Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 222: KHIÊU KHÍCH, PHƯỢNG HOÀNG XUẤT THẾ




CHƯƠNG 222: KHIÊU KHÍCH, PHƯỢNG HOÀNG XUẤT THẾ
Editor: Luna Huang
Nếu như nói, trên đời này có một loại người có thể để người khắp thiên hạ sợ hãi, vậy nhất định không phải là bởi vì người này rất đáng sợ, mà là bởi vì thực lực cùng khí độ của hắn, để người sợ, chính là Mộ Quân Tà.
Dạ Thương Lan ở trước mặt Mộ Quân Tà, nhiều nhất cũng coi là người nhỏ nhoi, nếu thật so khí thế, vậy phân phút đã bị Mộ Quân Tà biến thành tra.
“Mộ Quân Tà, bổn vương không muốn đánh nhau với ngươi, ngươi không nên ở không đi gây sự.” Dạ Thương Lan quét Mộ Quân Tà một mắt, thật tình không muốn đánh nhau với hắn, nếu như muốn đánh đó chính là tìm đường chết.
Không thể không nói, thực lực của Mộ Quân Tà, quả thực cao hơn Dạ Thương Lan, hơn nữa cao hơn rất nhiều, chỉ là Dạ Thương Lan ngươi không muốn đánh nhau, còn nói như vậy, là có mấy ý?
Cố Khuynh Thành liếc mắt, đối với hành vi tìm thù của Dạ Thương Lan biểu thị không đành lòng. Tất cả nói không muốn đánh nhau, phía sau một câu ‘Ngươi không nên ở không đi gây sự’ đây tuyệt đối là lôi thù chuốc oán. Ngay cả nàng nghe nói như thế, đều muốn đưa qua một quyền huống chi Mộ Quân Tà.
Nếu Mộ Quân Tà có thể thờ ơ với khiêu khích của Dạ Thương Lan đó nhất định là hồng vũ giáng thế.
Quả nhiên…
“Bổn tôn đã cho ngươi một con đường sống, ngươi lại muốn chết, vậy trách không được bổn tôn không nể mặt mũi của Bạch Hổ quốc.” Mộ Quân Tà đưa qua một lãnh đao, không thấy được động tác cả người Dạ Thương Lan liền bay.
“Phanh!”
Trọng trọng rơi xuống, Dạ Thương Lan bay ra hơn mười mét xa, trực tiếp ngã xuống mặt đất, Dạ Thương Lan đau đến phát sinh một tiếng kêu đau, thân thể hơi nghiêng, thân thể thẳng một cái, phun ra một ngụm máu tươi, hắn vẫn quá yếu, căn bản không địch nỗi một chiêu của Mộ Quân Tà.
Không, chuẩn xác mà nói, Mộ Quân Tà không nhúc nhích chút nào, hắn liền thua.
Đây chính là cường giả, đạt tới độ cao nhất định, thậm chí không cần có động tác, có thể điều động linh lực, vô hình trung lấy mạng người.
Trong lòng Cố Khuynh Thành thầm than, nửa điểm cũng không nghi ngờ thực lực của Mộ Quân Tà, bất quá Dạ Thương Lan là Chiến vương của Bạch Hổ quốc, danh xưng là chiến thần, lấy thực lực của hắn, trước mặt Mộ Quân Tà không địch nỗi một chiêu, thực lực của Mộ Quân Tà nên cao bao nhiêu?

Cố Khuynh Thành rất hoài nghi, nói không chừng thực lực của Mộ Quân Tà từ lâu vượt qua hạn chế tối cao của vị diện này.
Thế nhưng…
Vọng Thư Uyển
Hắc long nói qua, một khi đạt tới linh thần cảnh, sẽ phi thăng tới thượng vị diện, còn muốn xuống, thực lực cũng áp chế trên cấp bậc linh thần, nhưng thực lực của Mộ Quân Tà, rõ ràng không chỉ là linh thần.
Nếu quả như thật là như thế này, lần trước Mộ Quân Tà cũng không có khả năng dưới tay Tu La Tà đế thụ thương nặng như vậy.
Hồi tưởng lại thực lực của Tu La Tà đế, Cố Khuynh Thành không biết phải hình dung như thế nào, có lẽ là bởi vì Tu La Tà đế nếu muốn giết nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy Tu La Tà đế kinh khủng hơn một ít, nhưng bây giờ yên tĩnh suy nghĩ một chút, thực lực của hắn cùng với Mộ Quân Tà nên không thể so sánh mới đúng.
Cố Khuynh Thành không hiểu.
Khổ tư chỉ chốc lát, như trước tìm không được đáp án có sức thuyết phục.
“Mộ Quân Tà, bổn vương nhớ kỹ ngươi.” Dạ Thương Lan cường chống đứng lên, ôm ngực phát đau, trong đôi mắt tràn đầy lệ khí.
Phải nói, đó là sát ý, sát ý mãnh liệt.
Dạ Thương Lan nổi lên sát tâm với Mộ Quân Tà!
Từ lúc hắn làm Chiến vương, ở Bạch Hổ quốc thậm chí trong toàn bộ đại lục, không người nào dám đối với hắn như vậy, càng không có bị người đánh vẫn không thể hoàn thủ, quá uất ức như ngày hôm nay.
Hắn không muốn đánh nhau, cũng không muốn trước mặt Cố Khuynh Thành phá hư tất cả nỗ lực, nhưng Mộ Quân Tà khinh người quá đáng!
“Dù cho ngươi không nhớ kỹ bổn tôn, bổn tôn cũng sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi nhớ kỹ.” Mộ Quân Tà nhàn nhạt nói, nửa điểm cũng không nhận sát khí Dạ Thương Lan phóng ra ngoài. Trên đời này, người muốn lấy tính mệnh của hắn có nhiều, quơ một cái liền bắt được một đống hắn căn bản không chưa từng sợ.
Bởi vì, người muốn hắn chết nhất định sẽ xuống địa ngục trước hắn!
Dạ Thương Lan nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Mộ Quân Tà, quả đấm xuôi ở bên người, nắm thật chặt phát sinh tiếng vang răng rắc, “Bổn vương hôm nay tới, không phải là đánh nhau với ngươi, bổn vương chỉ là đến xem thương của Khuynh Thành. Khuynh Thành, nhìn thấy ngươi không việc gì, bổn vương xem như là yên tâm, cần phải trở về.”
Hừ hừ, Mộ Quân Tà ngươi không phải là để ý Cố Khuynh Thành nhất sao?? Bổn vương liền lấy người ngươi để ý nhất mà nói.
Dạ Thương Lan khiêu khích nhìn Mộ Quân Tà một mắt, xoay người ly khai.
Đây là đang kéo nàng làm nệm lót lưng?
Khóe miệng vừa kéo, Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của Dạ Thương Lan, hận không thể chọc ra hai lỗ trên người hắn. Dạ Thương Lan này nha, quá ghê tởm! Bản thân chết thì thôi, còn muốn kéo luôn nàng, đây là mấy nghĩa? Để cho nàng chôn cùng sao?
Cố Khuynh Thành quả thực chảy nước mắt.
Dấm của tôn thượng đại nhân không nên quá quá lớn nga, nghe xong lời của Dạ Thương Lan, nhất định sẽ giết nàng!
“Khụ khụ…” Cố Khuynh Thành thấp thỏm liếc mắt, nhìn về phía Mộ Quân Tà, đã thấy thần sắc của Mộ Quân Tà nhàn nhạt, hình như không có phát sinh gì cả, càng như vậy Cố Khuynh Thành càng cảm thấy tiền đồ một mảnh phải biết rằng, phải biết rằng tôn thượng đại nhân lúc an tĩnh lúc an tĩnh rất bình tĩnh, lúc tức giận rất… Không phải người!
“Ân, khó chịu?” Mộ Quân Tà xoay đầu lại, nhìn về phía Cố Khuynh Thành vươn tay thử ôn độ trên trán Cố Khuynh Thành. Vào tay một mảnh hơi lạnh xem ra cũng không có sinh bệnh.
Bị Cố Khuynh Thành rưới vào khái niệm lệch lạc, Mộ Quân Tà cho rằng phàm là sinh bệnh đi qua so sánh nhiệt độ cơ thể đều có thể nhìn ra, lại không biết loại phương pháp này chỉ hữu hiệu khi phát sốt.
Cố Khuynh Thành lấy tay của Mộ Quân Tà xuống, thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, trong lòng có chút buồn bực, thế nhưng thở dài một hơi, “Ta không sao.”
Nói đến đây, Cố Khuynh Thành sợ Mộ Quân Tà nhặt lại đề tài lúc nãy lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, Đản Đản đều đã tiến hành hơn nửa ngày rồi, lại còn chưa nở, có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”
“Quá trình phượng hoàng đản xuất thế vốn là rất lâu, ngắn thì một ngày, lâu là mấy ngày.” Mộ Quân Tà xoa xoa đỉnh đầu của Cố Khuynh Thành, có lẽ là cảm thấy khí tức trong Vãng Sinh Sơn Mạch quá mức âm lãnh, vung tay lên, trực tiếp bọc Cố Khuynh Thành vào trong lòng.
Một khí tức ấm áp đập vào mặt, Cố Khuynh Thành cọ cọ trong lòng Mộ Quân Tà, cười híp mắt nói: “Xem ra, Đản Đản xuất thế còn cần một hồi, hai ta ở nơi này coi chừng đi.” Tốt xấu Đản Đản cũng gọi là nam nhân này một tiếng cha, để hắn tại đây coi chừng cũng hợp tình hợp lý đi?
Cố Khuynh Thành nháy mắt một cái, không dám cam đoan Mộ Quân Tà sẽ đồng ý ý kiến của nàng.
Tính tình của Mộ Quân Tà quá khó nắm bắt, cho dù thời gian hai người ở chung cũng không xem là ngắn, thật là muốn hiểu cũng vô năng, nàng căn bản nhìn không thấu Mộ Quân Tà đang suy nghĩ gì, lúc nào tính tình sẽ thay đổi lúc nào lại biến trở về.
“Ân, vậy chờ một chút.” Mộ Quân Tà hảo tỳ khí đáp ứng, tay phải lật một cái, từ trong nhẫn trên ngón cái lấy ra một cái nhuyễn tháp cũng đủ hai người ôm nhau ngủ, vứt xuống địa phương cách Đản Đản vài bước, mang theo Cố Khuynh Thành đi tới, vừa nghỉ ngơi vừa chờ.
Cố Khuynh Thành hình như bảo bảo hiếu kỳ một dạng, kéo tay hắn sờ sờ chiếc nhẫn thâm tông sắc, có nhiều hăng hái hỏi: “Đây cũng là không gian giới chỉ của ngươi sao?” Bằng không, không có khả năng từ bên trong lấy ra một cái nhuyễn tháp.
vongthuuyen.com
Cố Khuynh Thành rất khẳng định, chỉ là…
Người trên Linh Huyễn đại lục, hầu như mỗi người cũng sẽ có một không gian giới chỉ, nhưng không gian giới chỉ hình dạng đại đồng tiểu dị, ngoại trừ không gian giới chỉ vàng bạc thông thường, còn có trên tay nàng là nhẫn bảo thạch có trang sức tính chất trang trí, lại chưa từng thấy nhẫn ngọc thạch.
Phải biết rằng, bản thân ngọc thạch ở Linh Huyễn đại lục rất không được yêu thích, người bình thường chỉ sẽ lấy để làm ngọc bội hay các loại vật kiện, hơn nữa năng lực kháng áp của ngọc thạch quá yếu thời gian luyện chế, sẽ phát sinh bạo tạc bởi vậy căn bản không có người dùng ngọc thạch làm không gian giới chỉ.
Coi như là sư phụ của nàng Cừu Hàn Bách, nhiều lắm cũng có thể sử dụng bảo thạch làm ra một chiếc nhẫn, hơn nữa chiếc nhẫn này vẫn còn trong tay của nàng, kỳ thực nghiêm chỉnh mà nói, chiếc nhẫn trên tay nàng, chỉ là dùng một chút bảo thạch làm đẹp mà thôim không coi là nhẫn bảo thạch,
Điểm này, Mộ Quân Tà không phải không biết, nhưng chiếc nhẫn trong tay hắn đến cùng là ở đâu ra?
Chẳng lẽ, trên Linh Huyễn đại lục còn có luyện khí sư đẳng cấp cao hơn Cừu Hàn Bách?
“Đúng là không gian giới chỉ, A Thất muốn nhìn?” Mộ Quân Tà nhẹ nhàng cười, gỡ nhẫn xuống đưa cho Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhận lấy, cầm ở trên tay cẩn thận nhìn một chút. Ngọc thạch thâm tông sắc, thông thấu sáng sủa không có tạp chất, mặc dù là nàng là một người không biết ngọc nhìn vào cũng biết ngọc thạch thượng hạng, “Ta vẫn là lần đầu tiên thấy không gian giới chỉ làm bằng ngọc thạch.”
“Nàng thích?” Nghe được Cố Khuynh Thành lẩm bẩm, Mộ Quân Tà nhấc mi, nhàn nhạt hỏi.
“Tạm được đi.” Nàng đối với ngọc thạch không có đặc thù yêu thích nghiêm trọng gì, ngọc thạch quá mức nặng nề, mang ở trên người tương đối dễ dàng toái, nàng cũng không phải yêu thích chẳng qua là cảm thấy nhẫn ngọc thạch này của Mộ Quân Tà rất đặc biệt mà thôi.
Mộ Quân Tà cạn tiếu, tuy nói Cố Khuynh Thành không có nói rõ, nhưng hắn vẫn là nhìn thấu nghĩ cách của Cố Khuynh Thành, chính muốn nói chuyện, hình như cảm ứng được cái gì quay đầu nhìn về phía Đản Đản, Cố Khuynh Thành thấy vậy, bất minh quay đầu nhìn theo.

Chỉ thấy quang mang đại thịnh quanh thân Đản Đản, loáng thoáng có cảm giác suy yếu đây là sắp nở hay xuất hiện phiền toái?
Mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không giải thích được, “Đây là tình huống gì?”
“Không có gì, nó sắp nở mà thôi.” Cố Khuynh Thành rất lo lắng, Mộ Quân Tà không lưu ý lắm, bộ tộc phượng hoàng tuy rằng trân quý nhưng ở trước mặt hắn cũng bất quá còn chim lớn lên tương đối đẹp một chút, không có gì khác.
Bất quá…
Nghe nói phượng hoàng xuất thế, bộ dáng kia… Xấu xí không gì sánh được!
Không biết, lúc Cố Khuynh Thành thấy, sẽ có cảm tưởng gì?
Đáy mắt của Mộ Quân Tà hiện ra một tiếu ý ngoạn vị nhi rồi biến mất, làm cho không người nào có thể bắt được.
Chỉ chốc lát sau, Đản Đản quả nhiên xảy ra dị động.
… Toàn bộ vỏ trứng bắt đầu xuất hiện vết rạn hình như mạng nhện, quang mang huyến lệ loá mắt từ trong vết rạn bắn ra, mang theo một tia mỹ cảm cao quý chí cực, ngay sau đó từng tiếng dường như hài đồng lanh lảnh vang lên.
“Túc…túc…túc…” Từng tiếng bén nhọn kích thích màng tai của Cố Khuynh Thành, nhưng nàng lại không có thời gian cùng tinh lực cố kỵ, lúc này, không có chuyện gì quan trọng hơn so với Đản Đản thuận lợi xuất thế.
“Xuất thế rồi.” Mộ Quân Tà ôm hông của Cố Khuynh Thành, nhàn nhạt nói.
Bộ tộc phượng hoàng xuất thế từ trước đến nay là dựa theo đẳng cấp cao thấp sau khi sinh mà quyết định, giống nhau đẳng cấp phượng hoàng càng cao thời gian xuất thế lại càng ngắn, trước phượng hoàng xuất thế hao tổn khoảng chừng một ngày rất ít xuất hiện nửa ngày có thể xuất thế.
Xem ra, ngày đó khế ước với trấn hồn huyết thạch, đẳng cấp của Đản Đản cũng có đề cao, lúc này mới thuận lợi xuất thế như vậy.
Dưới nhìn kỹ của Cố Khuynh Thành, vỏ trứng như cánh hoa nở rộ, rốt cục toàn bộ bóc ra, một đầu nhỏ từ trong vỏ trứng vỡ vụn dò xét đi ra, cao hứng kêu to: “A, ta rốt cục ra được rồi! Mẫu thân, mẫu thân, ta rốt cục ra rồi!”
Cố Khuynh Thành đồng dạng vui vẻ, thuận lợi nở là tốt rồi! Chỉ là, Đản Đản bị một đoàn quang mang bao phủ, nàng còn chưa nhìn thấy rõ hình dạng thời khắc này của Đản Đản.
Đản Đản rất cao hứng, nhưng không có thoáng cái chui vào trong lòng của Cố Khuynh Thành, mà là trước toàn bộ hấp thu hết đản dịch trên vỏ trứng, lại thu vỏ trứng giao cho Cố Khuynh Thành: “Mẫu thân, vỏ trứng phượng hoàng có thể làm thuốc, là dược liệu rất tốt, ngươi thu đi, giữ lại sau này dùng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.