Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 316: Thiên Thành chấn động (ba)




Edit: kaylee
Kỳ thực, Vệ Y Y cũng không biết Cố Nhược Vân thật sự có thể cứu trị hắn hay không, chỉ là trông thấy biểu cảm nhàn nhạt trên mặt thiếu nữ, nàng có thể rõ ràng, sư phụ là có nắm chắc.
Nếu không, khoảnh khắc nghe nói đến Cổ Long kia nàng sẽ không, còn có thể giữ trạng thái bình tĩnh đến như thế.
"Y Y, ngươi đi lấy một cái bình sứ đến, Cổ Long này là thứ tốt, là dược liệu hiếm có, ta cũng không thể để nó chạy mất."
Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hạ Tử Hi, ánh mắt thẳng thừng kia làm cho cả người Hạ Tử Hi hoảng sợ, thật giống như một thổ phỉ đang muốn đánh cướp bản thân.
"Vâng, sư phụ."
Vệ Y Y cười giống như một con hồ ly, khóe mắt tràn ngập sắc thái mị hoặc, nàng biết, sư phụ nhà mình là nhìn trúng con Cổ Long kia.
Không tự chủ được, ở trong lòng nàng bi ai một chút vì con Cổ Long kia.
"Cố nha đầu, ngươi có biện pháp?"
Hạ lão gia tử nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghi hoặc hỏi.
Không phải ông không tin nàng, thật sự là tất cả mọi người bên ngoài đều lưu truyền, sở dĩ Quỷ Y nhận Cố Nhược Vân là sư, là nhìn trúng mấy tờ đan phương kia trong tay nàng, tuy rằng ở phương diện tu luyện thiên phú của Cố Nhược Vân không tệ, nhưng lại không nhất định sẽ có thành tựu ở phương diện y học.
Cho nên, lão gia tử có chút không thể tin bệnh trạng ngay cả Quỷ Y đều thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), nàng lại có thể làm được.
"Ta thử một chút."
Cố Nhược Vân nhún vai, trong mắt hàm chứa tươi cười, đừng quên, trong tay của nàng còn có át chủ bài Tử Tà kia.
"Vậy….... Được rồi."
Lão gia tử than nhẹ một tiếng, loại tình huống hiện tại này, còn có thể như thế nào đây? Tạm thời để cho nàng thử một chút đi.
.........
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Trong phòng lớn xa hoa cao điệu, Hạ Khởi đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), còn có hưng phấn không cách nào che giấu kia.
"Quỷ Y thất bại? Ngay cả nàng cũng trị không khỏi tên khốn khiếp Hạ Tử Hi kia? Ha ha ha, thật là tốt quá, bệnh làm cho Quỷ Y thúc thủ vô sách, trên đời này còn có ai có thể chữa trị? Ha ha ha, thật sự là ông trời có mắt, không nghĩ tới Độc sư đại nhân quả thật rất có năng lực, lúc này đây, ta xem ai còn có thể cứu Hạ Tử Hi." 
"Nhị gia, việc này quả thật là tình huống thuộc hạ dò hỏi được," Người nọ khom người xuống, nói: "Chỉ là, nghe nói Cố Nhược Vân muốn đích thân ra tay cứu người."
"Ha ha."
Hạ Khởi cười lạnh một tiếng, trào phúng gợi lên khóe môi: "Cố Nhược Vân? Một phế vật có vận khí tốt lấy được mấy tờ đan phương mà thôi, nếu không có mấy tờ đan phương kia, nàng cho rằng Quỷ Y sẽ đi theo nàng? Ta không thể không thừa nhận, ở trong đám người trẻ tuổi thiên phú của nàng quả thật rất tốt, đáng tiếc…... Muốn làm cho loại người tâm cao khí ngạo như Quỷ Y kia chân chính tâm phục khẩu phục, chính là kiên quyết không có khả năng! Huống chi, bệnh Quỷ Y cũng trị không hết, nàng có thể có biện pháp nào?"
Y không tin tưởng, bằng vào tuổi của Cố Nhược Vân lại có y thuật mạnh hơn Quỷ Y.
Dù sao y thuật khác với tu luyện, nó dựa vào không phải là thiên phú, mà là tuổi và lịch duyệt! Bước vào con đường y thuật này càng lâu thì càng tinh thông! Cố Nhược Vân nàng chỉ là một con nhóc mà thôi, trừ bỏ vận khí tốt một chút ra thì không có tác dụng gì, căn bản là không có khả năng trị được bệnh của Hạ Tử Hi.
"Hạ Tử Hi, không phải ngươi chịu đựng rất giỏi sao? Hạ Khởi ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cục có thể quật khởi, từ đây về sau, Thiên Thành này là thiên hạ của ta, người thuận thì sống, kẻ nghịch thì chết!"
Nếu không phải vì không làm cho Hạ lão gia tử cảnh giác, giờ khắc này, Hạ Khởi thật muốn ngẩng đầu điên cuồng cười, phát tiết ẩn nhẫn và không cam lòng nhiều năm như vậy của y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.