền làm kế hoạch chu toàn!
Lại dùng lời dò xét.
Nam Ba cũng không quay đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía trước
- Ta cần phải đoán thể, còn cần phải tiến hành một ít nên mong cho tu luyện, điểm này tất không thể thiếu, không có cơ sở sau này đề thăng khó mà làm được, cho ta thời gian mười năm, cơ sở cho nhục thân hẳn sẽ được làm tốt. Mười năm sau chắc có thể buông ra tiến độ, nhiều nhất một vạn năm, liền khôi phục được thực lực đỉnh phong năm đó, bởi thế trong khoảng thời gian này, ắt phải khiến trên dưới người chúng ta bảo trì yên lặng, không thể để kẻ nào phát hiện ra tung tích của ta, có cái gì ủy khuất, đợi đến lúc ta khôi phục thực lực sẽ giúp các ngươi đòi lại!
- Một vạn năm...
Tả Nhi thở dài một tiếng:
- Chỉ sợ kẻ dưới đợi không nổi!
Nam Ba chầm chậm nhìn hướng hai người:
- Trực tiếp nói cho bọn họ, ta đã khôi phục nhục thân, sau này thiên hạ là do bọn họ tới chưởng khống, hiện tại ân nhân đều là vì sau này!
- Minh bạch!
Tả Nhi gật đầu.
Chuyển mắt đã là mười năm sau, trên bài cát sóng biển vỗ bờ, Yêu Tăng Nam Ba mưa người để trần từ dưới biển ướt đẫm đi ra, nguyên bản da thịt như tuyết, hiện nay đã chuyển màu cổ đồng, cơ thịt rắn chắc mang đầy cảm giác sức mạnh. Người từ mặt biển hiện ra, biển cả sau người theo đó xuất hiện một bóng đen khổng lồ, một con hải mảng dài đến bảy tám trượng trên người có hai đường vân đen trắng đan xen bị hắn một tay kéo lên đưa tơi bài cát.
Tả Nhi đưng trên bờ nghênh tới Yêu Tăng đơn thu phát lực, trực tiếp quăng con quái vật kia lên bãi cát, lành lạnh hỏi:
- Chuẩn bị tốt chưa?
Tả Nhi gật đầu nói:
- Đã chuẩn bị sẵn cho tiền bối rồi.
Ngón tay chỉ hướng huyệt động dưới chân núi.
Trên bãi cát lưu lại một hàng dấu chân của Yêu Tăng, không nhanh không chậm đi vào sơn động dưới chân núi.
Không gian dưới đất trong đông như một bồn địa, ở giữa có một bình đài, bốn phía bình đài là vòng xoáy nước biện từ ám đạo ôm vào. Nam Ba đứng trên vách động cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy giữa bình đài đặt một cây đồng trụ, trên đó đang cột một hán tử. Nhìn thấy có người đến, hán tử kia giãy giụa thân mình, lại không cách nào thoát được, miệng bị chèn một cây xích sắt, hướng về phía Nam Ba ô ô kêu gào.
Mi tâm Nam Ba phù hiện bạch liên pháp tướng, tung chân bắn người mà ra, người giữa hư không như thương ưng, thuận tay bắt lấy một cây xích sắt treo móc trên đó, cả người thuận theo xích sắt trượt xuống, rơi trên đồng trụ trói người, thân người hơi ngã ra sau, hai chân thuận thế kẹp chặt đồng trụ đưa lưng đao người trượt xuống, vừa khéo đối mặt cùng hán tử bi trói bên dưới.
Đầu hai người chạm vào nhau, hán tử phía dưới vẫn đang ô ô kêu gào, còn Nam Ba thi giang hai tay ra hai bên, chậm rãi khép hai mắt lại. Chỉ trong chốc lát, cả người hán tử bị trói không thể ức chế được run rẩy lên, trong người bắt đầu bốc ra khói trắng, bị Nam Ba ào ào hút vào thất khiếu.
Mà tùy theo khói trắng bốc lên, dung mạo hán tử kia liền khoái tốc già yếu, sau nửa canh giờ, khói trắng đạm dần, hán tử đã trở nên già nua cũng đình chỉ động đậy, hai mắt chầm chậm khép lại, đã không còn tiếng thở.
Nam Ba nhấc chân khẽ đạp đồng trụ, cả người tung bay mà xuống, rớt đất liền thuận thế bó gối, hợp mười làm ra tư thái tĩnh tọa, hai tay tách ra, chậm rãi đáp trên đầu gối, dần bế hai mắt sa vào trong tĩnh mịch.
Tả Nhi đưng trên vách núi trong không gian dưới đất tận mắt nhìn thấy cả thảy quá trình, ngấm ngầm tâm kinh lại cũng thở phào một hơi, thì ra là vậy, nếu là án đường lối thường quy tu luyện, làm sao có thể khôi phục được thần hồn cảnh đỉnh phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.