Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 327: Nhặt được một con thú nhỏ (chín)




Edit: kaylee
Nhìn biểu cảm phẫn hận (tức giận +oán hận) của Hồng Phỉ Phỉ, Hồng Quân trưởng lão vừa lòng gật gật đầu.
Đây mới là cô nương Hồng gia bọn họ, không thể tùy ý người khác bắt nạt đến trên đầu, nếu ai bắt nạt nàng, vậy nàng nhất định phải giết nàng ta! Như thế mới có thể sống sót ở trên đại lục cường giả vi tôn này!
Mà nữ nhân yếu đuối thiện tâm giống như La Lỵ, sớm muộn gì cũng sẽ chết rất là thê thảm! Người như nàng căn bản không có khả năng có kết cục tốt!
"Các vị, ta nhìn thời gian cũng không sớm, trước hết ở trong này xây dựng cơ sở tạm thời."
Hạ Tử Hi nhìn Hồng Quân, sau đó thu hồi ánh mắt, phân phó nói: "Chuyện gác đêm bắt đầu từ La gia trước, những người khác có thể nghỉ ngơi.
Sau khi ăn vào đan dược của Cố Nhược Vân, thương thế trên thân thể mọi người cũng khôi phục không sai biệt lắm, ngay tại chỗ xây dựng cơ sở tạm thời, nhưng mà, bắt đầu từ vừa rồi, tất cả gia tộc rời xa mọi người Hồng gia, thật giống như Hồng gia kia là hồng thủy mãnh thú (lũ lụt và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm).
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu vào trên người thiếu nữ trong lều trại, lúc này, thú nhỏ vốn nằm sấp ở một bên yên tĩnh ngủ say bỗng nhiên mở một đôi, con ngươi một đỏ một lục lạnh lùng nhìn thiếu nữ nằm ở trên giường.
Rồi sau đó, ở dưới ánh trăng kia, bóng dáng của hắn dần dần kéo dài, giống như có một ngọn lửa đỏ bao phủ thân thể cao to kia.
Khóe miệng nam tử hàm chứa cười lạnh, chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Nhược Vân, hắn cúi đầu, hung hăng ngửi hơi thở trên người thiếu nữ, phía trên khuôn mặt tuyệt diễm lạnh lùng tràn đầy ngạo khí không ai bì nổi.
Ngón tay nhẵn nhụi mà thon dài của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tuyết trắng như ngọc của thiếu nữ, giọng nói của hắn cuồng vọng khí phách, trong con ngươi một đỏ một lục lộ ra u quang.
"Nữ nhân nhân loại, hương vị máu tươi trên người ngươi quá mức mê người, nếu uống xong máu của ngươi, chắc hẳn thương thế của bản tôn có thể khôi phục rất nhiều, nếu không phải là bởi vì nguyên nhân này, bản tôn sẽ không ở lại cạnh ngươi." Khóe môi nam nhân giơ lên, đầu lưỡi giống như xà khẽ liếm môi màu đỏ kia, hắn cúi người, răng nanh bén nhọn hung hăng cắn cổ của Cố Nhược Vân.
Một hương thơm chảy vào răng, trên mặt nam nhân mang theo hưởng thụ và thỏa mãn.
Ầm!
Đúng lúc này, một cổ lực lượng cường đại hung hăng đâm vào trong óc của hắn, sau đó hắn lập tức nhìn thấy thiếu nữ vốn ở bên trong ngủ say kia mở đôi mắt.
"Ngươi………..."
Nam tử lập tức phát hoảng, vội vàng lui về sau mấy bước, khóe miệng của hắn mang theo máu đỏ tươi, thoạt nhìn rất là mê người.
"Ta rõ ràng đã thiết trí giam cầm linh hồn với ngươi, vì sao ngươi còn có thể tỉnh lại?"
Biểu cảm của Cố Nhược Vân nhàn nhạt, nhìn không ra bao nhiêu biểu cảm, nhưng mà trong đôi con ngươi đen kia lại lộ ra cảm xúc làm người không thể nhìn hiểu.
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai?"
Nam nhân cười khẽ một tiếng, không thể không nói, lúc nam nhân này cười thật là dễ nhìn, tương xứng với tuyệt thế yêu nghiệt kia của Tá Thượng Thần.
Chỉ là khác với Tá Thượng Thần là, nụ cười của hắn không tới đáy mắt, trong đôi mắt một đỏ một lục kia mang theo lạnh lùng vô tình đối với thế nhân, loại hờ hững có thể hủy diệt tất cả này, mặc dù là Cố Nhược Vân, trái tim cũng không tự chủ được run nhẹ lên.
Thế gian này, sao sẽ có người có thể hờ hững đối với nhân tính đến trình độ như thế?
Thật giống như sinh mệnh của hắn chỉ tồn tại hai loại người.
Một loại là hắn, còn một loại, chính là đồ ăn của hắn.
"Ngươi là con thú nhỏ màu đỏ kia?" 
"Xem ra ngươi nhận ra được?" Nam nhân tươi cười tuyệt mỹ, hắn tới gần Cố Nhược Vân vài bước, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về khuôn mặt thanh tú kia, cười đến thị huyết mà lạnh lung: "Bộ dáng khuôn mặt này còn thật không tệ, nhất là máu tươi chảy xuôi trong cơ thể ngươi, làm cho bản tôn không cách nào tự kềm chế, bản tôn cho ngươi một cái lựa chọn, chết, hay là trở thành mỹ thực của bản tôn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.