Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1752: Đại kết cục (tám)




Edit: kaylee
"Giúp ta?"
Cố Nhược Vân giật mình, hỏi: "Ngươi muốn giúp ta thế nào? Thực lực của Thương Minh rất cường đại, sợ rằng ta không phải là đối thủ của hắn ta..."
Nghe nói như thế, bạch y nữ tử tiếp tục nói: "Năm đó, ta đã đoán trước, ở rất nhiều năm sau, linh khí sẽ càng ngày càng mỏng manh, nếu hiện giờ ngươi biến thành ngươi năm đó, sẽ không lại có nguy hiểm hồn phi phách tán giống như trước kia, cho nên, ta có thể trợ giúp ngươi biến trở về ngươi trước kia..."
Biến trở về nàng trước kia?
Nói cách khác, nếu nàng tiếp nhận trợ giúp của nàng ấy, sẽ biến thành vị nữ tử trước mắt này?
"Ta muốn hỏi một chút, nếu ta biến thành ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ta có người thân của ta, người yêu của ta, hài tử của ta, ta không muốn dùng một loại thân phận khác sống sót."
Nữ tử lắc lắc đầu: "Ngươi còn không rõ sao, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cho nên ngươi chẳng phải biến thành ta, mà chỉ là chiếm được lực lượng của ta mà thôi, ngươi vẫn có thể làm chính ngươi như trước! Về phần vì sao ta không ở ngay từ đầu cho ngươi tất cả lực lượng, đó là ta vì tôi luyện tâm tính của ngươi, chỉ có chính ngươi đột phá đến bước này, mới có thể tâm tình kiên định, nếu không, từ lúc ban đầu ngươi đã có được lực lượng cường đại, tất nhiên sẽ tâm lý bành chướng, hi vọng ngươi có thể hiểu dụng tâm lương khổ của ta."
Sau khi nữ tử nói xong lời này, Cố Nhược Vân lập tức cảm giác được một lực lượng cường đại tràn vào thân thể của nàng, đâm vào bên trong linh hồn của nàng.
Một khắc kia, nàng cảm giác linh hồn của mình giống như có được lực lượng cực kì cường đại, lực lượng kia hội tụ khắp toàn thân, làm thân thể của nàng đều nhịn không được run rẩy lên.
Người có được Tử Tà, có được thiên hạ!
Những lời này chẳng phải nói suông.
Người có thể có được Thượng Cổ Thần Tháp, chắc chắn sẽ đột phá cảnh giới Đại Viên Mãn! Đó là bởi vì trong Thượng Cổ Thần Tháp này hội tụ toàn bộ lực lượng của một cường giả Đại Viên Mãn! Cho dù là người thực lực rất nhỏ yếu, đều có thể mượn dùng lực lượng này trở thành chí cường!
Nhưng mà, chẳng phải tất cả mọi người dều có thể được truyền thừa loại lực lượng này...
Ở ngoài cửa thành.
Tử Tà vẫn ôm thân thể của Cố Nhược Vân như trước, con ngươi màu tím liếc nhìn Thương Minh vẻ mặt lửa giận, nhàn nhạt nâng lên khóe môi.
"Thế nào? Ngươi là lo lắng bị phong ấn cả đời ở trong này cùng ta?"
Thương Minh hung hăng nghiến răng nghiến lợi: "Tử Tà, ngươi thật sự là một người điên!"
Chỉ có đồ điên, mới có thể lấy thân làm trận.
Cho dù đã chết, hắn cũng sẽ dùng thi thể của mình làm trận! Chẳng sợ nghiền xương hắn thành tro, hắn còn có tro cốt có thể làm trận!
Có thể làm ra loại chuyện này, nhất định là người điên!
"Ha ha ha."
Đột nhiên, Thương Minh cười phá lên, tiếng cười của hắn ta tràn ngập bừa bãi, lãnh ngạo nói: "Cho dù ngươi nhốt ta ở trong này cả đời này lại như thế nào? Sớm muộn gì ta cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải trừ trận pháp này, mà hiện tại, ngươi đi tìm chết trước đi!"
Ầm!
Lực lượng cường đại như gió chợt khởi động ra, hóa thành cự long, lao xuống phía Tử Tà, giống như mở ra một mồm to đầy máu, cắn về phía đầu của Tử Tà.
Tử Tà vẫn không nhúc nhích, ôm chặt nữ tử trong ngực, ánh mắt của hắn tràn đầy si mê và quyến luyến.
Có lẽ cả đời này, hắn đều chỉ có thể ở thời điểm nàng mê man mới có thể nhìn nàng như thế, mà chờ nàng tỉnh lại, lại chỉ có thể thu hồi tất cả yêu say đắm, không thể bị nàng phát giác một chút nào.
"Nha đầu, cả đời này, có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành đến loại cảnh giới này, nhiệm vụ của ta cũng đã xem như hoàn thành, nếu về sau ta không cách nào tiếp tục đi cùng ngươi, vậy ngươi nhất định phải quên đi sự tồn tại của ta, bởi vì ta không muốn để cho ngươi thương tâm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.