Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 225: SO TÀI, NHÀN ĐÍCH ĐẢN ĐÔNG




CHƯƠNG 225: SO TÀI, NHÀN ĐÍCH ĐẢN ĐÔNG
Editor: Luna Huang
(Luna: Tựa đề này ta dịch không ra T_T đúng biết làm khó nhau 切磋, 闲的蛋疼)
Cố Nhân Nghị là người keo kiệt như thế, lại cũng nỡ để kim thứu tiễn ngươi, kỳ nha!
Mấy thập niên, Cố Nhân Nghị ở trong đế đô nổi danh keo kiệt, bình thường đến một viên đan dược tốt một chút, đều không nỡ cho tử đệ chi thứ, có thể đem kim thứu ra tiễn người đến học viện Thanh Minh, có thể thấy được Cố Nhân Nghị có bao nhiêu coi trọng luyện dược sư.
Kỳ thực, điều này cũng không có thể trách Cố Nhân Nghị, nguồn kinh tế của Cố gia vẫn dựa vào dược phô Cố gia, nếu như Cố Khuynh Thành tiến nhập Đoạn Thiên tháp, trong khoảng thời gian ngắn chặt đứt sinh ý dược phô Cố gia, vậy Cố gia cũng xong rồi.
Không có nguồn kinh tế, mấy vạn người ăn đều là vấn đề, lại càng không cần nhắc đến chi tiêu cùng vận tác bình thường của Cố gia
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành nhất thời hiểu.
Ai. . . Thái gia gia này của nàng tuổi đã cao, vì Cố gia cũng là rất liều mạng.
Bất quá, đây là bi ai của gia chủ, trước đây nàng ngồi vào vị trí này so với Cố Nhân Nghị còn bận bịu hơn. Tuy nói cổ vũ giới hiện đại không giống ở đây, nhưng các loại phân tranh vĩnh viễn không phải số ít, thậm chí so với ở đây kinh khủng hơn.
Nàng không phải là bị ám hại mới xuyên qua đây sao.
“Thất tiểu thư, ngươi mau chân đến xem đi.” Cố Văn Mãn len lén liếc mắt Mộ Quân Tà một cái, trong lòng có chút thấp thỏm, cho tới nay hắn cũng không có hảo cảm với Mộ Quân Tà, thế nhưng Mộ Quân Tà đối với Cố Khuynh Thành càng ngày càng tốt, hắn cũng có chút chấp nhận Mộ Quân Tà rồi.
Dù sao, thất tiểu thư là tiểu thư tôn quý nhất của Cố gia hôm nay, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện gả cho một mãng phu, cái này hắn không có tư cách nói không, nhưng người Cố gia cũng không nhất định sẽ đồng ý, tuy rằng. . . Cố gia sự suy thoái dù cho không đồng ý cũng vô dụng, ai bảo thực lực của Mộ Quân Tà bày ở đó làm gì.
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên phải đi.” Không đến đó xem thử ai đến, có thiên phú trở thành luyện dược sư hay không, nàng làm sao đưa ngươi đến chỗ Hạo Văn?

Hạo Văn người này cũng là luyện dược sư nhất đẳng nhất, lòng dạ tự nhiên cũng là nhất đẳng nhất, không phải là người thiên phú tốt, muốn học tập luyện dược với hắn, đơn giản là si tâm vọng tưởng. Hơn nữa Hạo Văn có một đồ đệ, nếu là nàng mạnh mẽ nhét thêm một người cho Hạo Văn, tám phần mười không thể thực hiện được, chủ yếu vẫn là xem Hạo Văn có nguyện ý hay không.
“Ngươi đi không?” Cố Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Quân Tà, nháy mắt một cái, nàng biết Mộ Quân Tà có tính cách sinh nhân vật cận, lần này là đi gặp một người, không biết có quen hay không, vẫn là hỏi Mộ Quân Tà trước cho thỏa đáng , bằng không bởi vì chút chuyện nhỏ này, đắc tội tôn thượng đại nhân vậy nàng sẽ thua lỗ lớn.
Bất quá, sự thực chứng minh, Cố Khuynh Thành lo lắng dư thừa.
Bởi vì chỉ cần nàng đi Mộ Quân Tà nhất định đi.
Vọng Thư Uyển
“Đi.” Nói không coi là nhiều, tôn thượng đại nhân chỉ là ôm hông của Cố Khuynh Thành đi nhanh qua trước mặt Cố Văn Mãn đến một dư quang cũng không có.
Cố Văn Mãn bĩu môi đi theo phía sau hai người, vẻ mặt lộp bộp phản chính hắn cũng không có ý định cùng Mộ Quân Tà nói cái gì, Mộ Quân Tà không phản ứng như vậy rất tốt hắn cầu còn không được.
Ba người theo đuổi tâm tư của mình, đi tới giáo hối viện.
Bởi người là Hồng Âm phụ trách nhận vào học viện Thanh Minh cũng đưa cho thân phận học sinh của học viện Thanh Minh, tự nhiên liền tới giáo hối viện đưa tin trước, tiện thể gặp Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cùng đi Mộ Quân Tà đến ngoài phòng làm việc của Tu Văn, đã thấy Cố Thiếu Dương đứng ở bên ngoài thần thái phi dương.
Kỳ quái, Cố Thiếu Dương cao hứng như thế để làm chi? Cũng không phải hắn phải về nhà. . .
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành không giải thích được tâm tư vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ tới Cố Lâm An đã lâu không gặp, chẳng lẽ lần này Cố Lâm An cũng tới, nên Cố Thiếu Dương mới cao hứng như thế?
Thế nhưng, không nên a!
Thực lực của Cố Lâm An vốn là bình thường, hơn nữa không có thiên phú đặc biệt, ở bổn gia vẫn là tồn tại dưới đáy, Cố Nhân Nghị không có đạo lý để cho nàng đến học viện Thanh Minh a, phải biết rằng trong học viện Thanh Minh cao thủ nhiều như mây, không nói đến vấn đề mặt mũi của Cố gia, chính là trong bình thường luận bàn, bản thân Cố Lâm An cũng khó tránh khỏi thụ thương.
Nghĩ vậy Cố Khuynh Thành hủy bỏ ý nghĩ của chính mình, nhân số của bổn gia đông đảo, thực lực người trên Cố Lâm An túm một cái là một đống, Cố Nhân Nghị mới sẽ không để chi thứ nho nhỏ như nàng vào mắt.
“Thiếu Dương, xảy ra chuyện gì?” Càng nghĩ Cố Khuynh Thành vẫn là lựa chọn trực tiếp hỏi đương sự.
Cố Thiếu Dương nhếch miệng cười, gãi đầu một cái, “Khuynh Thành, tự ngươi vào xem sẽ biết.”
Thần bí như vậy?
Đuôi lông mày của Cố Khuynh Thành nhướng một cái, dưới ánh mắt nhìn kỹ của Cố Thiếu Dương đẩy cửa ra làm bộ muốn đi vào. Có lẽ là biết Cố Khuynh Thành sắp đến cửa phòng của Tu Văn cũng không có đóng mà là khép hờ, không dùng lễ nghi gõ cửa cơ bản Cố Khuynh Thành liền đi vào.
Vừa vào cửa, Cố Khuynh Thành liền thấy vẻ mặt cục xúc bất an như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngồi ở trên ghế. . . Cố Lâm An.
Làm cái gì, Cố Nhân Nghị thực sự phái Cố Lâm An tới?
Cố Khuynh Thành không thể nhận ra nhíu mi tâm một cái, giống như vô tình nhìn quanh một vòng, lại chỉ có thấy được Cố Lâm An cùng Tu Văn, Hồng Âm ba người, đây là mấy ý tứ?
Cố Lâm An không phải là người Cố Nhân Nghị phái tới học tập luyện đan chứ?
Nếu quả như thật là như thế này, quyết định của Cố Nhân Nghị cũng quá thảo suất! Trước đây nàng đã từng thử Cố Lâm An có thiên phú trở thành luyện dược sư hay không, nhưng Cố Lâm An đến tên của dược liệu đều không nhớ được, trong cơ thể càng thiếu linh lực hỏa hệ, nửa điểm thiên phú luyện dược sư cũng không có.
Linh sư như vậy, cho dù thực lực cao cũng vô pháp trở thành luyện dược sư, huống chi thực lực của Cố Lâm An còn là đứng đầu trong hàng thấp nhất của Cố gia.
Cố Khuynh Thành vô pháp lý giải, đang nghĩ ngợi mở miệng hỏi tình huống của Cố Lâm An một chút, Cố Lâm An cũng nhìn về phía nàng.
Vừa nhìn thấy nàng, Cố Lâm An lập tức cao hứng đứng lên đi tới bên người Cố Khuynh Thành, thân mật nhấc tay của Cố Khuynh Thành lên, giọng nói có chút làm nũng: “Thất tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
Ngạch. . .
“Tìm ta?” Cố Khuynh Thành không quen Cố Lâm An thân cận như vậy không lấy tay của Cố Lâm An ra, nàng cùng Cố Lâm An chỉ có thể xem như là người quen biết so với người xa lạ tốt hơn một chút xíu mà thôi, tiếp xúc thân mật Cố Khuynh Thành thực sự không thể tiếp thu.
Sống hai thế tích lũy đề phòng đã không để cho nàng quá dễ dàng tin tưởng người khác. Có thể nói, ở trên đời này không có người nàng hoàn toàn tín nhiệm, hoàn toàn có thể bộc bạch nội tâm, bao quát Mộ Quân Tà, có chút bí mật cho dù là người yêu thân mật nhất nàng cũng sẽ không nói ra. Tỉ như, nàng là một luồng hồn phách đến từ dị giới.
Cố Lâm An nhìn không ra đề phòng của Cố Khuynh Thành, như trước cười hì hì nói: “Đúng vậy, ta phụng mệnh của thái gia gia đến tìm ngươi, thái gia gia vừa lúc nhận được thư của ngươi liền để cho ta tới học tập luyện dược với ngươi, tương lai trở thành luyện dược sư!”
Nói đến đây, trong mắt Cố Lâm An lộ ra một kiên định.
Cố Khuynh Thành thần tượng của nàng, nàng trông cậy vào giống Cố Khuynh Thành, trở thành linh sư thực lực tốt thiên phú cực cao, nhưng nếu như có thể trở thành luyện dược sư, nàng cũng biết khoảng cách với thần tượng đã gần hơn rồi.
Chỉ là. . .
vongthuuyen.com
Một bên, Cố Khuynh Thành nghe nói như thế, nhất thời bối rối không gì sánh được.
Dựa vào, chọn một người học tập luyện dược dầu gì cũng là một đại sự, Cố Nhân Nghị cứ tùy hứng như vậy?
Cố Khuynh Thành nhất thời không biết nên nói cái gì, kéo kéo khóe miệng nói: “Được, ta đã biết.” Cái này, Cố Khuynh Thành thực sự không biết nên nói thế nào với Hạo Văn hắn mới đồng ý thu Cố Lâm An làm đồ đệ, đây thật đúng là một vấn đề phức tạp.
“Khuynh Thành nha đầu, ngươi đã cũng đã gặp qua trước hết để đốc xử trưởng đưa học sinh đến ký túc xá an bdưađã. Muốn nói cái gì sau này còn có thời gian.” Tu Văn nhìn ra Cố Khuynh Thành có chút không quá nguyện ý liền lên tiếng nói.
Kỳ thực, Tu Văn lý giải Cố Khuynh Thành, lấy thực lực của hắn liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Cố Lâm An, bất quá là nhất tinh linh sĩ mộc hệ, thực lực như vậy muốn trở thành luyện dược sư quả thực khó như lên trời, đến hắn đều không thể lý giải Cố Nhân Nghị thế nào lỗ mãng như thế?
“Hảo, toàn bộ nghe tổng phó viện trưởng ngươi.” Cố Khuynh Thành khó có được thuận theo nói. Cái này, nàng là thật cảm tạ Tu Văn a, an bài xong nơi ở của Cố Lâm An nàng liền về nhà về nhà để hỏi rõ Cố Nhân Nghị.
Ngược lại không phải là nàng chướng mắt thực lực của Cố Lâm An, chỉ là Cố Lâm An không phải là linh lực hỏa hệ, đưa tới học luyện dược sư cũng là uổng phí. Bất quá nếu người tới vậy lưu lại học tập thứ khác cũng được, chỉ cần gia tộc một lần nữa phái một người đến chân chính có thể trở thành luyện dược sư là được.
“Vậy Khuynh Thành tỷ tỷ, ta đi một chuyến trước, buổi tối lại tới tìm các ngươi.” Cố Lâm An vô cùng cao hứng đi với Hồng Âm, Cố Thiếu Dương đứng ở cửa dặn dò muội muội một câu, đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành có chút ngượng ngùng nói: “Khuynh Thành, ta biết thực lực của Lâm An không đủ thiên phú trở thành luyện dược sưm nhưng nàng cũng đến, ngươi. . .”

“Yên tâm, tới đã tới rồi, ta sẽ không đuổi nàng đi.” Nàng chỉ là muốn đổi người khác thôi.
Nghe vậy, Cố Thiếu Dương thở nhẹ một hơi, vẫn như cũ câu nệ: “Kỳ thực, Lâm An nàng là thật muốn học luyện dược. . .”
“Luyện dược này. . .” Thực sự không đơn giản như vậy!
Cố Khuynh Thành nhíu mày đang nghĩ ngợi nên nói với Cố Thiếu Dương thế nào, ngẩng đầu một cái thấy Tu Văn nháy mắt với nàng, Cố Khuynh Thành ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái: “Thiếu Dương, ngươi về trước đi, lúc ăn cơm tối mọi người cùng nhau đến Hoa uyển, chúng ta cùng ăn cùng nói.”
“. . .được, ta đi về trước.” Cố Thiếu Dương ngẩng mặt lên, nhìn mấy người bên trong một chút tựa hồ đã hiểu chút gì, liền xoay người ly khai.
Cố Thiếu Dương đi rồi, Cố Khuynh Thành trước hết để cho Mộ Quân Tà ngồi một bên ngay sau đó đóng cửa lại, đứng ở trước mặt Tu Văn, “Tổng phó viện trưởng, ngươi muốn nói gì, cứ nói đi.”
“Kỳ thực là như vậy, ta và người của trưởng lão hội thương lượng một chút. Dự định sớm mở Đoạn Thiên tháp coi như thử luyện một lần, để các thiên tài trên bảng đều tiến nhập Đoạn Thiên tháp. Thế nhưng, dã ngoại thí luyện lần trước vô tật mà chấm dứt. Người của trưởng lão hội, đối với thực lực của ngươi còn có chất vấn, nên hy vọng ngày mai ngươi cùng mười thiên tài trên đầu bảng so tài một chút, nếu ngươi có thể thế thân họ rơi vào một trong mười số thứ tự đầu bảng có thể đi vào Đoạn Thiên tháp.”
Kỳ thực, cái chủ ý này, Tu Văn nghĩ ra.
Tu Văn vuốt râu mép làm bộ thâm trầm không dám ngẩng đầu, chuyện này hắn thật là vô tội đều là trưởng lão hội kia cổ hủ không cho phép đơn độc thả một mình Cố Khuynh Thành đi vào, lúc này hắn mới nghĩ ra biện pháp như thế.
Khụ khụ. . . Tổng phó viện trưởng, ngươi nói nhân gia là đồ cổ thế nhưng tuổi của ngươi cũng sắp ôm cháu rồi được không?
So tài?
Chỉ là một hồi so tài đơn giản?
Cố Khuynh Thành chỉ muốn nói: Ha hả, lừa quỷ đi!
Nếu là một đám trưởng lão thống nhất quyết định, vậy chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy, bằng không những người đó ăn no chống làm ra một buổi so tài không huyền niệm chút nào? Phải biết rằng, mười thiên dài đầu bảng đều là một đám quái thai, có người nói trong đó còn có nhiều người đã một mình xuất môn thử luyện, chẳng lẽ còn phải đưa những người đó về để tham gia cuộc thi đấu này?
Cố Khuynh Thành thật tình cảm thấy… đám trưởng lão… này thật là rỗi rãnh, không có việc gì làm mới có thể ở không đi gây sự.
Thấy Cố Khuynh Thành cúi đầu không nói lời nào, Tu Văn còn tưởng rằng Cố Khuynh Thành không hài lòng lắm, vội vã giải thích: “Ngày mai tỷ thí là làm bình phong thôi, lấy thực lực của ngươi chen vào top mười vẫn rất có khả năng, chỉ cần ngươi ổn định phát huy. . .”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.