Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1586: Long tộc (sáu)




Edit: kaylee
"Nhân loại?"
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Linh Nhi, ngươi nhìn kỹ xem, Lam Ca và những nhân loại này đi cùng một chỗ, khẳng định là muốn mượn lực lượng nhân loại tiêu diệt Long tộc ta! Chẳng sợ hắn là bán thú nhân, cũng không ngạt được có nửa huyết mạch Long, hiện giờ vậy mà làm bạn với nhân loại, này không phải là sa đọa thì là cái gì?"
Lúc trước Long Nham còn không thừa nhận Lam Ca, hiện tại lại lấy ra huyết mạch bán Long của hắn để nói chuyện, ý tứ này thật rõ ràng.
Huống chi, Long tộc hắn luôn chán ghét nhân loại.
Nêu không phải nhân loại quá mức tàn nhẫn, bọn họ cũng không cần tránh né ở trong bắc hải.
"Vút!"
Cố Nhược Vân tùy tay vung, quăng Long Nham ra ngoài, nàng nhìn thanh niên sắc mặt khó coi kia, nhàn nhạt nói: "Lam Ca là người của ta, còn không tới lượt ngươi tới ra tay!"
Âm thanh nữ tử rất là khí phách, làm cho thân mình Lam Ca không tự chủ được cứng ngắc, ánh mắt vốn bi ai kia cũng dần dần xuất hiện một chút biến hóa.
"Lam Ca, ngươi nhớ kỹ cho ta," Cố Nhược Vân giống như cảm nhận được bi thương ở đáy lòng Lam Ca, âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Bất luận ngươi là bán thú nhân, hay là cái gì khác, đều không có bất luận kẻ nào có thể khinh thường ngươi, có thể khinh thường ngươi chỉ có chính ngươi! Người khác mặc kệ nói cái gì, đều không thể để cho lời nói của bọn họ ảnh hưởng tâm tình của ngươi, ngươi cũng biết, vừa rồi ngươi rất nguy hiểm?"
Thân là bán thú nhân, luôn luôn là tự ti trong lòng Lam Ca, vì vậy vừa rồi sau khi hắn nghe được lời Long Nham nói, đã lâm vào bên trong bi thương thật sâu, đối với nắm tay thi triển công kích về phí hắn hắn đều không nhìn thấy.
Cố Nhược Vân nói không sai, chuyện vừa rồi quả thật rất nguy hiểm.
Nếu Long Nham có ý nghĩ muốn giết hắn, hoặc là Cố Nhược Vân không ở bên người, thì hắn sẽ nguy hiểm.
"Ta hiểu rõ."
Hắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một chút kiên định.
Hiện tại hắn không chỉ phải bảo vệ bản thân, còn phải bảo vệ Cố Nhược Vân, bởi vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn đều không cho phép bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến hắn.
"Long Nham, cho dù ta là bán thú nhân lại thế nào?" Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Long Nham: "Cho dù ta là bán thú nhân, cũng thay đổi không được chuyện thực ta là nhi tử của công chúa Long tộc! Cho dù Cố cô nương là nhân loại, nhưng mà nàng lại giúp ta quá nhiều! Nàng là ân nhân của ta, cũng là người ta muốn tùy tùng cả đời, ta không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu bọn họ!"
"Những năm gần đây, ta đã thấy nhân loại tàn nhẫn, cũng gặp qua người mang trong lòng thiện niệm, đương nhiên, cũng có người vô thiện vô ác như Cố cô nương, nhân loại vốn chia làm muôn hình muôn vẻ, vì sao các ngươi lại coi nhân loại vĩnh viễn là một loại đức hạnh?"
Lam Ca lạnh lùng nhìn Long Nham, chậm rãi nói.
Ở bên trong cảm nhận của Lam Ca, Cố Nhược Vân chẳng phải người lương thiện gì, tuy rằng nữ tử này từng trợ giúp hắn vài lần, hắn cũng hiểu được, nếu không phải mình là bán thú nhân, nàng sẽ không trợ giúp hắn.
Đương nhiên, nàng cũng không phải là kẻ ác, nàng vĩnh viễn là người không phạm ta ta không phạm người! Chẳng sợ trước đó không lâu luyện một u hồn bán thú nhân kia, cũng là bởi vì u hồn kia muốn cướp lấy thân thể của hắn.
Mà nàng, chỉ là báo thù giúp hắn mà thôi.
Nữ tử như vậy, mới đáng giá hắn dùng cả đời nguyện trung thành.
"Long Nham, ngươi đủ!" Long Linh Nhi nhìn thấy dáng vẻ muốn tức giận của Long Nham, lập tức rống hắn: "Lam Ca lại không làm sai chuyện gì, vì sao ngươi phải níu chặt hắn không tha? Lam Ca là nhi tử của công chúa, ta tin ánh mắt của hắn, người hắn nhìn trúng, khẳng định nhân phẩm không kém."
"Long Linh Nhi!"
Long Nham nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt nắm tay, người khác đều có thể nghe được âm thanh xương cốt giòn vang kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.