Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 168: BẢO KIẾN, LONG TUYỀN CHI NHÃN




CHƯƠNG 168: BẢO KIẾN, LONG TUYỀN CHI NHÃN
Editor: Luna Huang
Dưới bầu trời đêm đen nhánh, bụi mạn đà la nở rộ, bị tiên huyết tưới qua, càng kiều diễm ướt át, đổi thành vẻ đẹp đồ mi.
Nhìn huyết vụ từ từ tiêu tán, mặt của Cố Khuynh Thành mang khổ, đang muốn xoay người lại, đã thấy Mộ Quân Tà thần sắc nhàn nhạt, cằm hất đến chỗ huyết vụ tản ra, nhàn nhạt nói: “Nhìn kỹ.”
Nhìn?
Bất quá chỉ là một bãi máu, có cái gì hay mà nhìn!
Cố Khuynh Thành phúc phỉ, nhưng vẫn là theo lời xoay người lại, nhìn về phía trong huyết vụ, huyết vụ tản ra, lộ ra một mảnh bùn đất mang máu, nhưng trong đất bùn, lại có một ngọc thạch nho nhỏ gì đó.
Đây không phải là Vương Ban nói qua, đồ Đàm Nguyên thập phần trân quý sao?
Đè hồ nghi trong lòng xuống, Cố Khuynh Thành nhanh chóng nhìn Mộ Quân Tà một mắt, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo bào giáng tử sắc, đứng ở trong bụi hoa, dưới ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi, mạn đà la ám sắc thêu trên cẩm bào, càng đẹp, phảng phất như thật, trông rất sống động.
Khuôn mặt tuấn tú như trích tiên dưới ánh trăng bao phủ, lộ ra một khí tức sinh ra vật tiến, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì, có thể là vì ánh trăng chiếu rọi, Cố Khuynh Thành luôn cảm thấy sắc mặt của Mộ Quân Tà, có chút trắng đến dọa người, nhưng nàng có thể cảm giác được khí tức của Mộ Quân Tà rất, không có cái gì không đúng, cũng liền không để ở trong lòng.
Cất bước đi tới bên huyết vụ, Cố Khuynh Thành móc ra một cái khăn, cúi người xuống, nhặt đồ lớn chừng móng tay lên, đợi nàng lau xong vết máu phía trên, một viên miêu nhãn thạch nho nhỏ, liền xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Thấy đồ được Đàm Nguyên bảo hộ xem như tâm can, lại chính là một viên miêu nhãn thạch thông thường, mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, không biết nên nói cái gì.

Tuy nói miêu nhãn thạch cũng coi như một món đồ tốt, nhưng giá mua miêu nhãn thạch, thật tình không tính là quá đắt, nhất là ở nơi này thích các loại tinh thạch, Linh Huyễn đại lục đối đãi bảo thạch lại dị thường lãnh đạm, loại miêu nhãn thạch này là một miếng huyền tinh tệ có thể mua được, Đàm Nguyên đường đường một phó viện trưởng vũ sư viện, tự nhiên sẽ không thiếu một miếng huyền tinh tệ, cũng không xem nó như như thế như thế chứ?
Cố Khuynh Thành liếc mắt, đối với nghĩ cách của Đàm Nguyên, căn bản đẽo gọt không ra, cũng lười đẽo gọt tiếp, đang nghĩ ngợi cùng Mộ Quân Tà nói, đi về trước, nhưng Mộ Quân Tà lại sớm mở miệng, nhìn về phía miêu nhãn thạch trong tay nàng, trong mắt có chợt lóe lên quang mang, “Nàng biết đây là vật gì không?”
“Không phải là miêu nhãn thạch sao, có cái gì kỳ quái đâu?” Thấy thần sắc không hiểu của Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành càng cầm miêu nhãn thạch lên cẩn thận nhìn một chút.
Tuy nói nàng không phải chuyên gia giám bảo gì, nhưng dầu gì cũng tiếp xúc qua, không ít các loại bảo thạch, viên ngọc thạch này, phân minh chính là miêu nhãn thạch, nàng kiên quyết sẽ không nhận sai, nhưng thái độ của Mộ Quân Tà lại là lạ, ánh mắt đặc biệt nhìn nàng, cảm giác hình như là đang nhìn, một ngu ngốc bất thức hóa.
Ngạch… Không sai, chính là loại cảm giác này.
Cố Khuynh Thành sờ sờ mặt mình, vừa cẩn thận nhìn miêu nhãn thạch một chút, thế nào đều cảm thấy, ánh mắt của mình không có sai, nhưng Mộ Quân Tà chính là không mở miệng, trực câu câu nhìn nàng, không thể nhịn được nữa Cố Khuynh Thành rống lên một tiếng, “Ngươi nhìn ta như vậy để làm chi, có chuyện thì nói!”
“Đây là cây long nhãn.” Mộ Quân Tà run tay áo lên, đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, hung hăng gõ trán của nàng một cái.
Tê…
“Đau quá! Ngươi không thể nhẹ chút sao!” Cố Khuynh Thành xoa xoa cái trán phát đau, dương cả giận nói: “Nói mau, cái gì là long nhãn, ngươi như thế nào xác định cái này là long nhãn?”
Vừa nói, Cố Khuynh Thành vừa để miêu nhãn thạch ở trước mặt, lần thứ hai tỉ mỉ nhìn, nhìn hồi lâu, dù sao cũng không nhìn ra đây là long nhãn.
Khụ khụ. . . trong nhận tri của Cố Khuynh Thành, long nhãn được chia làm hai loại, một là hoa quả, mà còn lại là mắt rồng, nhưng cái trong tay nàng này, tính chất thực cứng, cùng độ cứng của ngọc thạch không sai biệt lắm, xa không thể nào là trái nhãn, cùng mắt rồng được.
Nhìn hồi lâu, lại lật ký ức trong đầu nửa ngày, Cố Khuynh Thành vẫn là không thu hoạch được gì, chỉ phải buông tha, ngược lại nhìn về phía Mộ Quân Tà, chờ mong hắn cho một đáp án.
Nhưng Mộ Quân Tà xấu xa, cố ý treo khẩu vị của Cố Khuynh Thành, đầu tiên là mỉm cười, ôm người vào lòng, ngay thời gian Cố Khuynh Thành cho là hắn cho là hắn muốn nói, Mộ Quân Tà lại trực tiếp ôm lấy nàng, đi trở về phòng.
Về đến phòng, Mộ Quân Tà thẳng mang theo Cố Khuynh Thành, ngồi xuống ghế trong đại sảnh, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Cái này chính là long nhãn của long tộc thượng cổ, truyền thuyết có năng lực gọi ra linh tuyền, cũng chỉ có tên ngu ngốc này như nàng, mới có thể cho rằng đây chỉ là miêu nhãn thạch thông thường.”
“Ngươi là nói thật?” Cố Khuynh Thành thiếu chút nữa cắt rơi đầu lưỡi của mình, thật không ngờ một viên long nhãn nhìn như miêu nhãn thạch thông thường, dĩ nhiên là có năng lực gọi ra linh tuyền.
Thấy Cố Khuynh Thành nghi vấn mình, Mộ Quân Tà liếc nàng một mắt, có chút bất đắc dĩ, “Ta lừa nàng làm gì. Được rồi, long nhãn này nàng thu đi, ta phải ra ngoài làm một chuyện, trở về sẽ cùng nàng nói rõ.”
Nói, Mộ Quân Tà liền thả Cố Khuynh Thành, không có cho Cố Khuynh Thành cơ hội phản ứng, liền ra cửa.
“Uy, ngươi đi đâu vậy. . .” Đợi được Cố Khuynh Thành phản ứng kịp, Mộ Quân Tà đã ra tới ngoài cửa viện, nàng lập tức hướng về phía bóng lưng Mộ Quân Tà Mộ Quân Tà một tiếng, nhưng Mộ Quân Tà không có dừng lại, thẳng ra cửa.
Không bao lâu, thân ảnh của Mộ Quân Tà, tiêu thất trong tầm mắt, Cố Khuynh Thành bĩu môi, ngầm thở dài, phất tay triệt bỏ cái chắn ở gian phòng Hoa Huyên, cất bước lên lầu.
Tiến vào phòng, Cố Khuynh Thành nhào vào trên giường lớn, thả mấy con tiểu thú từ túi càn khôn ra, hít thở không khí, tiện thể đem địa lý chí ra, muốn từ đó tìm được ghi chép về long nhãn.
Mấy con tiểu thú thấy Cố Khuynh Thành có việc phải làm, cũng không có quấn quít lấy nàng, nhưng Tiểu Bạch thì không được, chết sống tiến vào trong lòng của Cố Khuynh Thành, làm nũng bán manh, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi là phôi ngân. . .”
“A, ta thế nào thành người xấu?” Cố Khuynh Thành một bên mạn bất kinh tâm cùng Tiểu Bạch nói chuyện, một bên liếc nhìn địa lý chí, từng trang từng trăng, một tấc cũng không có quên.
Tiểu Bạch thấy thế, chợt cảm thấy sự tồn tại của mình thay đổi thấp, liền không ngừng lăn trong lòng Cố Khuynh Thành, thậm chí bắt đầu giả khóc, “Ô ô. . . Tỷ tỷ, ngươi là phôi ngân, cư nhiên cũng không để ý đến ta! Trước đây rõ ràng đâu có, sẽ dẫn chúng ta đi ra ngoài chơi, nhưng ngươi nói không giữ lời, hiện tại lại còn không để ý tới ta, ô ô. . .”
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, cùng lắm thì hai ngày nữa, ta mang bọn ngươi đi dạo một chút.” Thấy Tiểu Bạch thực sự rơi nước mắt, lòng của Cố Khuynh Thành đều hóa, một tay ôm lấy Tiểu Bạch, vội vã trấn an nói.
Tiểu Bạch ủy khuất thút tha thút thít, đôi mắt nhỏ đều biến đỏ, nghe được lời của Cố Khuynh Thành, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi là nói thật?”
“Đương nhiên! Đừng khóc nữa, ngươi đi chơi cùng chúng nó một hồi trước, ta tra một ít tư liệu, quay đầu lại sẽ cùng ngươi chơi, ngoan.” Cố Khuynh Thành vỗ vỗ đầu của Tiểu Bạch, chỉ chỉ bên giường, Tử Đồng cùng Tiểu Lam, liệt hỏa, Đản Đản mấy con tiểu thú chơi rất vui.
Tiểu Bạch cũng biết không có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, chiếm được hứa hẹn của Cố Khuynh Thành, cũng không tệ rồi, nó cũng không muốn quấn quít lấy Cố Khuynh Thành nữa, liền gật đầu, hướng về mấy con tiểu thú, vọt ra ngoài, trực tiếp nhảy vào trong lòng của Tử Đồng.
Cũng may Tử Đồng phản ứng rất nhanh, như là được Tiểu Bạch rèn luyện rất nhiều lần như vậy, chuẩn xác không có lầm ôm lấy Tiểu Bạch, mấy con tiểu thú liền chơi tiếp.
Thấy mấy con tiểu thú ở chung hòa hợp, Cố Khuynh Thành hài lòng cười cười, liền tiếp tục lật xem địa lý chí của mình, từng dòng, từng trang, khi nhìn đến hơn phân nửa, còn dư lại hơn mười trang, Cố Khuynh Thành thực sự trong địa lý chí tìm được ghi chép liên quan đến long nhãn.
Nguyên lai, long nhãn còn gọi là long chi tuyền, là toàn nhãn hậu duệ long chi nhất tộc của thần long thượng cổ, nghe nói là tròng mắt của thần long, sau khi thần long chết, long nhãn bong ra từng mảng, rơi vào cảnh nội của long chi nhất tộc hiện tại, hết ý sinh trưởng ra một con suối.
Nước suối của long chi tuyền này, càng thập phần có màu sắc truyền kỳ, tương truyền long chi tuyền chính là nước suối thánh, con người uống có thể kéo dài thọ mệnh, cường thân kiện thể, người tu hành uống, liền có thể đại phúc độ đề thăng thực lực.
Địa lý chí, còn ghi lại một câu nói như vậy: Phàm người có long nhãn, chiếm được tán thành của long nhãn, đó là chủ nhân của long chi nhất tộc, toàn tộc vâng theo, không được phản kháng.
Cố Khuynh Thành thấy câu này, hít một hơi lãnh khí, wow, một viên long nhãn nho nhỏ như vậy, lại có năng lực lớn như vậy, lại có thể mệnh lệnh cho long chi nhất tộc, vậy Đàm Nguyên có viên long nhãn này, suốt ngày quang minh chính đại chạy chung quanh học viện Thanh Minh, hắn không biết đây là long nhãn, hay là cố ý làm vậy?
Lắc đầu, Cố Khuynh Thành trực tiếp hủy bỏ ý sau, long nhãn này dầu gì cũng là thần vật, có năng lực lớn như vậy, Đàm Nguyên mỗi ngày mang theo đi ra ngoài, nếu là vạn nhất bị người bên ngoài nhận ra, nhất định sẽ nhấc lên một vòng tranh đoạt mới, vậy hắn chẳng khác nào tự gài bẫy mình,

Chỉ cần không phải kẻ ngu si, Đàm Nguyên nhất định sẽ không làm như vậy.
Nhưng dựa theo thân phận phó viện trưởng của vũ sư viện như vậy, Đàm Nguyên từng trải coi như là tương đương phong phú, dù cho chưa thấy qua long nhãn chân chính, nhưng trong sách vậy cũng ghi chép mới phải. Đàm Nguyên kiên quyết không có khả năng không biết đây là một viên long nhãn, hay là nói hắn biết, nhưng cho tới nay, sẽ không nghĩ tới, muốn lưu long nhãn ở lại bên cạnh mình?
Cố Khuynh Thành bị ý niệm trong đầu mình làm hoảng sợ, tốt xấu đây cũng là long nhãn chân chính, có thể mệnh lệnh long chi nhất tộc, Đàm Nguyên không có đạo lý không cần long nhãn a!
Suy tư một lúc lâu, Cố Khuynh Thành không tìm được giải thích hợp lý, cũng chỉ có thể thôi, không muốn miên man suy nghĩ miên man suy nghĩ, ngược lại tiếp tục xem ghi chép có liên quan đến địa lý chí, nhưng lúc này Cố Khuynh Thành mới phát hiện, trang kế tiếp, tư liệu ghi về long nhãn, bị xé mất.
Nhìn vết xé kia không xem như mới tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành trầm xuống, “Đây là cố ý?” Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Khuynh Thành liền lắc đầu, tự hủy bỏ cái ý nghĩ này.
Phải biết rằng, địa lý chí là Tu lão cho nàng, trừ nàng ra, không còn có người chạm vào, nên không có khả năng có người xé đi.
(Luna: mới bảo vết rách không mới mà @@)
Thế nhưng trước đây, địa lý chí này một mực trong tay Tu lão, Tu lão cũng đã từng nói, địa lý chí này là hắn từ trong bảo khố của Lâu Thiều Hàn lấy được, hắn vẫn rất quý, căn bản sẽ không xé bỏ địa lý chí.
Như vậy xuống tới, liền chỉ còn lại có thời gian trước lúc Tu lão tiếp xúc địa lý chí, chẳng lẽ là trước trong bảo khố của Lâu Thiều Hàn, bị người trong lúc vô ý xé bỏ?
Nhưng nếu như là vô tình, vì sao xé bỏ một trang này, trùng hợp chính là một tờ ghi lại tin tức then chốt của long nhãn như vậy?
Cố Khuynh Thành không nghĩ ra, cũng không nguyện nghĩ tiếp nữa, liền đem địa lý chí xếp lại cầm trong tay, ôm lấy liệt hỏa, lắc mình tiến nhập túi càn khôn, tiến hành tu luyện phương diện chế thuốc.
Bình thường, luyện dược sư thông thường đều là lấy luyện thêm đan, làm biện pháp đề thăng đẳng cấp luyện dược sư của mình, mà Cố Khuynh Thành cũng không ngoại lệ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.