Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 226: ÁC ĐẤU, TIỂU LAM MẤT TÍCH




CHƯƠNG 226: ÁC ĐẤU, TIỂU LAM MẤT TÍCH
Editor: Luna Huang
Nguyên bản trong phòng làm việc của rộng lớn, lúc này một mảnh yên lặng, bầu không khí nặng nề, cho người hít thở không thông.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên ghế, không rên một tiếng, nhưng lại có một cổ khí thế của vô hình làm cho Tu Văn nói không ra lời. Tu Văn sống nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều đại tràng diện, chống lại mâu tử đen kịt thanh lãnh của Cố Khuynh Thành như trước nhịn không được có chút kinh hãi.
Lúc trước, Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà ở chung một chỗ, Tu Văn chỉ cảm thấy khí tràng của Mộ Quân Tà quá mức cường đại mới có thể khiến cho hắn có chút không thở nổi, nhưng hôm nay Mộ Quân Tà ngồi ở một bên, nhìn cũng không nhìn bên này, thế nhưng khí thế của Cố Khuynh Thành cũng không giảm phân nửa, hình như chỉ cần ngồi ở đó liền có uy áp vô hình thả ra trực bức đến chỗ hắn.
Tu Văn âm thầm kinh hãi, trách không được Mộ Quân Tà yên tâm Cố Khuynh Thành như thế, một câu nói cũng không hỏi, cảm tình là biết nha đầu Cố Khuynh Thành này cũng không phải dễ chọc nha!
Ai… Đều do đám trưởng lão này ở không đi gây sự, ngươi nói trực tiếp để Cố Khuynh Thành đi vào không phải tốt sao? Còn làm ra những thứ chuyện thích thiêu thân này để hắn vô duyên cớ ngồi đây lo sợ!
“Khuynh Thành…” Tu Văn chỉ cảm thấy môi cũng lỡ ra, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời hắn cảm thấy Cố Khuynh Thành trước đây thật có thể giả bộ, nhất phó hình dạng cả người lẫn vật vô hại, đối với hắn cũng coi như tôn kính, hiện tại Tu Văn mới hiểu được nguyên bản khi đó hắn còn chưa chọc giận Cố Khuynh Thành, nếu là chọc giận nàng, nàng cũng mặc kệ hắn là ai.
Cố Khuynh Thành miễn cưỡng nâng mí mắt lên, quét Tu Văn một mắt, “Sáng mai phải tỷ thí?”
Hai chữ cuối cùng như nhún nhảy ở ngày trên đầu lưỡi bị cắn thật mạnh, đủ thấy Cố Khuynh Thành đối với chuyện tỉ thí nửa điểm cũng không vui vẻ.
Hô hấp của Tu Văn căng thẳng, theo bản năng đề phòng Cố Khuynh Thành, lộp bộp nói: “Đúng vậy, ngươi có muốn tham gia hay không?”
“Ta có thể không để sao?” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt nói, trong tay thưởng thức ly trà nhỏ, sóng nước trong ly trà nho nhỏ thay phiên chuyển như đang đang khiêu vũ, nhưng Tu Văn biểu thị rất đồng tình với ly trà kia, rất sợ Cố Khuynh Thành không nghĩ qua là ly trà sẽ rơi xuống biến thành mảnh nhỏ.

(Luna: Nói thật nhé, Tu Văn dù sao cũng sống bao lâu rồi, không lý nào sợ thành như vậy được @@ truyện này quá mức bàn tay vàng rồi T_T chắc xong bộ này với hai bộ huyễn vẫn đang edit ta sẽ không chạm vào bộ huyễn nào nữa đâu.)
“Không, không thể.” Tu Văn thấp thỏm nói.
“Nếu không thể, ngươi còn hỏi ta có muốn tham gia hay không? Tổng phó viện trưởng, ngươi quá rỗi rãnh phải không?” Cố Khuynh Thành ném ly trà trong tay lên bàn một cái, xoay người đi tới bên người Mộ Quân Tà, lôi hắn liền đi ra ngoài.
Ba. . .Ly trà nhỏ vỗ lên mặt bàn nhưng không có vỡ vụn như trong dự liệu của Tu Văn, mà là đang quay thành một vòng trên bàn đủ một phút đồng hồ sau mới ngừng lại được, Cố Khuynh Thành cực phú kỹ xảo tính ném một cái, sau khi ly trà nhỏ dừng lại, trà bên trong ly cũng không đổ ra ngoài dù chỉ một chút.
Tu Văn nhìn thở một hơi dài nhẹ nhõm, nâng tay áo lên xoa xoa mồ hôi lạnh không dễ nhận thấy được trên trán.
Vọng Thư Uyển
Được rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên ngã quỵ trong tay của một tiểu nha đầu, trách chỉ có thể trách hắn xem con cọp ngủ đông thành mèo dịu ngoan, đáng đời bị hung hăng cắn một cái. Cũng may Cố Khuynh Thành cho hắn chút mặt mũi không để cho hắn không xuống đài được.
Tối thiểu, Cố Khuynh Thành đáp ứng ngày mai tỷ thí, như vậy cũng rất tốt.
Tu Văn thở dài trong lòng đặt mông lên ghế hung hăng thở vài ngụm trọc khí, ban nãy khí áp của Cố Khuynh Thành thấp như vậy sắp nhịn chết hắn, hắn thật sợ Cố Khuynh Thành không đi, hắn liền trở thành linh tôn đầu tiên bị nghẹn chết.
Đi ra giáo hối viện, Cố Khuynh Thành để Mộ Quân Tà về Hoa uyển trước, bản thân cưỡi Tiểu Lam đến Lư Diêm sơn mạch tìm một địa phương an tĩnh dự định hoàn thành toàn bộ tấn cấp.
Trước đó, tổ tiên từng nói qua, nàng ở bên trong cung điện sau thác nước chưa hoàn thành tất cả tấn cấp, chỉ là có thực lực kia mà thôi. Ngày mai sẽ phải tỷ thí còn phải chiến thắng mười thiên tài đầu tiên trên bảng, nhiệm vụ của nàng rất gian khổ a!
Phải biết rằng, mười thiên tài đầu bảng trong học viện Thanh Minh chính là một thần thoại. Có người nói, đã năm năm rồi mười thiên tài đầu bảng chưa từng đổi, chỉ là đổi tới đổi luôn thứ tự của mười người đó thôi, ngoài ra không ai có thể thay thế được họ, đây cũng chính là lúc đó, Dương Nguy bất quá là thiên tài thứ mười hai trên bảng lại chiếm được nhiều tài nguyên tu luyện cùng học sinh tôn trọng như vậy.
Thiên tài đầu bảng rất khó vượt, PK không chỉ là thực lực, còn có sở trường đặc biệt, trong học viện Thanh Minh tất cả học sinh vì chen lên bảng một trăm thượng thiên đều rất khó khăn, nhưng học viện Thanh Minh yêu cầu rất cao, mỗi người tiến nhập học viện Thanh Minh, thực lực chênh lệch không bao nhiêu, dẫn đến học tập qua một đoạn thời gian, thực lực của tất cả mọi người vẫn là không sai biệt lắm, đặt ở một khối tương đối thật tình không dễ dàng trổ hết tài năng.
Cái này, còn bày đặt tỷ thí, Cố Khuynh Thành phải lên được top mười thiên tài mới có thể đi vào Đoạn Thiên tháp, đây không phải là ý định đối nghịch với nàng sao?
Cố Khuynh Thành rất phiền táo, không phải là bởi vì sợ mười vị trên bảng thiên tài mà là cảm thấy học viện Thanh Minh phá nhiều quy củ, tiến nhập Đoạn Thiên tháp khó như vậy cũng không biết có gì tốt, người nhiều như vậy dùng tiền đi cửa sau cũng muốn đến.
Quả thực!
Ai. . . Thật tình đau đầu.
Cố Khuynh Thành xoa xoa thái dương phát đau, lúc này Tiểu Lam đã bay đến Lư Diêm sơn mạch, tìm được một cự thạch thập phần an tĩnh, Cố Khuynh Thành quét bốn phía một mắt, cảm thấy coi như an toàn, yên lặng nhảy xuống khỏi người Tiểu Lam.
Phân phó Tiểu Lam nghĩ thái hóa canh giữ ở bên cự thạch, Cố Khuynh Thành xoay người vào cự thạch bắt đầu tấn cấp.
Bởi trước đó thực lực đã hoàn thành tấn cấp, lần này chỉ phải tiếp nhận tia sáng tấn cấp liền thành, chỉ là không giống bình thường, bản thân khiến linh lực ra làm cái chắn, trong lúc nhất thời Cố Khuynh Thành cũng không biết nên làm sao sau khi hoàn thành nửa đoạn tấn cấp còn lại.
Cố Khuynh Thành thở thật dài một cái, muốn lấy Địa Lý chí ra xem một chút, trong túi càn khôn bỗng nhiên truyền ra thanh âm của tổ tiên: “Nha đầu đần, ngươi trực tiếp điều động tất cả linh lực, trùng kích linh hải một cái là được, không cần lăn qua lăn lại nữa.”
“Ngươi nói sớm a!”
Cố Khuynh Thành liếc mắt một cái, không để ý tới tổ tiên vẫn còn đang mắng chửi nữa, bắt đầu điều động linh lực trùng kích linh hải. May mà, trước đó đã đạt được thực lực, lần tấn cấp này chỉ là tiếp thu tia sáng tấn cấp, rất nhanh thì đột phá thành công, quang mang tấn cấp thoáng hạ xuống.
Trong quang mang tấn cấp bao vây, cả người Cố Khuynh Thành đều lười biếng, giữa lúc Cố Khuynh Thành tận lực hấp thu quang mang tấn cấp, trong Lư Diêm sơn mạch bỗng nhiên xảy ra dị động.
“Tê. . .Tê. . .”
Từng tiếng rắn khì xuyên thấu qua rừng rậm truyền tới lỗ tai của Cố Khuynh Thành.
Vốn có nhắm mắt lại Cố Khuynh Thành đang hấp thu tia sáng tấn cấp, cà. . . Mở hai mắt ra, dư quang xuyên thấu qua nhũ bạch sắc quang mang nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Bỗng nhiên, nghe động tĩnh thoáng cái yên tĩnh lại.
Mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cáim nghĩ Tiểu Lam cũng không có báo động trước liền nhắm nghiền hai mắt tiếp tục hoàn thành tấn cấp, hiện tại tấn cấp lớn nhất những chuyện khác toàn bộ để qua một bên, nói sau.
Ngoài cự thạch Tiểu Lam nằm trên cự thạch vẫn không nhúc nhích coi chừng Cố Khuynh Thành, nghe được dị hưởng đột nhiên phát ra Tiểu Lam nâng mí mắt nhìn về phía ở chỗ sâu trong rừng rậm kia, nhưng không có cảm thụ được nguy hiểm liền tiếp tục nằm.
Nguy hiểm Tiểu Lam cho ra ở chỗ sâu trong rừng rậm, không có người hoặc ma thú có thực lực cao hơn nó, nếu là thực lực thấp hơn nó, tự nhiên không tạo thành nguy hiểm, cũng không có uy hiếp gì đến Cố Khuynh Thành, nên Tiểu Lam mới có thể thờ ơ lười biếng nằm trên cự thạch.
Thế nhưng, một lát sau, thanh âm càng lúc càng lớn, mơ hồ có xu thế đến gần.
Tiểu Lam từ nằm đổi thành ngồi, hai móng mèo nhỏ cào trên cự thạch, nâng cao đầu nhỏ, tựa hồ nhìn ra xa xem trong rưng đang xảy ra chuyện gì, bộ dáng kia miễn bàn có nhiều đáng yêu chỉ là thần kinh của Tiểu Lam lại căng thẳng.
Nhân loại hoặc ma thú sợ nhất chính là lúc tấn cấp gặp phải nguy hiểm, nên thời gian tấn cấp đều sẽ có người hoặc ma thú làm hộ pháp cho nhau, liền sợ gặp phải tình huống đột nhiên gì, hơn nữa trong Lư Diêm sơn mạch quanh năm không có ma thú gì đến, đột nhiên phát sinh những thứ dị động này Tiểu Lam rất lo lắng ảnh hưởng đến Cố Khuynh Thành.
vongthuuyen.com
Bất quá, Tiểu Lam tuy có linh trí nhưng chỉ số thông minh hữu hạn, không có khả năng thâm tư thục lự, nhìn Cố Khuynh Thành vẫn còn hấp thu tia sáng tấn cấp một mắt, Tiểu Lam nhảy xuống cự thạch chạy như điên vào trong rừng rậm.
Tiểu Lam nghĩ rất giản đơn, biết rõ ràng xảy ra chuyện gì sớm giải trừ nguy hiểm để Cố Khuynh Thành thuận lợi tấn cấp, sau đó một người một thú trở về là được.
Chỉ là, khi Tiểu Lam chạy vào trong rừng rậm lại nhìn không thấy bất cứ người nào hoặc ma thú nòa, Tiểu Lam hồ đồ trừng to mắt nhìn chung quanh.

Bên kia, Cố Khuynh Thành trong quang mang tấn cấp cảm thụ được Tiểu Lam đi ra ngoài đoán rằng có thể liên quan đến động tĩnh vừa nãy, Cố Khuynh Thành lo lắng Tiểu Lam có thể bị nguy hiểm hay không, muốn để mấy tiểu thú khác đi hỗ trợ nhưng quang mang tấn cấp là có ước thúc tính, một khi tiến nhập trừ phi tấn cấp kết thúc bằng không không được rời, đám tiểu thú khế ước với nàng cũng là như vậy.
Tiểu Lam là một tình huống ngoại lệ, bởi vì trước khi quang mang tấn cấp hạ xuống Tiểu Lam liền ở bên ngoài rồi, nên không bị tia sáng tấn cấp hạn chế, mà các tiểu thú khác còn bị Cố Khuynh Thành đặt ở trong túi càn khôn, lúc này mặc dù sốt ruột, nhưng là không làm nên chuyện gì.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, quang mang tấn cấp rốt cục rút đi, Cố Khuynh Thành nôn một ngụm trọc khí, thoáng cái đứng lên không dám đình lại bước nhanh tới rừng rậm. Nửa canh giờ này chuyện này Cố Khuynh Thành một mực vượt qua trong lo lắng, theo thời gian trôi qua Tiểu Lam vẫn chưa về, Cố Khuynh Thành càng phát giác chuyện này không đơn giản.
Khi Cố Khuynh Thành tiến nhập rừng rậm, ở đây hoàn toàn yên tĩnh hoàn toàn không có bất kỳ thân ảnh của người nào hoặc ma thú, tự nhiên đến thân ảnh của Tiểu Lam cũng không có. Thấy một màn như vậy, tâm của Cố Khuynh Thành nâng lên, nếu không nàng còn có thể cảm thụ được khế ước lực của mình và Tiểu Lam vẫn còn nàng thực sự lo lắng Tiểu Lam xảy ra ngoài ý muốn.
“Tiểu Lam, ngươi ở đâu?”
“Tiểu Lam, ngươi mau ra đây, chúng ta đi trở về!”
Cố Khuynh Thành để hai tay lên mép để âm thanh truyền đi xa hơn, nỗ lực để Tiểu Lam nghe được, nhưng bốn phía chỉ có tiếng vang của Cố Khuynh Thành, nửa điểm thanh âm của Tiểu Lam cũng không có, Cố Khuynh Thành càng lo lắng lại nghe được Đản Đản bỗng nhiên mở miệng, : Mẫu thân, đi vào bên trong, bên trong đã xảy ra chuyện!”
“Đã xảy ra chuyện? Chuyện gì?” Cố Khuynh Thành vừa chạy vào trong vừa truy vấn.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm ứng được, bên trong tựa hồ có một trường ác đấu.” Thanh âm của Đản Đản, có một tia lo lắng, mấy con tiểu thú chúng nó chung đụng lâu dài khó tránh khỏi có chút cảm tình, Tiểu Lam vừa đi như thế nửa canh giờ chưa có trở về mấy con tiểu thú còn lại sớm lo lắng.
Nghe vậy, tốc độ chạy của Cố Khuynh Thành càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát sau cứ dựa theo chỉ dẫn của Đản Đản chạy tới hiện trường ác đấu.
Quả nhiên là một trường ác đấu!
Hơn mười người thân mặc luyện công phục lục sắc vây công một nam tử bạch bào.
Hơn mười người kia thủ sắc bén, hạ thủ âm ngoan, chuyên môn lấy mạng người, thực lực của nam tử bạch bào cũng không yếu, ngay từ đầu vẫn còn ứng đối nhẹ nhàng, dần dần có chút thể lực chống đỡ hết nổi áo bào trắng trên người cũng bắt đầu nhuốm máu, có người nhìn ra bước chân hắn lảo đảo, thừa cơ đánh lén, một đao bổ vào vai trái của nam tử trực tiếp tước mất một khối da thịt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.