Phi Thiên

Chương 3551: Gặp biến không sợ hãi (2)




Nàng trước cho rằng có thể đem gả nữ nhi tới, tất nhiên là phải chọn lựa kỹ càng, tư sắc chắc chắn sẽ không kém, thế nhưng nàng đánh giá thấp huyết thống, không phải ai cũng có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp, mà nàng năm đó tham dự các loại tụ hội nhìn thấy những nữ nhân đồng ý xuất đầu lộ diện kỳ thực cũng đều là có vài phần sắc đẹp, dáng dấp kém có mấy người dám đi ra khoe khoang sắc đẹp? Mà người phía dưới báo tình hình cho nàng cũng sẽ không ăn no dửng mỡ đi đánh giá tư sắc của thiếp thất vương gia, lúc này sau khi gặp mặt mới khiến Vân Tri Thu khiếp Sợ.
Vân Tri Thu hiện giờ mới có thể tưởng tượng ra đám hàng tướng kia chỉ cần liên hôn chỉ cần có nữ nhi đều gả vào Vương phủ.
Vân Tri Thu xem như là đã hiểu cái gì gọi là cao thấp mập ốm mồi người mỗi vẻ, có số ít người quả thực hơi mập một chút, đoán chừng khắp thiên hạ thiên vương nạp thiếp có thể nạp người như vậy, Miêu Nghị là người đầu tiên, Vương gia khác nạp thiếp, không phải tuyệt sắc phía dưới ai dám đưa vào Vương phủ?
Miêu Nghị cũng là lần đầu trở về chính thức gặp mặt đám thiếp thất của mình, sau khi tận mắt thấy, Miêu Nghị muốn nặn ra một nụ cười cũng không nặn ra nổi nữa, nói chung trở nên rất bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi!
Đại khái đi một vòng trong đám người. Vân Tri Thu dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, đối với Miêu Nghị.
- Vương gia, trước đây trong nhà tỷ muội trước kia ít có chuyện gì thiếp có thể cùng bọn tỷ muội đơn độc giao lưu, từng người thương lượng, bây giờ nhiều tỷ muội như vậy, sợ là không được, nên có một quy tắc, Vương gia thấy thế nào?
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Quy tắc Vương phi quyết là được. Vương phi nàng quyết định đi!
Trước mặt mọi người, Vân Tri Thu muốn chính là những lời này, coi là người này thức thời, lúc này hạ thấp người hành lễ nói:
Thiếp tuân mệnh.
Nấn ná một chút, hai người cùng chúng nữ quyến cáo từ, đang định rời đi, đột nhiên có tiếng người gọi to một tiếng.
- Vương gia!
Một nữ nhân thân thể kiện tráng chặn lối đi, Miêu Nghị ngây người nhìn thiếp thất này, nếu không nhìn người còn tưởng răng là nam nhân nào đang nói chuyện với hắn.
Thiếp thất trước mắt này quả là lưng hùm vai gấu, khổ người so với Miêu Nghị còn lớn hơn, phải nói là lớn hơn rất nhiều, đầu so với Miêu Nghị cũng cao hơn nửa cái đầu, con mắt to như chuông đồng, lỗ mũi hướng lên trời, hàm dưới rất rộng, bạnh ra có chút khác người, về chân mày lá liều, người mặc quần áo lụa trắng thanh nhà, bộ ngực vô cùng đầy đặn, nhìn đã có cảm giác nặng nề.
Miêu Nghị nhanh chóng liếc nhìn Dương Triệu Thanh, thấy Dương Triệu Thanh không có bất kỳ phản ứng nào, liền hiểu rằng là thiếp thất của mình, có điều vừa rồi vì sao không thấy, vừa rồi trốn đi đâu rồi, từ đâu xuất hiện? Nói chung đột nhiên đi ra, xác thực làm cho Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc.
Vân Tri Thu nghiêng đầu liếc nhìn Miêu Nghị tựa hồ đang nuốt nước miếng, hỏi lại vị to con kia:
- Không biết quý tính đại danh muội muội?
- Nhiếp Vô Diễm!
Một tiếng nói to rõ ràng vang lên, nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Xin hỏi Vương gia, đem chúng ta giam lỏng ở chỗ là dụng ý gì?
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Tại sao lại nói là giam lỏng?
Nhiếp Vô Diễm phất tay chỉ hướng vương phủ, lớn tiếng trách cứ:
- Trong vương phủ đình viện vô số, vì sao có thiếp thất có thể đi, có thiếp thất không thể đi, là ghét bỏ chúng ta dáng dấp không đẹp sao?
Thiếp thất khác dáng dấp không đẹp không dám nói, nhưng cũng đều một mực cân nhắc vì sao không cho các nàng vào ở Vương phủ, mà lại đứng chen chân ở chỗ này.
Lời trách cứ này lẽ nào không làm khó Miêu Nghị sóng to gió lớn tới rồi.
- Ngươi suy nghĩ nhiều, bản vương nhận được mật báo, trong các ngươi có thể có lần gian tế, vương phủ trọng địa, há có thể cho gian tế lẫn vào, đang từng người kiểm tra, không vấn đề đương nhiên sẽ dời vào Vương phủ sắp xếp chỗ ở, ngươi cảm thấy có vấn đề gì sao?
Nhiếp Vô Diễm không lời chống đỡ, gật đầu tỏ ý biết rồi lui vào đoàn người biến mất.
Rời khỏi biệt viện, trở lại vương phủ Vân Tri Thu đương nhiên là đã đánh giá một lượt, vẻ mặt bình tĩnh của Miêu Nghị từ lúc gặp đám thiếp thất đến giờ vẫn không thay đổi.
Vào bên trong nhà chính, nhìn đồ đạc bày biện trong phòng Vân Tri Thu đột nhiên không đau không nhột tới một cầu.
- Vương gia nạp thiếp quả nhiên là không giống người thường, khẩu vị thật là lạ!
Miêu Nghị trong lòng rốt cục khẽ giật mình một cái.
- Ha ha... Vân Tri Thu nhịn cả đoạn đường, lúc này không có người ngoài rốt cục không nhịn nổi nữa, cười ngất ngưởng, nghĩ tới Nhiếp Vô Diễm cản đường kia, còn nữa bộ dạng Miêu Nghị há hốc mồm nuốt nước miếng, nàng chống tay lên bàn trà suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Nàng lần lượt đánh giá một chút, hơn một ngàn người, có thể coi là tuyệt sắc cũng chỉ mấy người, tư sắc thượng thừa chiếm hai phần, còn sót lại đa phần tư sắc bình thường, còn có một phần nhỏ tư sắc quả thực không đẹp. Nhiếp Vô Diễm chính là một trong số đó.
Miêu Nghị ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng
- Thu tỷ nhi, cớ gì trông mặt mà bắt hình dong, Thanh Chủ làm thiên đế, nhưng có phải vì dung mạo của thiên hậu mà ghét bỏ đâu?
– Ta sai rồi, ta sai rồi. Vân Tri Thu cười đến thở không được xua tay. Mãi đến lúc tâm tình nàng ổn định lại, Miêu Nghị mặt không chút thay đổi nói:
- Tô Vận bên kia nói sao?
Tân tình của hắn thực sự không vui nổi, xấu đẹp vui buồn chính là chuyện thường tình mình ủ ra rượu đặng thì bản thân đành phải nuốt, hắn không thể bởi vì người ta dáng dấp không xinh đẹp mà bỏ người ta, nên đành giữ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.