Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 229: CHẤN KINH, THÂN PHẬN CỦA NGỌC VÔ THƯƠNG




CHƯƠNG 230: CHẤN KINH, THÂN PHẬN CỦA NGỌC VÔ THƯƠNG
Editor: Luna Huang
(Luna: chớ nói với ta ổng là giao nhân nha @@ choáng váng thiệt)
Thanh âm của Lam Vũ bi thương lộ ra tang thương, một mình ở tha hương không quen thuộc qua nhiều năm như vậy, hắn rất tưởng niệm cố hương Úy Lam của mình, càng nhớ tộc nhân đơn thuần, may là ở thế giới loài người qua ba năm, Lam Vũ vẫn là rất không có thói quen tính toán cùng chém giết giữa người và người.
“Dù cho ngươi trộm đi giao hải minh châu, bọn họ truy sát ngươi, vậy cũng không quan hệ đến Tiểu Lam. Ngươi trả lại Tiểu Lam cho ta, ta phái người tiễn ngươi hồi Nam Hải.” Cố Khuynh Thành có chút đồng tình tao ngộ của Lam Vũ, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bởi vậy mà nhẹ dạ. Mỗi người đều có bất đắc dĩ riêng, đều có nổi khổ riêng, nếu mỗi người đều cần nàng tha thứ, vậy nàng sẽ thực sự mệt chết.
Nàng không phải là anh hùng, cái loại chuyện cao thượng này nàng không có, nàng làm tất cả chỉ là vì mình và người nhà mà thôi, sự việc và sự vật khác không có cọng lông quan hệ đến nàng, nàng chỉ cần mang Tiểu Lam về.
“Không phải như vậy!” Lam Vũ bỗng nhiên kích động, ôm Tiểu Lam gầm nhẹ nói: “Lúc ta và người của Lưu Tiên tông tranh đoạt giao hải minh châu, phi ưng bốn cánh đột nhiên xuất hiện, nuốt giao hải minh châu vào trong bụng. Hiện tại, giao hải minh châu vẫn còn trong bụng nó, ta không có khả năng giao nó cho ngươi.”
Giao hải minh châu đối với toàn bộ bộ tộc Nam Hải Giao Nhân có tầm quan trọng sinh tử tồn vong, nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không lao lực thiên tân vạn khổ đến Lưu Tiên tông tìm giao hải minh châu về. Phải biết rằng, nếu như không có giao hải minh châu, toàn bộ Nam Hải trong vòng năm năm sẽ khô kiệt, bộ tộc giao nhân cũng sẽ ở chết trong khô kiệt đó.
Nguyên bản, bộ tộc giao nhân có thọ mệnh rất dài cùng dung nhan bất lão, cũng là bởi vì giao hải minh châu bị mất, toàn bộ bộ tộc giao nhân thoáng cái trở nên xấu xí bất kham, mất đi mỹ mạo vốn có.
Ngay cả hắn, hình dạng tuấn mỹ trước đây biến thành dung mạo miễn cưỡng được cho là thanh tú tại như hiện vậy.
(Luna: Xong câu này ta điên thật rồi >” đẹp như vậy còn chê? Không lấy cho ta)
Nên vì bản thân hắn, vì một tộc nhân, vì toàn bộ Nam Hải, hắn phải giao hải minh châu về, nhất định! Dù cho giao hải minh châu bị phi ưng bốn cánh nuốt vào trong bụng, hắn cũng sẽ đem phi ưng bốn cánh mang về Nam Hải.
Chạm đến kiên định trong mắt Lam Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành lạnh buốt, giọng nói cũng biến thành băng lãnh, "Ý của ngươi là, ngươi muốn mang Tiểu Lam về, sau đó rạch bụng nó lấy giao hải minh châu ra sao?"
Giao hải minh châu đã Tiểu Lam nuốt vào, muốn thu hồi giao hải minh châu ngoại trừ muốn giết chết Tiểu Lam Cố Khuynh Thành nghĩ không ra những biện pháp khác.
Nhưng nếu như Lam Vũ dám nói phải, nàng tuyệt đối sẽ làm cho có mạng đến không có mạng trở về!

"Không, không phải!" Lam Vũ bị băng lãnh đáy mắt của Cố Khuynh Thành dọa kinh sợ, trong lòng mạnh nhảy vội vã giải thích: "Ta không biết thu hồi giao hải minh châu muốn như thế nào, nhưng ta biết, giao nhân công chúa chúng ta nhất định có biện pháp dưới tình huống của không làm thương hại phi ưng bốn cánh thu hồi giao hải minh châu."
Lam Vũ cũng là ma thú, hắn so với loài người hiểu ma thú hơn, cũng so với nhân loại đau lòng ma thú hơn. Huống hồ Tiểu Lam dùng giao hải minh châu chỉ là tình huống ngoài ý muốn, hắn nhìn ra được lúc đó Tiểu Lam là muốn giúp hắn, nên hắn sẽ không để cho Tiểu Lam gặp chuyện không may.
Chính như Tiểu Lam sẽ giúp đỡ hắn, đều là xuất phát từ hai bọn họ là cùng loại.
Thế nhưng, mặc dù có được Lam Vũ bảo chứng, Cố Khuynh Thành vẫn không thể giao Tiểu Lam cho hắn. Lam Vũ chỉ là một tướng quân, trên hắn mặt trên còn có công chúa cùng hoàng của bộ tộc giao nhân, nếu là bọn họ cố ý muốn giết Tiểu Lam, lấy giao hải minh châu ra, Lam Vũ cũng vô lực ngăn cản.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy, Tiểu Lam ở bên người nàng tương đối an toàn.
Vọng Thư Uyển
"Ta không muốn làm khó dễ ngươi, đem Tiểu Lam giao cho ta, ta coi như chưa thấy qua ngươi." Cố Khuynh Thành chọn lựa lui nhường một bước, không có trực tiếp lấy mạng của Lam Vũ, là nể hắn vì tộc nhân có can đảm hy sinh, nhưng nàng không hy vọng Lam Vũ không biết tốt xấu.
Rất , Lam Vũ chính là một giao nhân… Không biết tốt xấu
Lam Vũ ôm Tiểu Lam, đuôi cá hoạt động về phía sau hai bước, kiên định mà cố chấp nhìn về phía Cố Khuynh Thành, "Không có khả năng." Chỉ cần hắn còn sống, ai cũng không cần vọng tưởng lấy giao hải minh châu ra khỏi người hắn đi!
"Ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi?" Đầu mày của Cố Khuynh Thành chau lại, lấy gân thú tiên ra mang tính tượng trưng quật hai cái lên mặt đất, không tiếng động uy hiếp Lam Vũ, nàng không muốn giết Lam Vũ, nhưng nàng cũng sẽ không để Lam Vũ mang Tiểu Lam đi, biện pháp duy nhất chính là để Lam Vũ biết khó mà lui.
Nhưng Lam Vũ cũng là một cái rễ, thấy Cố Khuynh Thành quật tiên như trước cố chấp nói: "Trừ phi ngươi giết ta, bằng không ta sẽ không giao phi ưng bốn cánh cho ngươi."
"Ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thanh toàn ngươi."
Cố Khuynh Thành nổi giận, thực sự nổi giận!
Một người không biết tốt xấu như thế, nàng xem như là thấy được, nếu nhân gia chủ động muốn chết, nàng không có đạo lý không thành toàn!
"Ta không muốn cùng ngươi vi địch, ta chỉ là muốn mang giao hải minh châu về cứu lại bộ tộc giao nhân mà thôi." Thấy Cố Khuynh Thành thực sự vung tiên đánh tới chỗ mình, Lam Vũ một bên né tránh, một bên thả mềm giọng nói giải thích, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn là không có buông ra.
Cố Khuynh Thành vừa nghe ý tứ lời trong lời của Lam Vũ vẫn là muốn mang Tiểu Lam đi, đáy mắt trồi lên một hàn ý se lạnh, tốc độ huy vũ tiên roi trong tay càng lúc càng nhanh, giống như muốn thoáng cái đánh chết Lam Vũ.
"Ngươi. . ."
"Ta cái gì ta!" Cố Khuynh Thành lạnh lùng xuy cười một tiếng, trường tiên thẳng lấy song chưởng của Lam Vũ, muốn dùng tiên bao lấy Tiểu Lam mang về, nhưng Lam Vũ cũng không phải người ngu, tự nhiên nhìn thấu ý đồ của Cố Khuynh Thành, hai tay càng ôm chặt lấy Tiểu Lam nhất phó chết cũng không buông tay.
Cố Khuynh Thành âm thầm cáu giận.
Sớm biết như vậy để người của Lưu Tiên tông giết hắn, cũng không đến mức để cho nàng tại đây không duyên cớ nhịn một bụng lửa!
Thấy Lam Vũ di chuyển đuôi dài, du động trong nước như thường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành càng ngày càng lạnh, thực sự là buồn cười, nào có chuyện ôm khế ước thú của nhân gia chết sống chết sống buông tay?
Lam Vũ, ngươi liều mạng như vậy, nhân tạo nhà ngươi sao?
Cố Khuynh Thành càng nhìn lại càng giận, tần suất huy vũ gân thú tiên cũng dần dần nhanh hơn, càng về sau thật giống như một trận gió, thường thường thổi qua bên tai Lam Vũ, bộ tộc giao nhân không tính là bại hoại gì, nàng không muốn giết Lam Vũ, nhưng Lam Vũ một lần lại một lần bức bách nàng, vậy cũng không cần trách nàng hạ thủ quá mức tàn nhẫn.
"Lam Vũ, đây là ngươi tự tìm!" Cố Khuynh Thành lãnh xích một tiếng, mũi chân phải hơi xoay trên mặt đất, toàn bộ thân thể liền xoay tròn, gân thú tiên trên tay vẽ ra lực lượng hình tròn thật to chuyển động, thoáng cái đánh vào đỉnh tóc của Lam Vũ.
Dúm tóc phát ra âm thanh chậm rãi bay xuống mặt nước.
Lam Vũ thấy thế, biết Cố Khuynh Thành thực sự hạ tử thủ, đây bất quá là cho hắn một cái cơ hội cuối cùng, muốn hắn biết khó mà lui, đem Tiểu Lam giao trả lại cho nàng, thế nhưng Lam Vũ là một người có suy nghĩ thật cứng rắn, cho dù nhìn thấu ý tứ của Cố Khuynh Thành vẫn là không chuyển hướng.
"Ngươi động thủ đi, ta sẽ không giao phi ưng bốn cánh cho ngươi."
Cố Khuynh Thành tức giận nổ lên thô tục: "Ngươi con mẹ nó động kinh!" Nếu không động kinh, làm sao sẽ đến mạng cũng không cần?
Này nha, chính là đoán được nàng sẽ không thực sự giết hắn, có đúng hay không?
Cố Khuynh Thành đen mặt lại, cắn nát răng. Lam Vũ không phải là ỷ vào nàng sẽ không thực sự giết hắn sao? Vậy nàng sẽ cho hắn xem!
"Cô. . ."
Lam Vũ còn muốn tiếp tục khuyên bảo Cố Khuynh Thành đáp ứng để hắn đem phi ưng bốn cánh về, nhưng Cố Khuynh Thành căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng, chỉ cần hắn há miệng, tiên của Cố Khuynh Thành lập tức phát ra âm thanh, đâu cũng không đánh chỉ đánh mỗi hai cánh tay.
vongthuuyen.com
Lúc đầu, Lam Vũ còn có thể tránh né hai cái, nhưng Cố Khuynh Thành thấy thế hạ thủ càng ngày càng ngoan, sau lại hầu như mỗi một tiên cũng sẽ không thất bại, trăm phần trăm đánh vào trên cánh tay của hắn.
Da thịt nửa người trên của bộ tộc giao nhân đều rất yếu đuối, chỉ cần một tiên sẽ xuất hiện vệt máu dữ tợn, song chưởng của Lam Vũ hiện đầy vệt máu sâu thấy tới xương, dài nhất có hơn mười cm, ngắn nhất cũng có sáu cm.
Vừa nhìn, hai cánh tay hắn, hình như là bị phế rồi.
Thế nhưng, Lam Vũ vẫn là ôm thật chặt Tiểu Lam, gương mặt cố chấp, Cố Khuynh Thành thấy, giận không chỗ phát tiết: "Ta cho ngươi biết, Tiểu Lam ta là ta là không có khả năng cho ngươi mang đi. Ngươi giao Tiểu Lam ra đây, ta tiễn ngươi về Nam Hải, bằng không chỉ sợ ngươi có mạng đi không có mạng về!"
Giọng của Cố Khuynh Thành lãnh khốc mà thấy máu, coi như tùy thời muốn lấy tính mạng của Lam Vũ.
Lam Vũ hung hăng rùng mình một cái có chút kinh ngạc nói: "Ngươi thực sự muốn giết ta?"
"Phế ngôn!"
Cố Khuynh Thành tức giận đến liếc mắt, sắc mặt hàn ý càng ngày càng đậm, nhìn trong lòng Lam Vũ run sợ, có lẽ là không nghĩ tới Cố Khuynh Thành thực sự muốn giết hắn, chợt nghe Cố Khuynh Thành nói như vậy, Lam Vũ ngẩn ra, thấy hắn sững sờ, Cố Khuynh Thành chờ đúng thời cơ, một tiên hướng đến ngực hắn nhưng không có thương tổn đến hắn, mà là bao lấy Tiểu Lam mang về.
"Đưa ta!" Lam Vũ thấy Tiểu Lam bị Cố Khuynh Thành mang về, nóng ruột, cũng không kịp mình bây giờ có đuôi liền trực tiếp chạy lên bờ, nhưng hắn không cất bước nổi thoáng cái ngã sấp xuống.
Cố Khuynh Thành một tay ôm Tiểu Lam hôn mê bất tỉnh, một tay cầm tiên nhìn về phía Lam Vũ, lạnh lùng thốt: "Tiểu Lam vốn chính là thú khế ước của ta, tại sao có thuyết pháp trả lại cho ngươi? Lam Vũ, hôm nay Tiểu Lam ta mang về, tuy nói là ta trước đoạt lại, nhưng ta như trước thực hiện hứa hẹn, thả ngươi ly khai, ngươi đi đi."

"Trả phi ưng bốn cánh lại cho ta." Lam Vũ lệ khí, biến trở về hai chân, đứng ở trước mặt Cố Khuynh Thành, cố chấp đưa tay.
Cố Khuynh Thành nhướng mày. Phun ra ba lạnh như băng: "Không khả năng." Nói xong, nàng quay đầu đã đi, lười để ý Lam Vũ. Về phần giao hải minh châu nàng sẽ nghĩ biện pháp dưới tình huống không làm thương hại Tiểu Lam, lấy ra, trả lại cho Lam Vũ, nhưng muốn Tiểu Lam về Nam Hải trăm triệu lần không có khả năng.
Nhưng ai biết, Cố Khuynh Thành vừa đi, Lam Vũ thật tựa như phát điên, từ phía sau lưng công kích Cố Khuynh Thành.
Cũng may Cố Khuynh Thành sớm đã có đề phòng, quay người lại, tiên thật dài, ba. . . Rơi vào trên người của Lam Vũ, Lam Vũ thống khổ khẽ hô, vẫn như cũ hô: "Trả phi ưng bốn cánh lại cho ta, trả giao hải minh châu lại cho ta!"
"Ngươi. . ."
"Cố sư muội."
Cố Khuynh Thành lạnh lùng đảo mắt qua đang nghĩ ngợi quát Lam Vũ ngừng lại, lại nghe được thanh âm của Ngọc Vô Thương bỗng nhiên xuất hiện.
"Cố sư muội." Ngọc Vô Thương đạp không rơi xuống trước mặt Cố Khuynh Thành, như trước nhẹ gọi một tiếng. Ngày hôm nay, Ngọc Vô Thương mặc một bộ cẩm bào lam sắc tú bạch hoa, tóc bạc phiêu dật, dị đồng lam sắc bộc phát sáng rực chói mắt.
Chống lại đôi dị đồng lam sắc kia của Ngọc Vô Thương, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nghĩ tới con ngươi của Lam Vũ, lập tức quay đầu, nhìn về phía Lam Vũ, đã thấy Lam Vũ kinh ngạc nhìn đứng ở đó, khó có thể tin nhìn Ngọc Vô Thương, trong hai mắt tràn đầy không giải thích được.
Cố Khuynh Thành chú ý tới, con ngươi của hai người bọn họ đồng dạng lam sắc, chỉ là nhan sắc của Ngọc Vô Thương sâu hơn một ít, mà nhan sắc hai tròng mắt của Lam Vũ lại nhạt hơn không ít.
Bỗng nhiên, một loại nghĩ cách, bò lên trên lòng của Cố Khuynh Thành. Ngọc Vô Thương sẽ không phải là giao nhân chứ?
Tê. . . Cố Khuynh Thành âm thầm hít một ngụm lãnh khí, nếu nói Ngọc Vô Thương là giao nhân cũng không phải không khả năng, dù sao không có nhân loại bình thường sẽ có đầu một đầu tóc bạc cùng dị đồng lam sắc, hai tiêu chí này, tựa hồ cũng nói cho Cố Khuynh Thành không phải là loài người.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành không dám xác nhận.
Nếu như Lam Vũ chưa từng xuất hiện, nàng căn bản sẽ không hoài nghi trên người Ngọc Vô Thương, bởi vì tất cả cử chỉ của Ngọc Vô Thương quá mức nhân tính hóa, không có nửa điểm cử chỉ của bộ tộc giao nhân.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ta đã trở lại rồi đây, có ai nhớ ta hơm nè



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.