Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1751: Đại kết cục (bảy)




Edit: kaylee
Nhưng mà, khuôn mặt của nữ tử này biến hóa, là dung mạo ba đời này nàng có được.
"Ngươi là ai?"
Nhìn nữ tử đi tới phía mình, âm thanh của Cố Nhược Vân mang theo một chút nghi hoặc, hỏi.
Nữ tử này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, thật giống như, đối phương và nàng là một thể...
"Ngươi đã đến rồi?"
Vẻ mặt của nữ tử lạnh như băng, lời của nàng giống như hàn sương lãnh thấu xương tủy: "Từ thời viễn cổ ta đã ở trong này chờ ngươi, vẫn luôn đợi đến hiện tại, rốt cuộc ngươi mới mở ra một cánh cửa cuối cùng này, Cố Nhược Vân, ngươi thật đúng là làm cho ta thất vọng."
Trái tim Cố Nhược Vân bỗng nhiên đập mạnh một cái.
Nguyên nhân, bởi vì này bạch y nữ tử nói bản thân ở thời viễn cổ đã chờ đợi nàng...
"Đến cùng ngươi là loại người nào? Từ thời viễn cổ ngươi đã ở trong này chờ ta, vậy vì sao ngươi lại biết tên của ta?"
Bạch y nữ tử mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Ta là ai? Ta tự nhiên là ngươi, ta không chỉ biết sự tồn tại của ngươi, ta còn biết Bạch Nhược Y, Hạ Nhược Vân, và ngươi hiện tại..."
Bạch Nhược Y, rõ ràng chính là Cố Nhược Vân vạn năm trước, mà Hạ Nhược Vân là kiếp trước của nàng ——
Cố Nhược Vân nghe được người lời nữ tử này nói, mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Ngươi nói ngươi là ta? Nói cách khác, từ thời viễn cổ đã có sự tồn tại của ta?"
Nữ tử nhìn Cố Nhược Vân, khẽ gật đầu: "Không sai, chắc hẳn Tử Tà cũng không nói cho ngươi biết tất cả, ở thời viễn cổ ta cũng đã tồn tại, hơn nữa là một vị cảnh giới Đại Viên Mãn duy nhất lúc đó!"
Cảnh giới Đại Viên Mãn?
Ầm.
Lời nói của nữ tử làm cho trái tim của Cố Nhược Vân đều run run một chút, khóe môi nàng giương lên một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Xem ra không chỉ có tiểu Dạ che giấu ta rất nhiều chuyện, ngay cả Tử Tà cũng gạt ta rất nhiều! Ta không biết kiếp trước của ta là ai, ta chỉ biết là ta là Cố Nhược Vân! Ta chẳng phải ngươi!"
Nữ tử giương lên khóe môi, tươi cười của nàng cũng lạnh như băng trước sau như một, phía trên khuôn mặt thay đổi thất thường không có cảm xúc dư thừa.
Nàng giống như không có nghe thấy lời Cố Nhược Vân nói, tiếp tục nói: "Thời viễn cổ linh khí cực kì nồng đậm, có thể nói, một người thiên phú kém thế nào, đều có thể ở trong mười năm ngắn ngủn đột phá đến cảnh giới Võ Thánh! Mà ta lúc đó đã tới Đại Viên Mãn, nếu tiếp tục hấp thu linh khí, sẽ tạo thành hậu quả cực kì nghiêm trọng đối với cơ thể của ta, càng hơn thế, ta sẽ nổ tan xác mà chết! Nhưng mà, ta lại không cách nào sơ tán lực lượng của mình ra ngoài, nếu không sẽ như cá trong chậu, không thể không mắc lưới, vì bảo mệnh, ta chỉ có thể chuyển thế đầu thai, một lần nữa làm người!"
Trên mặt Cố Nhược Vân xuất hiện một chút kinh ngạc, rất nhanh đã bình phục xuống, tiếp tục nghe lời nữ tử nói.
"Chuyện này, ta không có nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Tử Tà đều không biết, hắn chỉ là cảm thấy quá mức nhàm chán, mới có thể lựa chọn chuyển thế, kỳ thực nếu không phải vậy, cho dù là cuộc sống nhàm chán thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua sinh mệnh! Đương nhiên, ta nói bỏ qua sinh mệnh là hồn phi phách tán, chỉ cần linh hồn còn ở, sẽ không tính là tử vong! Nhiều lắm là đổi một thân phận và hoàn cảnh tiếp tục còn sống mà thôi."
"Nếu chiếu theo lời ngươi nói như vậy, linh hồn của ngươi đã biến thành ta, vậy hiện giờ vì sao ngươi còn có thể đứng ở trước mặt của ta?" Cố Nhược Vân nhíu mày, nhìn về phía nữ tử đứng ở trước mặt, lại hỏi.
Nữ tử trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời câu hỏi của Cố Nhược Vân: "Ta không phải là linh hồn, chỉ là một tàn ảnh mà thôi, chỉ là ta có thể dự toán tương lai, vì vậy ta mới để lại tàn ảnh này, chính là vì trợ giúp ngươi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.