Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1771:




Edit: kaylee
Hai người kia không coi ai ra gì đối thoại thiếu chút nữa làm Tá Thiên Thiên tức điên rồi, nàng ta nắm chặt nắm tay, tức giận nói: “Các ngươi còn thất thần làm gì, mau bắt lấy tên tiểu tử thúi này cho ta!”
Ban đầu những thị vệ đó bị Thiên Bắc Tầm dọa ngã vừa nghe lời này, tức khắc rút ra vũ khí, vây quanh đi qua phía thiếu niên, vây thiếu niên mặc trường bào màu bạc này và Phượng Thiên Huyễn ở giữa.
“Chỉ bằng các ngươi?” Thiên Bắc Tầm đã không có ngạo kiều khi đối mặt với Phượng Thiên Huyễn phía trước, đôi mắt lạnh nhạt cao ngạo liếc thị vệ xúm lại phía hắn, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: “Một đám con kiến mà thôi, cũng dám kêu gào ở trước mặt ta! Ta đã rất nhiều năm không chiến đấu qua, nhưng này không đại biểu ta có thể chịu đựng loại vai hề các ngươi này nhảy nhót ở trước mặt ta.”
Ở phía trên Đông Nhạc đại lục, bởi vì thanh danh của Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ lan xa, làm cho những năm gần đây không có người dám tìm Thiên Bắc Tầm phiền toái! Hơn nữa thiên phú của hắn không tồi, thực lực cường đại, càng không có người có lá gan tới nhảy nhót ở trước mặt hắn.
Vậy nên, hắn xác thật rất nhiều năm chưa từng giao chiến với người.
Phượng Thiên Huyễn liếc mắt nhìn đám người không biết cao thấp này, môi đỏ giương lên một độ cong nhạo báng.
Tuy nói nàng cũng không biết thực lực của Thiên Bắc Tầm, nhưng từ khi người nam nhân này gia nhập đến bên trong đội ngũ của nàng, đã không còn có Linh Thú đi tìm hắn phiền toái. Thật giống như Linh Thú trong Linh Thú sơn mạnh nguy hiểm đã mất đi tung tích.
Nguyên nhân chính là như thế, Phượng Thiên Huyễn mới biết được người nam nhân này tuyệt không đơn giản!
Ít nhất thực lực của hắn, ở Chu Tước quốc không người sánh kịp.
Nhưng mà, Tá Thiên Thiên cái gì cũng không biết đã nhảy ra, càng là ngay cả hắn đều dám nhìn trộm, chẳng lẽ nàng ta thật sự không biết chữ chết viết như thế nào?
“Cút!”
Ngay tại lúc đám thị vệ kia rút kiếm chỉ về phía Thiên Bắc Tầm, một tiếng gầm chợt vang lên, ngay sau đó, trên người thiếu niên xuất hiện ra một lực lượng cường đại, lực lượng này giống như cơn lốc, hung hăng va chạm trên người đám thị vệ ở đây.
“Phụt!”
Bọn thị vệ còn không có phản ứng lại, thân mình đã bay ra ngoài, ngã vào bên trong đám người.
Cùng lúc đó, bọn họ đều cảm giác được một lực lượng vô hình duỗi vào bên trong thân thể bọn họ, bóp vỡ đan điền chất chứa linh lực của bọn họ……
“Phế đi thực lực của các ngươi, cho các ngươi nhớ lâu một chút, để tránh ngày sau giống như vai hề nhảy nhót,” Thiên Bắc Tầm lạnh lùng nhìn về phía thị vệ ngã trên mặt đất, khí thế trên người khởi động lên, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ cười lạnh: “Hiện tại lập tức cút cho ta, nếu không, ta không ngại huyết nhiễm cửa thành!”
Nhìn hành động của Tá Thiên Thiên, hắn cũng có thể biết Phượng Thiên Huyễn đã chịu đãi ngộ gì ở Chu Tước quốc, tức khắc, một sự tức giận từ đáy lòng dâng lên, con ngươi tràn ngập lửa giận dần dần chuyển về phía Tá Thiên Thiên.
“Hiện giờ Phượng Thiên Huyễn là nữ nhân của ta, ta ngược lại muốn biết, những năm gần đây ngươi là như thế nào nhằm vào nàng.”
“Một đám vô dụng!”
Tá Thiên Thiên hung hăng mà trừng mắt nhìn bọn thị vệ, lại chuyển ánh mắt về phía Thiên Bắc Tầm, đáy mắt mang theo sự si mê.
Không thể không nói, vừa rồi nam nhân bộc phát ra lực lượng làm nàng ta tâm động! Mà nàng ta cũng tin tưởng, chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với mình.
“Vị công tử này,” Nàng ta không hề kiều man tùy hứng giống như vừa rồi, mà là thay đổi thái độ, mặt đầy thẹn thùng nói: “Kỳ thật, vừa rồi ta chỉ là muốn thử thực lực của ngươi một chút mà thôi, không có ý khác, không biết công tử có thể giải độc cho ta trước không? Ta Tá Thiên Thiên nguyện ý lấy thân báo đáp, mượn chuyện này hồi báo công tử.”
Ánh mắt nàng ta lưu chuyển, ánh mắt ẩn tình thật sâu mà ngóng nhìn Thiên Bắc Tầm, nghiễm nhiên quên mất thái độ lúc trước của nam tử đối với nàng ta……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.