Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 22: Súng Bắn Tỉa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gió lốc kéo dài ba ngày không ngớt, cũng không hề có dấu hiệu yếu đi.
Phế Thổ và những người biến dị đều nói từ trước tới nay chưa từng thấy qua trận bão nào khủng khiếp như vậy, không biết Suhmati trên biển có gặp tai ương gì không, nhưng trạm tị nạn dưới mặt đất chắc chắn sẽ không được yên ổn —— không biết sẽ có bao nhiêu lữ nhân điên cuồng đập cửa, bao nhiêu loài quái vật biến dị liều mạng chui xuống lòng đất.
An Nghỉ ngược lại rất bình tĩnh, dù sao cậu cũng đã từng gặp qua cái gì đâu, quen rồi.
Mặt khác, sau ba ngày bị ép buộc sống chung với bầy người biến dị, cảm giác của cậu đối với sự tồn tại của chúng đã hoàn toàn chết lặng —— Hiện tại cậu có thể dùng khuôn mặt không cảm xúc đi ngang qua chúng, thậm chí lúc chơi bóng bàn thiếu một chân còn có thể gia nhập cùng.
So với người biến dị luôn không khống chế được lực tay, An Nghỉ rất nhanh chóng đã thăm dò được bí quyết trò chơi, thắng liền ba lượt, bị cấm cửa.
Mà sau vụ việc lần trước, người biến dị cũng không đem thêm về nhân loại nào nữa.
An Nghỉ cảm thấy kết quả này chủ yếu là do công lao của Số 2 —— Lúc đó gã đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy kẻ xấu số nằm trên đất, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn lớn tiếng quát mắng: “Chúng mày có thể đừng mang đồ ăn nồng mùi về không hả! Ở đây có trẻ vị thành niên đấy! Thu dọn hết mấy con mắt với ngón tay lại cho tao!”
Ở phía xa, An Nghỉ bám trên vai Phế Thổ nhìn gã một cái, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn nha.” Cậu cảm thấy với thính lực của Số 2 chắc chắn sẽ nghe được.
Cuồng phong không ngừng, hai người cũng không đi được chỗ nào khác, An Nghỉ nghỉ ngơi nửa ngày thì xương cốt bắt đầu ngứa ngáy, chủ động tìm Phế Thổ muốn học kỹ năng chiến đấu.
Phế Thổ dò xét nhìn An Nghỉ, lại nói: “Tố chất thân thể em thật ra không kém, khả năng giữ thăng bằng cũng tốt.” Cái đuôi sau mông An Nghỉ còn chưa kịp nhếch lên, đối phương đã nói tiếp: “Nhưng thể lực quá kém, sức bật không đủ, ý thức chiến đấu bằng không.”
An Nghỉ: “À.”
Phế Thổ: “Hơn nữa chiều cao cũng có hạn chế nhất định.”
An Nghỉ khô cằn nói: “Đủ rồi đó.”
Phế Thổ buồn cười, an ủi cậu: “Em mới mười bảy, vẫn còn lớn được.”
Trên mặt An Nghỉ vẫn hiện đầy vẻ mất hứng, Phế Thổ nói: “Nhưng dáng người của em như vậy cũng có ưu thế, trọng tâm thấp, linh hoạt, tốc độ nhanh.
Nếu tay em đã không dài như người khác, vậy mỗi lần đánh trúng phải đánh cho thật đau.”
Hắn làm mẫu một động tác: “Nếu em muốn thì sẽ học nhận biết các bộ phận yếu ớt trên cơ thể người.
Chỗ này, chỗ này, và chỗ này, đều là điểm yếu trên cơ thể, dù có cao to cường tráng cỡ nào khi bị đánh trúng đều sẽ gặp thương tổn.
Đánh nhau cũng thế, giết quái cũng vậy, quan trọng nhất chính là động não, dùng mắt quan sát thật kỹ quỹ đạo chuyển động của đối phương, không chỉ quan sát những gì xảy ra ở hiện tại, mà còn dự đoán được hướng đi ở thời khắc tiếp sau, tìm đúng góc độ, mới có thể tạo ra hiệu suất cao nhất.” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Con đường một đòn tất sát này hẳn là thích hợp nhất với em, tốc chiến tốc thắng, không yêu cầu thể lực cao, đến con gái cũng học được, em thì không thành vấn đề, cũng không cần phải rèn luyện cho cường tráng.”
An Nghỉ có chút rối rắm, nói: “Nhưng em muốn trở nên cường tráng.”
Phế Thổ ngạc nhiên: “Tại sao?”
An Nghỉ vén tay áo vỗ vỗ cánh tay: “Vì ngầu.”
Phế Thổ thử tưởng tượng một chút khuôn mặt An Nghỉ ghép vào thân hình Số 2, trong đầu tuôn ra đầy dấu chấm than và dấu ba chấm.

“Với cả…” An Nghỉ kéo chỏm tóc đã buộc thành đuôi ngựa sau đầu: “Em cũng muốn cắt tóc nữa, không ngầu chút nào cả, các anh đều cảm thấy em giống con gái.”
Phế Thổ nghĩ đến cái gì đó, ho nhẹ một tiếng, nói: “Không hề.”
An Nghỉ vẫn còn lẩm bẩm: “Rõ ràng, vừa nóng vừa vướng…” Cậu nâng mắt, nghi hoặc quan sát nét mặt Phế Thổ, không chắc chắn mà hỏi: “Sao vậy, không lẽ anh… anh thích em để tóc dài?”
Ngoài dự kiến của cậu, Phế Thổ khẽ gật đầu.
Trong lòng An Nghỉ chấn động, buột miệng thốt ra: “Tại sao?”
Hầu kết Phế Thổ giật giật, nói cực nhanh: “Vì lúc làm tình kích thích.”
Mấy người biến dị cách đó không xa không hẹn mà cùng “Phụt” một tiếng.
An Nghỉ quýnh quáng, mặt đỏ bừng giận dữ hét lên: “Sao mấy người lại nghe lén người khác nói chuyện!”
Dê con nóng nảy cũng sẽ cắn người, đám người biến dị cao lớn hung hãn trong nháy mắt hóa thành mấy con cún bự, ngượng ngùng lủi đến đầu bên kia căn phòng.
An Nghỉ quay đầu lại, hai người liếc nhìn nhau một cái, vừa xấu hổ vừa ăn ý không tiếp tục đề tài này nữa.
Phế Thổ như có điều suy tư, sau khi bố trí cho cậu một loạt nhiệm vụ rèn luyện thì mặc áo khoác rời khỏi.
Chạy vòng quanh, chống đẩy, hít xà, gập bụng… đa số trước đây An Nghỉ đều đã từng thấy Phế Thổ tập qua ở trạm tị nạn.
Hồi đó cậu tập được vài phút đã kiệt sức lăn qua một bên, hiện tại vậy mà cũng có thể hoàn thành được kha khá.
An Nghỉ một lòng muốn trở nên cường tráng, liều mạng vận động cho đổ mồ hôi.
Tập xong một lượt, cậu vịn eo thở dốc, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện một đám mắt đỏ đang nhìn mình chằm chằm.
Lông tơ trên tay An Nghỉ thoáng chốc dựng đứng, thu hết dũng khí hỏi: “Sao thế?”
57 nói: “Cậu vận động mạnh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mùi máu thơm lừng.”
An Nghỉ hốt hoảng lui vào trong góc tường, vẻ mặt kinh hãi.
Giây tiếp theo, sau gáy 57 đã bị Số 2 cho một phát tát.
“Qua đây sửa ống dẫn!” Số 2 dùng ngữ khí hung tợn xách nó rời đi.
An Nghỉ còn chưa hết hoảng hồn, ôm dê điện tử và bình nước dời đến cuối hành lang tiếp tục rèn luyện.

Tập xong một lượt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian nghỉ ngơi càng lúc càng kéo dài, cuối cùng cũng miễn cưỡng kiên trì tập được ba lượt, cách mục tiêu năm lượt còn một khoảng.
Cậu ngồi dựa vào tường uống nước, suy nghĩ xem tối nay có thể tắm rửa qua một lần không.
Bên tai bỗng có tiếng động truyền tới.
Cánh cửa chống cháy của căn phòng bên cạnh bị đẩy ra, Phế Thổ trên lưng vác theo một vật thể thon dài bị vải đen bọc kín, cúi đầu nhìn thấy cậu, hỏi: “Sao em lại ở đây? Vừa đúng lúc, đi lấy áo bảo hộ mặc vào rồi theo tôi ra ngoài, nhớ mang theo kính bảo vệ và mặt nạ.”
An Nghỉ đáp một tiếng rồi lục đục bò dậy, chân thiếu chút nữa bị rút gân.
Cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng, trùm áo khoác lên rồi vớ lấy mặt nạ chạy ra ngoài, mơ hồ nghe thấy phía sau có giọng nói: “Xem đi, dọa nó chạy mất rồi…”
Phế Thổ dẫn cậu men theo cầu thang trèo lên sân thượng tầng hai mươi.
Vừa mở cửa, An Nghỉ thiếu chút nữa đã bị cuồng phong thổi bay, cậu ngã trái ngã phải vịn trên lưng Phế Thổ.
Hai người tới cạnh lan can sân thượng, Phế Thổ gỡ xuống đồ vật trên vai, mở vải che để lộ một đoạn nòng súng đen nhánh —— là một khẩu súng bắn tỉa.
Phế Thổ nói: “Khẩu này mô phỏng theo hình dáng Mcmillian[1] thời xưa, thân súng nhẹ, tầm bắn xa, quan trọng nhất là nòng súng có thể tháo dỡ, nói cách khác, khi cận chiến em có thể nhanh chóng điều chỉnh thân súng, hơn nữa chỉ cần mang theo một loại đạn.”
[1] Mcmillian

An Nghỉ há miệng liên tục gật đầu —— đường cong lưu loát nơi thân súng xinh đẹp vô cùng, nòng súng là một màu đen nhám, tới báng súng thì biến thành màu rằn ri, thiết kế gọn gàng mà đầy mỹ cảm, không giống một thứ vũ khí giết người, ngược lại tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Phế Thổ nói: “Nhìn kỹ.”
Hắn nhanh chóng làm mẫu một lần cách dựng giá ngắm, cách lắp ống ngắm vào khe, cách tháo dỡ nòng súng để đổi sang súng trường bình thường, sau đó đưa cho An Nghỉ: “Em thử đi.”
An Nghỉ chỉ nhìn qua một lần, vậy mà có thể lặp lại gần như hoàn mỹ toàn bộ động tác của Phế Thổ, chỉ bị mắc ở một bước khoảng ba giây, ngay sau đó lại hý hoáy trót lọt.
Phế Thổ giật giật khóe miệng, nhận lại súng thì tháo ra một lần nữa, thay băng đạn, chỉ là lần này tốc độ của hắn nhanh gấp ba lần so với lúc trước.
Sau đó hắn lại thành thạo điều chỉnh thân súng về trạng thái bắn tỉa, vẫy tay kêu An Nghỉ cùng hắn nằm sấp xuống.
Phế Thổ dạy hắn cách cầm súng, nói: “Tháo súng và thay đạn lúc về em còn phải luyện nhiều, sau cùng khẩu súng này sẽ trở thành cánh tay kéo dài của em, một bộ phận trên cơ thể em.

Em nhắm mắt cũng có thể thay một băng đạn mới ngay trước khi xác đạn cuối cùng rơi xuống đất.”
An Nghỉ gật gật đầu ngắm phía trước, báng súng tựa vào hõm vai, ngón tay đặt trên cò súng, mở kính ngắm, cùng Phế Thổ quan sát lũ quái vật biến dị lúc nhúc bên dưới đường phố.
Phế Thổ hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Cái con to to kia… Gì nhỉ, chuột à? Thấy không, con màu đen kìa.”
An Nghỉ nhẹ giọng: “Dạ.”
“Nhắm chuẩn nó, nếu tư thế không thoải mái thì tự điều chỉnh một chút, khuỷu tay chống xuống phải ổn định.” Phế Thổ nằm bên cạnh hơi điều chỉnh tư thế cho cậu, An Nghỉ híp mắt, thông qua kính ngắm truy đuổi nhất cử nhất động của con chuột biến dị —— Việc này thực sự không hề dễ dàng, gió to đứt quãng ảnh hưởng tới vị trí đầu súng của cậu, cát bụi mù mịt bay đầy trời, tầm nhìn rất thấp.
Phế Thổ nói bên tai cậu: “Hít thở nhẹ nhàng, ngón tay đặt trên cò súng, em thử bắn liền ba phát nhưng không thay đổi lực tay giữ súng.”
Tim An Nghỉ đập như trống nổi, đầu óc lại bình tĩnh dị thường.
Tựa như thiên địa cuồng phong đều bị cậu loại trừ khỏi nhận thức, toàn bộ thế giới chỉ còn sót lại khẩu súng trong tay, con mồi trước họng súng, và hô hấp của Phế Thổ nhẹ nhàng bên tai.
An Nghỉ từ từ thở ra một hơi, ngón trỏ ấn xuống cò súng.
Phát đạn đầu tiên bắn trúng chân sau con chuột, một đám thuốc màu xanh lam nổ tung trên lớp lông nó.
Chuột bự cả kinh văng ra nửa thước, dáo dác nhìn xung quanh.
An Nghỉ bị sức giật làm lệch tầm ngắm chính xác, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh đầu súng, một lần nữa nhắm vào con chuột, quyết đoán nổ phát súng thứ hai.
Phát đạn này rơi trên mặt đất cách con chuột nửa mét, thổi tung một mảng đất đá và tro bụi.
Con chuột quay đầu chạy theo hướng ngược lại, tầm mắt An Nghỉ đuổi theo đường nó chạy, lại nã một phát súng, viên đạn bay sượt qua đỉnh đầu con chuột, vẫn chệch một chút, con chuột đã chui vào một gian trống khuất khỏi tầm mắt.
An Nghỉ nhả cò súng, gấp gáp thở hắt ra, sau lưng thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc này cậu mới ý thức được vừa rồi chính mình căng thẳng đến mức nào.
Phế Thổ thả ống nhòm xuống, bình luận: “Cũng không tệ lắm, khá hơn hồi trước nhiều, lần sau lúc nổ súng không cần nín thở, cứ thở đều vào.”
Hai người lại nằm trên sân thượng tìm các loại quái vật biến dị luyện tập cả một buổi trưa, mãi đến khi toàn bộ chỗ đạn bằng mực nước do Phế Thổ tự chế đều cạn kiệt.
Sắc trời dần tối, cả thành phố như rơi vào bóng đổ.
An Nghỉ theo Phế Thổ đứng dậy, thu dọn giá đỡ và kính ngắm, dùng vải bọc lại rồi đưa trả hắn.
Phế Thổ không nhận, nói: “Cây súng này là của em, sau này bất kể đi đâu đều phải mang theo nó, làm quen với sự tồn tại của nó, với sức nặng của nó.”
An Nghỉ một lần nữa để lộ biểu cảm giống hệt như lúc nhận được dê con —— trong sự kinh ngạc vui mừng mang theo chút đờ đẫn, vừa sung sướng lại có chút không thể tin nổi.
Cậu ôm khẩu súng cơ hồ cao đến hơn nửa người mình vào ngực, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh nha.”

Phế Thổ hừ cười một tiếng: “Vậy nên em không được lơ là luyện tập, viên con nhộng cũng phải nhớ uống, như vậy họng súng mới có thể ổn định.
Khi em dùng thạo súng bắn tỉa rồi, thì có thể luyện súng trường, súng lục, cuối cùng có thể học đao thương.”
An Nghỉ dùng sức gật đầu, phe phẩy cái đuôi đi theo sau hắn, cùng nhau xuống lầu.
Trong lúc trở lại tầng mười tám, An Nghỉ đột nhiên mở miệng, không đầu không đuôi mà nói: “Đúng rồi.”
Phế Thổ “Ừ?” một tiếng, sau đó lại không nghe thấy đoạn tiếp theo, quay đầu lại nhìn cậu —— An Nghỉ ôm súng đứng ở mấy bậc thang phía trên, rũ mắt xuống nhìn hắn.
Khuôn mặt cậu ngược sáng, chìm trong bóng tối, một lúc sau cậu mới lên tiếng: “Trước đây anh nói, lúc ở trạm tị nạn đối tốt với em đều là gạt em, đó không phải dáng vẻ vốn có của anh.”
Phế Thổ có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao bỗng dưng cậu lại nhắc tới chuyện này.
“Em biết, đó là bởi vì em nắm rõ thời gian thay ca và cấu tạo các gian phòng, bởi vì em có rất nhiều dược phẩm, cũng biết đồ ăn và vũ khí ở đâu, cho nên anh mới đối tốt với em.” Cậu rốt cuộc hỏi ra nghi vấn chất chứa nhiều ngày trong lòng: “Nếu lúc đó không phải là em, nếu ngày anh được đưa tới phòng khám không gặp em, anh có còn…” Cổ họng cậu giật giật, một lần nữa tìm từ mà nói: “Anh sẽ tự mình lặng lẽ hỏi thăm tin tức, thu thập tài nguyên, hay sẽ tùy tiện tìm một người khác… giúp mình?”
Phế Thổ nghe hiểu, trong lòng lập tức dở khóc dở cười, nói: “Người khác nào, còn có ai ngốc như em sao?”
An Nghỉ rầu rĩ: “Ừm, đúng vậy, còn bởi vì em ngốc nữa.”
Phế Thổ nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ tìm người khác, à, chính là người chị quản lý nhà ăn của em đó.
Cô ta có vẻ cũng rất quen thuộc với trạm tị nạn, lại có đồ ăn và nước sạch.”
Tâm trạng An Nghỉ trùng xuống, “Ừm” một tiếng.
Phế Thổ nghẹn cười, nỗ lực nghiêm mặt nói tiếp: “Nhưng vấn đề là, ngoại hình cô ta không phải kiểu mà tôi thích.”
An Nghỉ nâng mắt, hữu khí vô lực nhìn hắn: “Vậy kiểu anh thích là như thế nào?”
Phế Thổ: “Tôi thích… ngực bự.”
An Nghỉ lại rũ đầu xuống, khô cằn: “Ừm.”
“Có điều…” Phế Thổ lại nói: “Kiểu da trắng, mắt to, hay kêu be be cũng không tệ.”
An Nghỉ cả giận: “Em kêu be be bao giờ?”
Phế Thổ nhướn mày: “Tôi lại chưa nói là em.”
An Nghỉ phùng má, trừng mắt với hắn.
“Vậy…” Mặt An Nghỉ bỗng đỏ lên một cách khả nghi: “Nếu đổi thành người khác, anh cũng sẽ… cũng sẽ cùng bọn họ, làm… làm tình sao?”
Phế Thổ buồn cười chọc cậu: “Sao tự nhiên hỏi cái này, em muốn làm à?”
Hai má An Nghỉ đỏ bừng: “Ai… ai bảo thế!”
Phế Thổ làm bộ suy tư: “Cũng không phải không thể… Chỉ là, loại quan hệ theo nhu cầu này chỉ có giữa người lớn với nhau thôi, em biết bạn chịch là gì không?”
An Nghỉ bất mãn nói: “Em biết, em không phải trẻ con!”
“Ồ?” Phế Thổ nói giọng ái muội, trơ mắt nhìn dê con từng bước một nhảy vào bẫy rập: “Vậy ý của em là?”
“Còn không phải là bạn chịch sao, chúng ta làm bạn chịch!” An Nghỉ lớn tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.