Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 23: Bạn Chịch






Nhìn đối phương rốt cuộc không nhịn được bật cười, An Nghỉ cuối cùng cũng ý thức được mình đang bị ghẹo, thẹn quá hóa giận, dồn hết sức đẩy Phế Thổ đang đứng chắn giữa cầu thang qua một bên, nện bước thật mạnh lao xuống dưới.
Chỉ là chưa đi được hai bước cái eo đã bị ôm chầm lấy từ phía sau, thanh âm Phế Thổ mang theo ý cười dán đến bên tai cậu: “Sao thế? Tôi còn chưa nói có đồng ý hay không mà.”
An Nghỉ dùng sức giãy dụa: “Ai cần anh đồng ý! Em đổi ý rồi! Hủy kèo!”
Phế Thổ mặc cậu làm loạn, vươn tay thọc lét phần eo yếu ớt của cậu.
An Nghỉ nháy mắt bật thét lên “A ha ha ha!”, cả người run rẩy loạn xạ.
Cậu cười sặc sụa nhéo lấy cánh tay Phế Thổ không cho hắn động, hoàn toàn quên mất chính mình mấy giây trước còn đang giận dỗi.
Phế Thổ ôm cậu ngừng lại một lát, lại giật giật ngón tay, chỉ là lần này ý vị đã hoàn toàn khác.
Hắn nhẹ nhàng cọ sát sườn eo An Nghỉ, hai ngón tay hóa thành hình người nhỏ từng bước từng bước bò lên trên, vói vào trong lớp áo xoa nắn ngực cậu, hàm răng cắn lên vành tai cậu, nói: “Ban nãy lừa em đó, tôi không thích ngực bự.” Đầu lưỡi ướt át của hắn linh hoạt tiến vào trong lỗ tai An Nghỉ, khiến cậu cầm lòng không đặng mà run lên.
“A…” An Nghỉ nhỏ giọng kêu một tiếng, khuỷu tay đẩy lên vòm ngực Phế Thổ: “Anh làm gì thế!”
Một tay Phế Thổ còn vịn trên eo cậu chậm rãi di chuyển xuống dưới, cách lớp quần nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, cười nói: “Không phải nói không muốn làm sao, không muốn làm mà còn cứng như vậy.”
An Nghỉ vẫn cãi cố: “Không… không phải… Tại anh sờ nên em mới…”
Phế Thổ nhéo cằm cậu, để cậu quay đầu lại đón nhận một nụ hôn.
An Nghỉ lập tức ngậm miệng, bị hôn đến ưm ưm a a, không lâu sau đã ngoan ngoãn nhếch miệng vươn đầu lưỡi ra ngoài, bị đối phương nút vào trong khoang miệng liếm cắn, sau đó lại chủ động chạm nhẹ lên môi đối phương, hôn lên cái cằm bóng loáng của hắn.
Phế Thổ một tay cởi bỏ đai lưng của cậu, tay khác tiến vào thăm dò, An Nghỉ nhất thời sướng đến mức kêu ra tiếng.
“A!” Cậu ngửa đầu ra sau tựa lên vai Phế Thổ, lộ ra cần cổ tùy ý hắn liếm cắn.
An Nghỉ có thể cảm nhận được sống mũi cao thẳng lạnh lẽo của đối phương cọ sát trên cổ mình, lại khó nhịn mà xoay đầu qua đòi hôn.
Giữa khoảng cách hô hấp, Phế Thổ nhẹ giọng nói: “Em thật sự là, rất thích hôn môi.”
An Nghỉ nghe vậy dứt khoát xoay người lại, ôm chầm lấy cổ hắn hôn lên môi hắn.
Phân thân cương cứng lộ ra ngoài mép quần cậu chọc lên lớp quần ngoài thô ráp của Phế Thổ, nửa cái mông tròn lẳn cũng bị phơi bày.
Phế Thổ vòng tay xuống dưới nách An Nghỉ nhấc cậu lên, bản thân hắn trượt xuống, để cậu ngồi trên bậc thang.
Hai chân An Nghỉ còn vướng trong quần chưa cởi hết, không mở rộng được, nhưng Phế Thổ lại duỗi tay chống trên đầu gối cậu, vùi đầu xuống ngậm lấy phân thân đã dựng thẳng.

An Nghỉ a a kêu lên, khuỷu tay chống lên bậc thang phía sau, chỉ cảm thấy trước mắt nổ đầy sao xẹt, không khí trở nên thật loãng, tựa như một con cá rời khỏi mặt nước mất đi oxy để hít thở.
Phế Thổ vừa khẩu giao cho cậu vừa xoa nắn đầu v* cậu, chơi đùa An Nghỉ đến rên rỉ không ngừng.
Lâu rồi không làm, An Nghỉ rất nhanh đã bị mút đến sắp lên đỉnh, thần chí hoảng hốt ôm chầm lấy đầu Phế Thổ, vô thức nâng người di chuyển eo mông.
Phế Thổ ngẩng đầu, trên cánh môi mỏng lấp lánh ánh nước, trong mắt toàn là bản năng xâm lược trần trụi của giống đực, nhưng so với những lần bọn họ làm tình trước đây tựa hồ nhiều thêm một chút gì đó.
Bàn tay to rộng của hắn vuốt ve dương v*t An Nghỉ, lòng bàn tay mang theo vết chai sần xoa nắn vòng quanh trên đỉnh đầu.
Ngay vào lúc cậu sắp bắn thì tăng nhanh tốc độ xoa vuốt thêm mấy chục lần, đem thân cán áp về phía trước, thưởng thức bộ dáng An Nghỉ bị chính mình bắn tinh lên đầy mặt.
Hai tay An Nghỉ bủn rủn, bên khóe miệng và trên tóc còn vương tinh dịch của chính mình, vẻ mặt sung sướng đến thất thần, nhưng Phế Thổ chỉ hơi rướn người về phía trước, cậu đã chủ động dựng thẳng thân mình ngẩng đầu lên cùng hắn hôn môi.
Phế Thổ không cho cậu quá nhiều cơ hội thở dốc, bế thốc An Nghỉ đầu óc hãy còn mê muội lên, tiện tay kéo rớt một bên ống quần của cậu, bên kia thì cứ để mặc nó treo lung lẳng trên bắp chân cậu.
Phế Thổ từ sau lưng dán tới, đè cậu lên tường, một tay khác nhanh chóng kéo khóa quần xuống, móc ra côn th*t đã bừng bừng sức sống chọc tới trên mông An Nghỉ.
Ngón tay An Nghỉ không tìm thấy nơi nào làm điểm tựa trên mặt tường bóng loáng, trán cậu tì lên mu bàn tay, cả người run rẩy, hai đùi cũng không ngừng run run.
Phế Thổ đỡ dương v*t cọ tới cọ lui giữa kẽ mông và hai chân cậu, rất nhiều lần thiếu chút nữa đâm thẳng vào miệng huyệt, đáng tiếc là không có bôi trơn, hắn không dám tùy tiện xông vào.
“Kẹp chặt hai chân.” Phế Thổ nói.
An Nghỉ cúi đầu nhìn côn th*t tím đen từ giữa bắp đùi trắng nõn xuyên tới, đỉnh đầu căng tròn ướt đẫm chọc lên phân thân của cậu, một hồi lại rút về ẩn giữa hai chân, tới tới lui lui.
Trải qua mấy tuần liền lặn lội đường xá xa xôi, chân và mông An Nghỉ đều đã rắn chắc hơn nhiều, nhưng vùng da ở đùi trong vẫn là mềm mịn đến không chịu được.
An Nghỉ bị chịch đùi trong chốc lát, lại cứng trở lại, bất mãn mà vặn vẹo eo, nghiêng đầu vừa thở gấp vừa nói: “Em có… có thể…”
Phế Thổ nghe vậy lập tức lật cậu lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, nhìn cậu đăm đăm tựa như không hề quen biết.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã bật ra một nụ cười đầy tà khí, thấp giọng nói: “Vừa rồi quên không nói, thân thể của em còn một ưu điểm nữa, chính là mềm dẻo vô cùng.”
Cánh tay hắn duỗi xuống sau khoeo chân An Nghỉ, nâng một chân cậu lên quấn lấy thắt lưng.
Trán hắn tựa vào trán cậu, sống mũi đè lên mũi cậu, thở hổn hển hỏi: “Muốn tôi dịu dàng một chút, hay là thô bạo một chút?”
An Nghỉ dùng ánh mắt mê ly đối diện với hắn, vươn đầu lưỡi liếm đi chút mồ hôi rớt trên cằm hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh không thích… nhưng mà em… em rất thích… ngực bự…” Cậu duỗi tay sờ lên cơ ngực Phế Thổ, cực kỳ dâm đãng mà xoa nắn một lượt, trả lời: “Không cần… dịu dàng đâu ạ…”
Vừa dứt lời, eo Phế Thổ đã lập tức trầm xuống, nửa cây dương v*t thình lình xộc thẳng vào.
An Nghỉ đột ngột ngửa đầu bật thét ra tiếng, ngón tay siết lấy bả vai hắn.
Phế Thổ thoáng rời khỏi một chút, lại một lần nữa đâm mạnh vào, hai người đồng thời cất tiếng rên rỉ.
An Nghỉ nghe được âm thanh động tình của Phế Thổ vang lên bên tai, khoái cảm hưng phấn lập tức thổi bay chút cảm giác không thoải mái trên thân thể.
Cậu nắm lấy vạt áo Phế Thổ, dùng thanh âm đứt quãng nói: “Nhanh… nhanh chút… A…”
Hai mắt Phế Thổ đỏ quạch —— Con dê con thường ngày thẹn thùng hôm nay bị yêu tinh bám vào người hay sao? Hắn vừa đâm rút vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Em bị sao vậy hả? Mới làm đã dâm loạn thành như vậy?”
An Nghỉ hé miệng, những con chữ đứt quãng vuột ra khỏi họng, nhưng đa số khi đến bên miệng đều bị người trước mặt đâm đến không cách nào thừa nhận, biến thành tiếng rên rỉ.
Cả buổi cậu mới thốt ra được vài chữ hoàn chỉnh: “Đều… tại anh hết…”
Phế Thổ chơi cậu đến phát ra từng tiếng “bạch bạch” rung động: “Tôi làm sao, em nhìn em đi, cứ như vậy mà có thể chơi ra nước, đến cả bôi trơn cũng không cần!”
Đại não An Nghỉ tựa như bị thiếu oxy, rên rỉ lung tung loạn xạ một hồi mới thốt ra được hết lời muốn nói: “Ai bảo anh… anh gợi cảm… quá đáng… như thế… Á!”
Ngay sau đó cậu lại khó nhịn mà nức nở một tiếng —— dương v*t hãy còn chôn trong thân thể cậu bỗng dưng nảy lên thình thịch, chọc tới điểm G của cậu.
An Nghỉ lập tức cứng ngắc phun đầy nước.
Phế Thổ lại thả chân cậu xuống, côn th*t cũng trượt ra ngoài, phát ra một tiếng “Pặc”, để lại giữa đùi An Nghỉ một vệt nước thật dài.
Hắn vỗ vỗ mông An Nghỉ nói: “Quay qua, nhoài người lên tay vịn.”
An Nghỉ lảo đảo đi qua nằm bò lên đó, mông nhếch lên cao.
Phế Thổ kéo một tay cậu ra sau đặt lên dương v*t của mình, kêu cậu tự đỡ lấy nhét vào, sau đó lại “bạch bạch bạch” mà chịch cậu đến quên trời đất.
Thể lực Phế Thổ thật sự quá sung mãn, An Nghỉ lại bị chơi hơn mười phút sau đã chịu hết nổi.
Hai chân cậu mềm nhũn, quả thực sắp đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Phế Thổ vừa ôm eo vừa nắm mông cậu, cả nửa người trên quỳ sụp trên tay vịn cầu thang.
Phân thân bị chịch đến cứng ngắc chảy nước ướt đẫm thỉnh thoảng lại chọc lên lan can sắt, vừa lạnh vừa sướng, An Nghỉ cảm thấy thân thể mình sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Phế Thổ giả bộ trách móc: “Nói em thể lực kém em còn không chịu, chưa làm được hai phát đã đứng không vững rồi.”
An Nghỉ vùi đầu trên cánh tay đong đưa lúc lắc, cổ họng khàn đặc lên tiếng khó khăn vô cùng: “Còn không phải tại anh… cứ nhất định phải… A! Nhất định phải… làm ở chỗ này!”
Phế Thổ cưỡng từ đoạt lí phát ngôn một câu lưu manh: “Lần trước ở trạm tị nạn, phòng nghỉ, đã bảo em có sẵn giường ấm nệm êm thì làm một lần đi, em còn không làm.”
An Nghỉ nghe vậy quả thực từ đầu đến mông đều bốc hỏa, đầu óc đặc quánh như một đống keo dán, lắp bắp nhỏ giọng tự nói: “Không được… không được…”
Phế Thổ cũng không ăn hiếp cậu, cắn môi dưới bắt đầu giai đoạn chạy nước rút thật nhanh.
Tiếng kêu đứt quãng của An Nghỉ cùng tiếng thở dốc của hắn quanh quẩn giữa tầng lầu rách nát, giống như cuồng phong bão tố tử vong cận kề gì đó đều bị ngăn cách ở bên ngoài khoảng trời này, chỉ có tình dục nóng bỏng và thân thể dính nhớp trở nên vô cùng rõ ràng.
Phế Thổ cũng đã rất lâu rồi chưa làm, cuối cùng nhanh chóng đâm mạnh vài cái, sau đó rút ra bắn lên đùi An Nghỉ, mà An Nghỉ vốn đã bắn hai lần lại bị chơi đến cứng lên.
Phế Thổ bế cậu, nhặt theo cả súng của cậu, bước đến phòng vệ sinh chung tẩy rửa.
An Nghỉ bị đặt trên bồn rửa tay, hai mắt thất thần, đầu óc trống rỗng, Phế Thổ hết cách, chỉ đành xả nước giúp cậu tắm rửa.
An Nghỉ được tắm qua một lượt đã lấy lại tinh thần, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Cậu cực kỳ hoảng sợ mà tóm lấy cánh tay Phế Thổ: “Ặc… Mấy người Số 2 thính lực tốt như thế, có khi nào… có khi nào đã bị nghe thấy cả rồi không!?”
Phế Thổ híp mắt gội đầu giúp cậu, không bận tâm mà nói: “Em rên tích cực như vậy, tôi bảo em nhỏ giọng chút em còn không nghe.”
An Nghỉ ngây dại —— Cậu còn mặt mũi nào mà quay về nữa đây!
Phế Thổ nhìn biểu cảm cứng đờ của cậu mà âm thầm buồn cười, còn đổ thêm dầu vào lửa mà nói: “Hơn nữa em bắn loạn khắp nơi như thế, một tháng tiếp theo bọn họ đều có thể ngửi được mùi của em.”
An Nghỉ đã xấu hổ và giận dữ đến sắp ngất, điên cuồng lắc đầu: “Không làm nữa không làm nữa không làm nữa!”
Phế Thổ “Ồ” một tiếng, lau khô người cho cậu —— đầu v* An Nghỉ và đùi trong đều hiện lên màu hồng nhạt, thoáng chạm qua một chút sẽ run lên, lau lau một hồi Phế Thổ lại bắt đầu cứng.
An Nghỉ còn đang đắm chìm trong nỗi hổ thẹn vô tận, không phát hiện ra điểm dị thường của hắn.
Phế Thổ cũng không nói chuyện, yên lặng lau xong người cho cậu thì đuổi cậu về.
An Nghỉ bám cứng lấy cửa không chịu đi: “Em muốn về với anh cơ, không muốn về một mình đâu!”
Phế Thổ sờ tay lên lưng quần: “Không về thì làm thêm lần nữa nhé, chỗ này cũng gần hơn, tôi không ngại đâu.”
An Nghỉ khập khiễng chạy mất.
Lúc chạy đến gần cửa phòng, từ xa An Nghỉ đã thấy Số 2 chuẩn bị ra ngoài, hai người chạm mắt nhau, mặt An Nghỉ thoáng cái đỏ bừng.
Lúc này 29 cũng đi ra, vừa thấy An Nghỉ thì một bên lông mày hơi giật giật mà nhướn lên, trong đôi mắt đỏ rực tràn đầy sự trêu chọc.
Số 2 dùng vẻ mặt vi diệu mà nói: “Người trẻ tuổi.”
29 cũng cảm thán: “Người trẻ tuổi…”
Bọn họ đều nghe thấy! An Nghỉ trong lòng rít gào, khóc không ra nước mắt.
Hai người đi xuống lầu, An Nghỉ tính cố gắng hết sức che giấu sự tồn tại của mình mà lẩn vào trong phòng, không ngờ toàn bộ người biến dị đã sớm ngửi thấy mùi của cậu, đồng loạt quay đầu lại.
An Nghỉ “be” một tiếng điên cuồng chạy ra sau cái bàn ngồi thụp xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu mình giả chết.

Một lát sau, Phế Thổ cũng mang theo một thân đầy hơi nước trở lại.
Người biến dị không dám bắt nạt An Nghỉ, nhưng với Phế Thổ da dày thịt béo thì không hề kiêng dè, trong lúc nhất thời tiếng huýt sáo ồn ào vang lên che trời lấp đất.
Phế Thổ dùng bộ mặt quan tài đi lướt qua chúng nó, hạ vai thả tay xuống, xách An Nghỉ đang trốn sau mặt bàn ra, nói: “Súng của em, không phải đã dặn lúc nào cũng phải mang theo sao.”
“Ừm ừm…” An Nghỉ ngập ngừng nhận lại súng, mở vải bọc ra vuốt ve, tựa như đang an ủi nó vừa rồi bị bỏ rơi.
An Nghỉ lại cẩn thận thưởng thức một chút người bạn mới này của mình, mỗi một viên đạn trong băng đạn đều sờ qua một lượt, lại soi nòng súng dưới ánh đèn quan sát, trong lòng tính toán làm thế nào kiếm được đạn thay thế để luyện tập.
Không lâu sau, An Nghỉ đã có ý tưởng đại khái.
Cậu quên hẳn chuyện xấu hổ, chui ra khỏi mặt bàn, tung tăng chạy khắp tầng lầu nhặt nhạnh phế liệu.
Cậu lượm về được một bao to toàn vỏ đạn rỗng không có thuốc súng và ngòi nổ, lại nạy ra không ít đầu đạn đã biến dạng nhẹ trên vách tường và ván cửa, thêm mấy lõi năng lượng trống và kẹp giấy, nhét đầy một túi, chuẩn bị vác về phòng mày mò.
Cách đó không xa có mấy người biến dị đang xúm lại lớn tiếng thảo luận quanh một cái ống dẫn gặp trục trặc, cãi qua cãi lại vẫn không có kết quả.
An Nghỉ buông túi đồ trong tay xuống, vươn đầu nhìn sang.
Phế Thổ đang mài dao, liếc nhìn cậu một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu không được táy máy, An Nghỉ lại làm bộ có mắt như mù.
Cậu dè dặt đi qua, chắp tay sau lưng như một ông cụ non sáp lại nhìn đằng trước, sau đó nói: “Không phải ống dẫn của mấy người có vấn đề, mà là van.
Hoặc là van biến áp hỏng rồi, hoặc là kim đồng hồ không chuẩn.” Người biến dị quay đầu nhìn cậu, lại quay đầu nhìn máy biến áp đã bị rã thành một mớ linh kiện.
An Nghỉ tiếp tục nói: “Sửa lại dễ lắm, để tôi xem cho.”
Người biến dị hồ nghi lùi lại một chút, An Nghỉ ngồi xổm giữa bọn họ, hai tay nhặt dụng cụ lên bắt đầu thao tác, chưa tới mười lăm phút đã sửa xong, sau đó hơi điều chỉnh, một lần nữa mở van, đèn xanh trên máy biến áp sau một thời gian dài rốt cuộc đã sáng lên.
Một người biến dị chỉ xuống mặt đất nói: “Sao vẫn còn thừa mấy cái linh kiện vậy, rơi ra ở đâu sao, có ổn không?”
An Nghỉ xua tay nói: “Không sao, không phải lo đâu, tôi sửa lại một chút giúp mấy người, sau này nếu van máy bị hỏng đèn sẽ hiện màu đỏ, nếu ống dẫn hỏng thì đèn sẽ không sáng, mấy người lần lượt kiểm tra từng cái là được.”
Đám người biến dị ngơ ngác gật đầu, khe khẽ liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó thoáng bừng tỉnh, mồm năm miệng mười nói: “Cái này cái này!” “Bọn tôi còn cái này bị hỏng nữa!” “Qua xem cái này đi!”
Từ máy phát điện đến két nước, An Nghỉ mất cả đêm tu sửa, mãi đến tận khuya bị Phế Thổ lôi vào trong góc đi ngủ, thu được rất nhiều thù lao của người biến dị.
Thù lao cậu nhận được cũng rất đặc sắc, từ nửa tá lựu đạn gây choáng đến một thùng nhiên liệu phân hủy sinh học, đúng là cái gì cũng có, thậm chí còn nhận được phiếu “Ba giờ huấn luyện đả đấu miễn phí”, bị Phế Thổ lập tức bác bỏ: “Em đi đánh nhau với người biến dị hai giây đã bị vặn cho gãy đôi rồi, có ngốc không vậy.”
An Nghỉ cười hì hì, cũng không phản bác hắn, ngồi trên bàn đung đưa chân, đầu lắc lư qua lại.
Số 2 và 29 cũng vừa trở lại, ném cho đám người biến dị từng bọc lớn chiến lợi phẩm, còn chưa kịp lên tiếng đã bị kéo đi kiểm tra máy móc được tu sửa.
Gã liếc nhìn An Nghỉ từ xa, An Nghỉ cũng mỉm cười với gã.
Phế Thổ có chút đau đầu lôi An Nghỉ về lại trong ổ, thầm nghĩ bọn trẻ thời nay thật sự là không quản nổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.