Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 230: MẠT SÁT, NỬA NGƯỜI NỬA THỦ




CHƯƠNG 231: MẠT SÁT, NỬA NGƯỜI NỬA THỦ
Editor: Luna Huang
Đôi dị đồng lam sắc lóng lánh kia của Ngọc Vô Thương rơi vào trong mắt của Lam Vũ, đồng dạng chói mắt, hắn lộp bộp nói: “Ngươi, ngươi tộc nhân của ta?”
“Không!” Thoại âm bất quá vừa rơi, Lam Vũ bỗng nhiên hét rầm lên, “Không phải, ngươi không tộc nhân của chúng ta! Ngươi là dư nghiệt năm đó, Vũ Linh là mẫu thân của ngươi, đúng hay không!” Trên người của Ngọc Vô Thương không có bao nhiêu khí tức của giao nhân, nếu không phải mâu sắc bán đứng hắn Lam Vũ cũng sẽ không một mắt nhận ra hắn.
“Dư nghiệt?” Nghe được hai chữ này, Ngọc Vô Thương châm chọc cười, đây là lần đầu Cố Khuynh Thành nhìn thấy hắn hắn vẻ mặt như thế.
Trước kia Ngọc Vô Thương biểu tình lạnh nhạt trừ phi trước mặt Cung Khanh Nguyệt, bằng không cho tới bây giờ sẽ không xuất hiện ra vẻ gì khác, nhưng hôm nay hắn cũng lộ ra một nụ cười châm chọc, đây có phải nói rõ hắn chính là người của bộ tộc giao nhân hay không?
“Ta, ta không phải là ý đó.” Lam Vũ cúi thấp đầu, nắm chặt quả đấm bên cạnh thân, có chút lúng túng đổi giọng, “Vũ Linh, nàng công chúa xinh đẹp nhất trong là cả bộ tộc giao nhân, nhưng nàng không nên thích phàm nhân, nàng không nên vì sống chết của phàm nhân mà chọn chết, đến tộc trưởng vị của bộ tộc giao nhân cũng không cần. Nếu là năm đó, nàng nguyện ý trở về kế vị, nàng cũng sẽ không chết…”
“Sẽ không chết?” Ngọc Vô Thương lại là một tiếng châm chọc cười, “Giao nhân các ngươi, vẫn phái người truy sát nàng, lại luôn miệng nói, nàng sẽ không chết? Các ngươi người nhiều như vậy bao vây tiễu trừ, nàng không chết các ngươi sẽ cam tâm sao?”
Nghe đối thoại hỗn loạn của hai người, Cố Khuynh Thành xem như là biết rõ đại khái, xem ra, mẫu thân của Ngọc Vô Thương đã từng là công chúa của bộ tộc giao nhân, sau đó thích con người, cuối cùng sinh Ngọc Vô Thương mà chết, bất quá trong lúc đó, bộ tộc giao nhân từng phái người truy sát mẫu thân của Ngọc Vô Thương.
Cố Khuynh Thành nhìn Ngọc Vô Thương cùng Lam Vũ, càng phát giác chuyện này có loại xu thế quả cầu tuyết, càng lăn càng to.
Mắt thấy Ngọc Vô Thương càng ngày càng kích động, Cố Khuynh Thành hắng giọng một cái, nói: “Ngọc sư huynh, việc này tạm thời không nên nói ra, đều đi qua rồi ngươi nên buông xuống. Bất quá, bộ tộc giao nhân các ngươi cũng quá không phải là thứ gì, cứ như vậy ngươi còn muốn để ta tin tưởng ngươi, giao Tiểu Lam cho ngươi? Mộng đẹp!”

Hô… Cố Khuynh Thành thở ra một hơi dài, nhìn Tiểu Lam hôn mê bất tỉnh trong lòng ngực mình, yên lặng vì cơ trí mới vừa rồi của mình mà tán thưởng, may là nàng không có tin Lam Vũ, bằng không Tiểu Lam nhất định mất mạng.
Cái gì bộ tộc giao nhân, loại ma thú đơn thuần nhất trong truyền thuyết, kết quả cư nhiên hãm hại như thế, đơn giản là cho người mở rộng tầm mắt.
Cố Khuynh Thành âm thầm nói, đồn đãi không thể tin, đồn đãi tuyệt là tiết tấu giả dối.
“Cố sư muội, đưa Tiểu Lam cho ta, ta tới lấy giao hải minh châu.” Ngọc Vô Thương sớm cũng cảm giác được trong Lư Diêm sơn mạch có giao nhân xuất hiện liền vội chạy đến, đem đối thoại của Cố Khuynh Thành cùng Lam Vũ toàn bộ nghe xong mới đi vào, cũng biết, giao hải minh châu trong bụng Tiểu Lam.
Vọng Thư Uyển
Mẫu thân trước đây đã nói với hắn, giao hải minh châu là mạch máu của bộ tộc giao nhân, về phương pháp sử dụng giao hải minh châu còn có bí pháp giữ kín không nói ra, mẫu thân đã từng là người có hy vọng trở thành nữ hoàng nhất trong bộ tộc giao nhân, sớm truyền thụ cho hắn.
Chỉ là, hắn không cảm thấy, có một ngày hắn sẽ trở lại bộ tộc giao nhân, nên những bí pháp này, hắn chưa từng sử dụng, cũng chưa từng đề cập với bất luận kẻ nào, trên người hắn chảy một nửa dòng máu của giao nhân.
Bao quát phụ thân của hắn, đến bây giờ còn cho rằng, thân nương hắn chẳng qua là một nữ ngư dân, là vì sinh hạ hắn nên lúc hắn chín tuổi mới rời bỏ nhân gian, chỉ có hắn biết, mẫu thân thân là giao nhân không thể kết hợp với nhân loại, càng không thể sinh hài tử.
Bởi vì, máu của nhân loại sẽ ô nhiễm huyết mạch tinh thuần của bộ tộc giao nhân, sẽ bị tổ tiên của bộ tộc giao nhân nghiêm phạt, mà nghiêm phạt này chính là từ từ mất đi sinh mệnh. Mà tất cả lực lượng của mẫu thân toàn bộ truyền đến trên người của hắn, nên thiên phú của hắn mới có thể tốt hơn rất nhiều so với thường nhân, cho dù không tu luyện thế nào cũng sẽ không thụt lùi.
Mà hết thảy này, đều là mẫu thân quên mình đổi lấy.
“Ngươi có thể lấy giao hải minh châu ra?” Lam Vũ kinh ngạc nói, nhưng tiếng nói vừa dứt, hắn lại hiểu rõ: “Mẫu thân của ngươi, nàng nên nói chuyện giao hải minh châu cho ngươi biết, nên ngươi biết cũng không kỳ quái.”
Cố Khuynh Thành nghe được lời của Lam Vũ, ngước mắt nhìn về phía Ngọc Vô Thương, “Ngươi thật sự có biện pháp, dưới tình huống không làm thương hại Tiểu Lam lấy giao hải minh châu ra?”
“Yên tâm.” Ngọc Vô Thương an ủi nhìn nàng một cái.
“Được, ta tin tưởng một hồi.” Rốt cuộc là đồng sinh cộng tử, Cố Khuynh Thành vẫn là chọn đưa Tiểu Lam cho Ngọc Vô Thương.
Ngọc Vô Thương tiếp nhận Tiểu Lam, tay phải bay qua, lòng bàn tay hướng lên trên, không biết mặc niệm một câu gì, một quang mang lam sắc từ trong lòng bàn tay của hắn nhảy lên cao, dần dần lam nhạt biến thành lam đậm, cuối cùng lộ ra màu đen.
Mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, không kịp nói, Ngọc Vô Thương đưa bàn tay thiếp đến bụng của Tiểu Lam, tiếp tục nói thầm một ít lời người bên ngoài nghe không rõ.
Theo mồ hôi hột trên trán Ngọc Vô Thương càng ngày càng nhiều, quang mang triệt để tiến nhập bụng của Tiểu Lam, chỉ chốc lát sau, một hạt châu nhũ bạch sắc lớn như mắt người từ trong miệng Tiểu Lam phun ra, sau khi Lam Vũ thấy được, lập tức kinh hô lên: “Là, là giao hải minh châu! Là giao hải minh châu!”
Không nghĩ tới, Ngọc Vô Thương chỉ có huyết mạch nửa người nửa thú của giao nhân, cư nhiên thực sự nắm giữ bí pháp khống chế giao hải minh châu.
Trước mắt Lam Vũ sáng ngời nghĩ nếu là đem Ngọc Vô Thương về bộ tộc giao nhân, đối với bộ tộc giao nhân mà nói là một chuyện thiên đại hảo sự! Phải biết rằng, không phải là mỗi một giao nhân đều có thể khống chế giao hải minh châu, trong bộ tộc giao nhân sớm đã có nói, chỉ có giao nhân được giao hải minh châu công nhận mới có thể khống chế giao hải minh châu, mà người nọ chính là trời của bộ tộc giao nhân.
Nói cách khác, giao nhân được giao hải minh châu công nhận, chính là hoàng tân nhậm.
Lam Vũ tính toán, bên kia Cố Khuynh Thành cùng Ngọc Vô Thương đều đang nhìn chăm chú Tiểu Lam, lúc giao hải minh châu từ miệng Tiểu Lam ra ngoài, Tiểu Lam liền chuyển, vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành, Tiểu Lam suy yếu mở miệng: “Chủ nhân…”
“Ta ở, Tiểu Lam, ngươi không cần nói, ta mang ngươi về.” Cố Khuynh Thành từ tay của Ngọc Vô Thương tiếp nhận Tiểu Lam, thấy Tiểu Lam suy yếu uể oải trong lòng nàng tê rần, hướng Ngọc Vô Thương dò hỏi: “Đây là có chuyện gì? Tiểu Lam bất quá là nuốt giao hải minh châu, làm sao sẽ biến thành như vậy?”
“Giao hải minh châu là bảo bối bảo bối bộ tộc giao nhân, chỉ có giao nhân tới gần mới sẽ không xảy ra chuyện. Nếu như là những người khác tới gần hoặc dùng, sẽ bị hút tinh khí trong cơ thể, nên cái dạng này của Tiểu Lam là bình thường, nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
Ngọc Vô Thương giải thích xong, quay đầu nhìn về phía Lam Vũ, lạnh lùng nói: “Cầm giao hải minh châu, về Nam Hải đi.” Hắn không dám cam đoan, Lam Vũ dừng lại một chút nữa hắn còn có thể khắc chế lửa giận của mình hay không, sẽ giết chết Lam Vũ hay không.
“Ngươi cũng là giao nhân, không bằng cùng ta trở về Nam Hải đi.” Lam Vũ cất xong giao hải minh châu, không quên khuyên bảo Ngọc Vô Thương.
“Không có khả năng.” Ngọc Vô Thương không chút suy nghĩm kiên quyết cự tuyệt,
Cố Khuynh Thành cau đầu mày lại một chút, không tán thưởng Lam Vũ cũng có chút không thích: “Ngươi đi nhanh lên, chờ ta đổi ý chỉ sợ ngươi muốn chạy cũng không kịp.”
Lời này vừa ra, Lam Vũ lẩm bẩm, dù sao Cố Khuynh Thành ngoan tuyệt hắn thấy qua, trong lòng vẫn là có chút bận tâm Cố Khuynh Thành sẽ thực sự hạ tử thủ. Cũng được, còn nhiều thời gian, tổng có cơ hội mang nhi tử của Vũ Linh công chúa về, hiện tại hắn vẫn là vội vàng đem giao hải minh châu mang về Nam Hải mới tốt.
“Vậy ta đi trước.” Lam Vũ Lam Vũ Ngọc Vô Thương cùng Cố Khuynh Thành cúi mình vái chào, xem như là cảm tạ hai người bọn họ giúp hắn tìm được giao hải minh châu sau đó xoay người ly khai.
Thẳng đến thân ảnh của Lam Vũ biến mất trong tầm mắt của hai người, Cố Khuynh Thành mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thực sự không trở lại bộ tộc giao nhân?” Nói cho cùng, Ngọc Vô Thương cũng là nửa người nửa thú, ở thế giới loài người sinh hoạt càng lâu đối với hắn nhất định sẽ sản sinh thương tổn, đây là không thể nghi ngờ.
“Không trở về.” Ngọc Vô Thương thu hồi ánh mắt, nhẹ phẩy nhẹ phẩy tay áo, xoay người đi ra ngoài Lư Diêm sơn mạch.
Cố Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, cất bước đuổi theo vừa đi vừa nói chuyện: “Nghe giọng của Lam Vũ tựa hồ bộ tộc giao nhân bị đại nạn, ngươi nói như thế nào cũng là hài tử của công chúa giao nhân, ta không tin mẫu thân ngươi sẽ để ngươi hận bộ tộc bỏ mặc sinh tử bộ tộc giao nhân.”

vongthuuyen.com
“Ngươi có ý gì?” Ngọc Vô Thương dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Cố Khuynh Thành, mày nhăn lại, tựa hồ suy tính hàm nghĩa chân thực lời trong lời ngoài của Cố Khuynh Thành, hai mắt hắn giật giật không có đợi được Cố Khuynh Thành trả lời, nhân tiện nói: “Ngươi là muốn ta trở lại bộ tộc giao nhân?”
“Ta chẳng qua là đề nghị, có trở về hay không còn phải xem ý nguyện của bản thân ngươi.” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt nói.
Công chúa Vũ Linh thân là công chúa của bộ tộc, đối với quy củ của bộ tộc giao nhân nàng nhất định là biết, nên Cố Khuynh Thành cảm thấy nàng cũng không nhất định hận bộ tộc giao nhân, tương phản, nàng trước khi chết, nói không chừng còn dặn Ngọc Vô Thương để hắn trở về bộ tộc giao nhân.
Dù sao, thân là nửa người nửa thú, thân phận của Ngọc Vô Thương một khi bại lộ, có thể tiếp nhận hắn, cũng không phải nhân loại ở chung nhiều năm mà sẽ chỉ là người cùng tộc mà hắn hận. Kỳ thực, có đôi khi, ma thú so với nhân loại giản đơn hơn, so với nhân loại có bao dung hơn, Cố Khuynh Thành tin tưởng Ngọc Vô Thương cũng minh bạch điểm này, ngày hôm nay mới không có giết Lam Vũ, còn giao giao hải minh châu cho Lam Vũ, để hắn mang về cứu Nam Hải.
Đủ thấy Ngọc Vô Thương đối với Nam Hải cũng không phải là hận sâu tận xương như trong tưởng tượng của hắn.
Ngọc Vô Thương nhìn Cố Khuynh Thành, con ngươi lam sắc hiện lên quấn quýt, thần sắc kinh ngạc, hắn củ kết có nên về bộ tộc giao nhân không, giống như là Cố Khuynh Thành nghĩ một dạng, hắn là nửa người nửa thú, ở trên đại lục quá lâu thân thể có thể sẽ từ từ thoái hóa, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân chết có liên quan đến bộ tộc giao nhân hắn liền không muốn trở về.
Bất quá, càng làm Ngọc Vô Thương kinh ngạc là Cố Khuynh Thành đã biết thân phận của hắn nhưng không có biểu hiện ra bất luận một chút xíu chán ghét gì, tuyệt đại đa số người trên đại lục chán ghét cùng căm hận nửa người nửa thú hơn cả ma thứ.
Trong mắt nhân loại, nửa người nửa thú đại biểu hắn không phải người cũng không phải thú, đồng thời sẽ có thời khắc tùy thời bộc phát ra tàn nhẫn của ma thú, đối với nhân loại mà nói, thấy nửa người nửa thú biện pháp thông thường chính là giết nó!
Liều lĩnh giết!
Phải biết rằng, tồn tại của nửa người nửa thú thập phần thưa thớt, nhưng một bộ phận người rất thưa thớt này, lại chiếm được quan tâm lớn nhất của thượng thiên, thiên phú cùng tốc độ tu luyện xa không phải người thường có thể so sánh được, hơn nữa trên người bọn họ có tàn nhẫn của ma thú, cũng có chỉ số thông minh của nhân loại, đây là nguyên nhân nhân loại muốn giết nửa người nửa thú.
Bởi vì, nhân loại sợ hãi nửa người nửa thú khiến cho bọn họ không cho phép nửa người nửa thú tồn tại!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.