Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1770:




Edit: kaylee
“Ha hả,” Tá Thiên Thiên cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Ngươi một công chúa không xứng họ Tá, có tư cách gì ở chỗ này giáo huấn ta? Ngươi vẫn là nghĩ cách đoạt niềm vui của phụ hoàng đi, nếu không ngươi chỉ có thể là kẻ bị hoàng gia chúng ta từ bỏ kia.”
Sau khi Tá Thiên Thiên nói xong lời này, ánh mắt tham lam chuyển về phía Thiên Bắc Tầm: “Ta biết ngươi là vì thân phận của Phượng Thiên Huyễn mới đi theo bên người nàng, nhưng mà, thực rõ ràng ngươi bị nàng lừa, nàng chỉ là một công chúa không được sủng ái mà thôi, nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, ta bảo đảm mỗi người Chu Tước quốc này không dám động ngươi một chút nào.”
Nói xong, Tá Thiên Thiên tính toán duỗi tay đi chạm vào da thịt trắng nõn như ngọc của thiếu niên kia.
Nhưng mà, tay nàng ta còn không có đụng tới thiếu niên, một cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay nàng ta xâm nhập đến, làm nàng ta hét lên ra tiếng.
“A!!!”
Tá Thiên Thiên che lại bàn tay lui về phía sau vài bước, khuôn mặt xanh mét, nàng ta nhìn lòng bàn tay mình biến thành màu đen, đau đến mồ hôi lạnh trên trán đều chảy ra.
“Ngươi làm cái gì với ta?”
Thiên Bắc Tầm hừ lạnh một tiếng: “Đừng dùng bàn tay ghê tởm dơ bẩn kia của ngươi chạm vào ta! Nếu không, ta sẽ không đơn giản chỉ hạ độc với tay ngươi như vậy, ta tất nhiên sẽ chém đứt bàn tay của ngươi, làm ngươi trở thành một kẻ tàn phế!”
Khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên vô cùng lạnh nhạt, trong mắt đen sát ý dần dần dâng ra, xuyên thấu qua một chút hàn ý.
Phượng Thiên Huyễn sửng sốt một chút, nàng chuyển mắt nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, giờ khắc này lòng mãnh liệt rung động một chút.
Một đường ở chung này, ở trong ấn tượng của nàng Thiên Bắc Tầm là một thiếu niên ngạo kiều mà có thói ở sạch, nhưng không nghĩ tới hắn cũng lạnh nhạt tận xương! Chỉ là hắn lạnh nhạt, chỉ nhằm vào người làm hắn chán ghét.
Không biết vì sao, Thiên Bắc Tầm hiện giờ, nhưng thật ra thực làm nàng thích.
Đặc biệt là một đầu tóc bạc này, thật sự là cực kỳ giống huynh trưởng Dạ Tư Hoàng……
“Cút!”
Thiếu niên khẽ quát một tiếng, trường bào màu bạc không gió tự bay, đẹp đến làm người hít thở không thông.
“Tiểu tử thúi, ngươi vậy mà dám ám toán bản công chúa!” Sắc mặt Tá Thiên Thiên rất là khó coi, nàng ta phất phất tay, hung hăng nói: “Người tới, bắt tiểu tử thúi này lại cho bản công chúa, bản công chúa muốn cho hắn biết kết cục đắc tội bản công chúa!”
Ở trong Chu Tước quốc này, còn chưa từng có người dám ngỗ nghịch nàng ta!
Tốt, thực tốt! Nàng sẽ làm tiểu tử thúi này vì thế trả giá thảm thống!
“Huyết Nhi tức phụ, vì sao ngươi lại có một tỷ muội như vậy?” Thiên Bắc Tầm chán ghét nhìn Tá Thiên Thiên, không hề để ý tới những hộ vệ nhằm phía hắn đó, mà là quay đầu nhìn Phượng Thiên Huyễn, khó hiểu hỏi.
Phượng Thiên Huyễn trừng hắn một cái: “Ai là tức phụ của ngươi? Ta lại không có thành thân, ngươi đừng kêu loạn.”
“Dù sao sớm muộn gì ngươi đều là tức phụ của ta, ta chỉ là gọi trước mà thôi, ngươi trả lời ta trước, vì sao ngươi lại có loại tỷ muội này? Nàng ta quả thực không cách nào so sánh với ngươi.”
Chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt Tá Thiên Thiên nhìn về phía hắn, hắn đã cảm thấy chán ghét từ tâm, so sánh ra, vẫn là ánh mắt của tức phụ tương lai nhà mình làm hắn thoải mái……
“Ta và nàng ta không phải cùng một nương sinh.”
Ngụ ý, nguyên nhân bọn họ chính là vì không phải cùng một nương sinh, mới có thể tính cách khác nhau như thế.
“Hiểu rõ,” Thiên Bắc Tầm gật gật đầu, ngón tay thon dài nhẹ vỗ cằm: “Mẫu thân nàng ta khẳng định cũng không có mặt mũi như nàng ta, cho nên mới sẽ sinh ra nữ nhi vô sỉ như nàng ta, mẫu thân ngươi cũng đủ ưu tú, mới có một nữ nhi ưu tú như ngươi, tức phụ, ngươi nói ta nói nhưng đúng?”
“Ta nói, đừng kêu tức phụ!”
“Ngươi đã xem hết thân thể của ta, nhất định phải phụ trách với ta, muốn đổi ý cũng không thể nào!” Thiên Bắc Tầm nâng nâng cằm, ngạo kiều nói: “Huyết Nhi, cả đời này, ta đã định ngươi, chính ngươi nhìn làm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.