Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 169: NHÁO LỚN, CÓ NHÂN CHỨNG GÌ




CHƯƠNG 169: NHÁO LỚN, CÓ NHÂN CHỨNG GÌ
Editor: Luna Huang
Ngày mai.
Cố Khuynh Thành ở trên giường lăn hai cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo thói quen vừa để xuống hai bên trái phải, dĩ vãng đều chạm vào lồng ngực ấm áp, nhưng này lần này là giường chiếu là có chút lạnh như băng.
Cảm giác được băng lãnh của giường chiếu, Cố Khuynh Thành thoáng cái mở mắt ra, trực tiếp nhảy dựng lên, đã thấy vị trí bên người sớm đã trống, về phần Mộ Quân Tà, tám phần mười là đã ly khai.
“A a a!” Vì sao rời đi sớm như vậy a!
Cố Khuynh Thành kêu rên một tiếng, lần thứ hai nhào vào ổ chăn, cảm thụ được ôn độ còn có chút ấm áp trong chăn, cánh mũi cũng tràn đầy hương vị của mạn đà la, cảm giác kia thật giống như Mộ Quân Tà còn chưa đi.
Nhưng đây nhất định là huyễn tưởng, nhưng là Cố Khuynh Thành biết rõ, cũng không nguyện tỉnh lại.
“Khuynh Thành tiểu thư, ngươi dậy rồi sao?? Đến giờ đi học rồi, còn thỉnh ngươi nhanh chút rời giường.” Giữa lúc tâm tình không muốn trong lòng Cố Khuynh Thành lan tràn, thanh âm của Cung Khanh Nguyệt, bỗng nhiên vang lên ngoài cửa, làm cho nàng phải ly khai giường, thay xong y phục, giản đơn cột một cái đuôi ngựa, chỉ dùng hai phút, liền xuất hiện ở trước mặt Cung Khanh Nguyệt.
Cung Khanh Nguyệt đại khái là không nghĩ tới tốc độ của Cố Khuynh Thành sẽ nhanh như vậy, đang định gõ cữa lần nữa, Cố Khuynh Thành lại mở cửa ra, Cung Khanh Nguyệt lập tức thu tay về, nửa chút lúng túng cũng không có, thanh âm bình ổn như lúc ban đầu, “Khuynh Thành tiểu thư, tôn thượng bảo ngươi đến linh sư viện một chuyến.”
Tôn thượng… Mộ Quân Tà?
Nhãn tình của Cố Khuynh Thành sáng lên, vội vã hỏi tới: “Tôn thượng nhà ngươi không có ly khai sao?”

“Tôn thượng nói, còn có một việc chưa làm xong, chờ làm xong chuyện này, liền ly khai.” Cung Khanh Nguyệt như trước thanh lãnh, sau khi nói xong, lại bổ sung một câu, “Tôn thượng còn nói, trong vòng ngày hôm nay hắn nhất định sẽ ly khai.”
Nói cách khác, ngươi cũng không cần tồn tại mong đợi gì khác nữa.
Cố Khuynh Thành hiện lên một tia vui sướng trong tim, cũng theo một câu nói này, chìm vào đáy cốc, sắc mặt đạm nhiên, khẩu khí càng đạm mạc, “Vậy đi thôi, ta muốn gặp hắn.” Nếu muốn ly biệt, một lần cuối này, tự nhiên muốn gặp, hơn nữa một phút đồng hồ cũng không có thể đình lại.
Nghĩ Mộ Quân Tàở linh sư viện đợi chờ mình, Cố Khuynh Thành chỉ là đơn giản rửa mặt một phen, đến điểm tâm cũng không ăn, cùng Minh Trường Phong lên tiếng chào, liền vội vã ly khai tiểu viện, vội vả đến phương hướng linh sư viện.
“Khuynh Thành tiểu thư, chờ ta một chút!” Bưng điểm tâm, từ trong phòng bếp đi ra, Cung Khanh Nguyệt thấy bóng lưng Cố Khuynh Thành rời đi, vội vã buông điểm tâm cầm trong tay xuống, chưa kịp ăn một ngụm, liền vội vàng đuổi theo Cố Khuynh Thành ly khai.
Minh Trường Phong nhìn bóng lưng của hai người một trước một sau rời đi, lại nhìn bữa sáng trên bàn một chút, thở dài trong lòng: Xem ra, tình lộ của tiểu biểu muội này của hắn không dễ đi a, một tình địch lớn như vậy bên người, thực sự phiền phức!
Minh Trường Phong tin tưởng, lấy tài trí thông minh của Cố Khuynh Thành, sẽ không nhìn ra niệm tưởng trong lòng Cung Khanh Nguyệt, chỉ sợ là cố ý dung túng Cung Khanh Nguyệt, hay đang có tính toán khác? Bất quá, đây cũng chính là suy đoán của hắn, không có chứng cứ rõ ràng, hắn cũng không có biện pháp đoán được Cố Khuynh Thành đến cùng đang suy nghĩ gì, tại sao phải đặt tình địch ở bên cạnh mình.
“Huyên nhi, nàng muốn ăn điểm tâm gì?” Minh Trường Phong nhìn các loại các dạng điểm tâm trên bàn, đối với Cung Khanh Nguyệt thực sự là có vài phần kính trọng. Chỉ tiếc, nàng chuẩn bị nhiều như vậy, mọi người vẫn là sáng sớm rời đi, những thứ điểm tâm chuẩn bị tỉ mỉ này, cũng chỉ có thể rơi vào trong bụng của hắn và Huyên nhi.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của Hoa Huyên, từ trong nhà truyền đến, “Tùy tiện ăn chút cháo là được rồi, ta hiện tại không muốn ăn đồ có nhiều mỡ hay quá cứng.”
“Được, ta đi làm ngay.” Minh Trường Phong từ trên bàn cầm cháo tương đối khá tiêu hóa, còn có một chút cao điểm nhẹ, thêm chút thức ăn, liền mang vào phòng.
Đang lúc bọn hắn ăn cơm, Cố Khuynh Thành cùng Cung Khanh Nguyệt đã lấy tốc độ nhanh nhất, chạy tới linh sư viện.
Sáng sớm, trong linh sư viện bu đầy người, khắp nơi đều là một mảnh người hắc áp áp, đợi được Cố Khuynh Thành đi tới trước đoàn người, đoàn người lập tức chừa ra một con đường, trong lòng Cố Khuynh Thành buồn bực, đang lúc mọi người ghé mắt, thoải mái đi qua đám người.
Thời gian Cố Khuynh Thành đi tới một nửa, thấy được đầu cùng đoàn người, là lôi đài học sinh tỷ thí sở dụng, mặt trên có ba cái ghế thái sư lớn, Mộ Quân Tà một bộ cẩm bào giáng tử sắc tú ám hoa, ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư chính giữa, sắc mặt đông lạnh, cho người cực sợ.
Cố Khuynh Thành thấy hắn ăn mặc như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, nàng đã từng nói, Mộ Quân Tà mặc trường bào giáng tử sắc tương đối dễ nhìn, từ đó về sau, Mộ Quân Tà liền vẫn là một bộ áo bào giáng tử sắc, mặc dù tổng thể là giống nhau, nhưng xử lý hoa văn cùng biên sừng, cũng không đồng dạng như vậy.
Tỉ như bộ trên người hắn, nhìn như cùng ngày hôm qua một dạng, kì thực sớm thay đổi một kiện mới.
Mộ Quân Tà ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, khi nhìn đến nàng cười, trong con ngươi hơi lạnh lẻo liền biến mất, tuy nói biểu tình trên mặt không có nhu hòa bao nhiêu, nhưng hướng Cố Khuynh Thành hơi gật đầu, xem như là lên tiếng chào với Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành thấy thế, trong lòng bỗng nhiên kiên định rất nhiều, cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp, tới trước mặt Mộ Quân Tà, đã thấy Tu Văn cùng Hồng Âm đã ở, chỉ là đứng qua một bên, như là đang thương lượng cái gì, cũng không có ngồi ở trên đài cao.
“Bọn họ đang nói cái gì?” Cố Khuynh Thành đứng ở bên người Mộ Quân Tà, nhỏ giọng hỏi.
Mộ Quân Tà không có trả lời ngay, mà là đặt Cố Khuynh Thành ngồi trên bắp đùi của mình, lúc này mới lên tiếng: “Không có gì, chờ một chút, nàng liền an tâm xem kịch vui.”
Ngạch… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành ửng đỏ, đã cử động đột như kỳ lai của Mộ Quân Tà, khiến cho mắt choáng váng.
Trước mắt bao người, nàng vẫn là lần đầu tiên cùng Mộ Quân Tà thân mật như vậy, hơn nữa còn là trực tiếp ngồi ở trên đùi của Mộ Quân Tà, hai bên trái phải còn có nhiều người như vậy, nhìn bọn hắn chằm chằm, cảm giác kia… Giống như là bị người bắt gian một dạng.
Cố Khuynh Thành thử động một chút, Mộ Quân Tà lập tức chế trụ eo của nàng, để cho nàng không thể động đậy.
Tôn thượng đại nhân, ngươi đây là tú ân ái ** khỏa sao?
(Luna: Câu này ta cũng không hiểu ** là gì nên dịch không ra được nghĩa)
Cố Khuynh Thành hung hăng trừng hắn một mắt, bên khóe miệng cũng lộ ra cười, dù sao ban nãy nàng cũng không muốn ly khai, chẳng qua là cảm thấy ngồi không quá thoải mái, nên đổi vị trí.
Ở trong mắt nàng, đùi của nam nhân nhà mình, muốn ngồi thì ngồi, người thích nhìn thì nhìn, phản chính nàng cũng không phải nữ nhân xã hội phong kiến, mới sẽ không quan tâm ánh mắt của người khác, lại không bởi vì cái nhìn của người khác, mà cải biến ý nguyện của mình.
Cố Khuynh Thành nàng chính là Cố Khuynh Thành, chưa bao giờ là người lạ, cũng sẽ không bị người khác tác động.
“Khụ khụ!” Tu Văn cùng Hồng Âm, lúc Cố Khuynh Thành lên tới đài cao, đi trở về, thấy động tác thân mật của hai người, hai lão nhân gia niên linh chung vào một chỗ, sớm phá bách, đều thay hai người bọn họ mặt đỏ, không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, nhắc nhở hai người bọn họ chú ý ảnh hưởng.
Lần này Mộ Quân Tà trái lại thập phần nể tình quay đầu chỗ khác, nhìn về phía hai lão nhân gia bọn họ, lấy ra bản lĩnh thập phần lời nói ác độc: “Bổn tôn thấy hai vị ho khan không ngừng, nghĩ là bị phong hàn, hai vị niên kỉ cũng lớn, nên hảo hảo bảo dưỡng mới phải.”
Phốc… Cố Khuynh Thành cố nín cười, ở trong lòng đối với lời của Mộ Quân Tà, điểm một tán thật to, phải biết rằng những lời này của Mộ Quân Tà, tuyệt đối không phải là quan tâm gì, mà là châm chọc khiêu khích.
Nói trắng ra, chính là: Hai người các ngươi già rồi, sự tình của người tuổi trẻ chúng ta, các ngươi đừng động, hảo hảo dưỡng thân thể của chính mình, sống lâu thêm hai năm mới phải.
Cố Khuynh Thành thật tình cảm thán, tôn thượng đại nhân thực sự rất độc thiệt!
Người bình thường đụng tới tôn thượng đại nhân chỉ có thể cam bái hạ phong, ngay cả Tu Văn cùng Hồng Âm, hai người lăn lộn hơn nửa đời người, gặp qua không ít thế diện, cũng thua trận, trên mặt một trận thanh một trận hồng, lúng túng ngồi xuống.
Đợi được bọn họ ngồi xuống, Mộ Quân Tà liền mở miệng, “Ngày hôm qua bổn tôn cùng phu nhân của bổn tôn gặp ám sát, ngày hôm nay tìm mọi người đến đây, chính là vì tìm ra hung thủ kia.”
Vừa mở miệng, đó là đi thẳng vào vấn đề, chỉ bất quá Mộ Quân Tà ôm sự tình trên người mình, dù sao tầm ảnh hưởng của hắn so với Cố Khuynh Thành vẫn là lớn hơn, hắn phải nhân chuyện này, cảnh cáo học viện Thanh Minh: nữ nhân của Mộ Quân Tà hắn, không phải ai muốn chạm là có thể chạm.
Một khi chạm, liền phải lấy mạng mình làm giá mà trả!
Lời này của Mộ Quân Tà vừa ra, tứ tọa đều kinh hãi.

Mộ Quân Tà là tôn thượng của Ám Dạ thần điện, nam nhân trong truyền thuyết, giậm chân một cái, toàn bộ đại lục đều muốn run theo một phen, ai dám ám sát hắn, phân minh không phải là ám sát, mà là muốn chết!
Nhưng mọi người chú ý tới không chỉ là trọng điểm trong lời nói của Mộ Quân Tà, còn có một trọng điểm, đó chính là hắn thừa nhận thân phận của Cố Khuynh Thành.
Nếu là nói, trước đây mọi người chỉ là suy đoán, không có được căn cứ xác minh từ Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành vẫn là một thủ đoạn không bình thường, học sinh mới tiến vào học viện, chỉ khi nào chiếm được thừa nhận của Mộ Quân Tà, đó chính là tôn chủ phu nhân của Ám Dạ thần điện, đồng dạng có Ám Dạ thần điện cùng Mộ Quân Tà làm chỗ dựa vững chắc phía sau.
Chỉ một câu nói này của hắn, người đã từng đắc tội Cố Khuynh Thành, nhục mạ Cố Khuynh Thành, đều sợ đến mồ hôi lạnh ứa ra, ruột sắp xanh hết.
Nói đùa! Ám Dạ thần điện là địa phương nào, đây chính là thực lực thành lập dưới đống người chết, trừ phi bọn họ chán sống, bằng không là người ngu, cũng sẽ không đắc tội người của Ám Dạ thần điện.
Sớm biết rằng Cố Khuynh Thành thật là phu nhân của Mộ Quân Tà, chính là cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám đi tìm phiền phức cho Cố Khuynh Thành nha!
Mà không có gì ngoài một nhóm người hối hận này, tự nhiên còn có một nhóm người phẫn hận, bọn họ dĩ nhiên chính là Dương Nguy cùng Vương Ban.
Vương Ban trừng mắt lên trên đài cao, thân ảnh của hai người, trong lòng gọi là hận nha!
Hắn hận bản thân không có xuất thủ sớm một chút, trực tiếp đánh chết Cố Khuynh Thành, đến bây giờ lại thành toàn Cố Khuynh Thành, lấy được một thân phận của tôn chủ thân phận của người, thân phận như vậy một ngày không bỏ đi, học viện Thanh Minh thậm chí toàn bộ đại lục, người dám chạm Cố Khuynh Thành, đó là tuyệt vô cận hữu, mà hắn hiện tại… Cũng không cách nào giết chết Cố Khuynh Thành.
Cùng Vương Ban bất đồng, trong lòng Dương Nguy ngoại trừ phẫn hận, còn có sợ hãi, hắn rất sợ Cố Khuynh Thành lại tính sổ, thừa dịp, nương danh hào của Mộ Quân Tà, tìm phiền phức cho hắn.
Nếu quả thật là như vậy, tổng phó viện trưởng cùng đốc xử trưởng, tự nhiên sẽ không vì một học sinh nho nhỏ như hắn, đắc tội tôn thượng của Ám Dạ thần điện, hắn liền thành pháo hôi, ngày hôm nay chỉ sợ là phải ở chỗ này khai báo.
Ngay thời gian người phía dưới nghị luận ầm ỉ, Tu Văn xua tay ý bảo mọi người im lặng, mọi người lập tức chớ có lên tiếng, Tu Văn thấy tất cả mọi người không nói lời nào, liền hướng Mộ Quân Tà dò hỏi: “Tôn thượng nói, ngươi ám sát ngươi và tôn phu nhân, có nhân chứng gì không, để mọi người dễ hỗ trợ tìm kiếm.”
Nghe nói như thế, người trong học viện Thanh Minh, đều thở dài một hơi, duy chỉ có một người, vào lúc này, cảm nhận được khủng hoảng trước nay chưa có.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.