Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 99: Thiên hạ đạo môn (1)






Liêu Tiểu Tiến gấp rút đến Anh Quốc, Chu Thanh không thèm quan tâm đến, tên này rất xảo quyệt, công lực đã tuy luyện đến Dẫn Khí hậu kỳ, thân phận trong huyết tộc cũng đã tiến hóa thành công tước, lại thêm có Cực Quang tráo hộ thể, không gây phiền phức cho người khác là đã mừng rồi, còn về Chu Nghi và Tiểu hồ ly, phương pháp tu luyện mà Chu Thanh truyền cho họ hoàn toàn có thể che giấu yêu khí trên người, hơn nữa tuy không biết rõ thân thế của Đại Tự Tại cung này, nhưng xem ra cũng không có ác ý, để Chu Nghi và Tiểu hồ ly đi theo Liêu Tiểu Tiến thì Chu Thanh không yên tâm. Bên cạnh không bị gì trói buộc, Chu Thanh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cứ như chân tiên từ trên trời hạ phàm, Chu Thanh cũng có cảm giác tự tin mà đấu một trận, huống chi chỉ là một Côn Lôn bé nhỏ ? Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "

“Ẩn nhẫn đã lâu, cũng đến ra oai một tí, điều mà ta mong, chính là được làm theo ý muốn của ta, chẳng lẽ cứ phải trốn tránh mãi sao ? Trời đất rộng lớn, không tung hoành ngang dọc, ngược lại đi làm con rùa rụt cổ sao, vậy còn tu đạo gì, thành tiên gì nữa !” Một khí thế phóng khoáng lại bá đạo từ từ tản phát ra từ trên người Chu Thanh, Vân Hà tiên tử cạnh bên đang cưỡi trên ánh sáng cũng cảm nhận được, bất giác nhìn Chu Thanh với vẻ nghi hoặc.


“Vân Hà đạo hữu, lần đi Thục Sơn này tuy đến mấy ngàn dặm đường, nhưng với sức của hai ta cũng chỉ mất một canh giờ, Thục sơn khai phái đại điển này, mời hết đồng đạo trong thiên hạ, thiết nghĩ các tu sĩ sẽ kéo đến như mây, sao lại không thấy tu sĩ mà ta đang chờ ?” Chu Thanh chân đạp trên một đám mây, phiêu bồng, cũng không đi gấp, cùng đứng sánh vai với Vân Hà tiên tử, thoạt nhìn, cũng giống một đôi thần tiên quyến luyến, nhưng song phương không nói câu nào, dí đầu vào hành sự, có chút thẹn thùng kỳ lạ, là do Chu Thanh chủ động hỏi trước, để không khí hòa hoãn.

Vân Hà tiên tử đã ở Đại Tự Tại cung quá lâu, tuy chỉ thỉnh thoảng ra hành sự, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đi vòng vòng trong Tây Vực mà thôi, lần này đến Trung Thổ, chủ yếu là vì cung chủ nói mình có một cơ duyên, cái thứ mới là đến Thục sơn xem lễ. Nghe Chu Thanh nói, cô cũng lắc đầu, không trả lời được. Chu Thanh thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Cô gái này, tuy là lạnh như băng, nhưng cũng có thể nói vài câu mà, sao bây giờ lại giống như hồ lô vậy, kỳ lạ, thật là kỳ lạ.”

Trên không trung ánh mặt trời đỏ như lửa chói lọi trên cao, giữa đất và trời là một màu xanh sáng, trên Nga My kim đỉnh, biển mây cuồn cuộn, sương trắng lượn lờ, cả ngọn núi Nga My như được bao bọc bên trong một đám mây dày, thật là kỳ lạ, trong biển mây cuồn cuộn, sương càng dày đặc, đúng là đưa bàn tay ra không nhìn rõ năm ngón, một dãi trắng xóa mênh mông, sương nhiều như thế, trên cả ngọn núi không đến vài du khách, đột nhiên bên trong đám biển mây cuồn cuộn như sóng nước cuộn trào, dần dần một hào quang đủ màu đủ sắc ánh lên, trong biển mây mở ra một lỗ hổng to, trong lỗ hổng có tiên âm vọng ra, khiến người nghe thính, mắt nhìn rõ, tâm trạng thoải mái, nhất là khi cái lỗ hổng to lớn ấy mở ra, một luồng linh khí trời đất dày đặc phát tán tứ phía, khiến biển mây trong phạm vi vài dặm như biến mất, cảnh trí hiện ra rõ ràng trước mắt, thanh sơn lục thủy, các loại hoa sinh trưởng trên núi, bạch hạc nhảy múa, tiên lộc gáy dài, ngọc thố tung tăng, đúng là nhân gian tiên cảnh, nhưng trong phạm vi mấy chục dặm của nhân gian tiên cảnh này giống như cảnh hão huyền vậy, lờ mờ uyển chuyển, tạo cho người một cảm giác không thật.

Cảnh tượng này, lại ở trên cao cách kim đỉnh hơn trăm trượng, bên dưới là đám biển mây mênh mông dày đến mấy mươi trượng, người bình thường đương nhiên nhìn không tới. Nhưng sự việc đã dị thường như thế, đương nhiên sẽ có những người không tầm thường, trong phạm vi mấy trăm dặm biển mây, ánh lên những tia sáng phát ra từ các loại phi kiếm đủ dạng đủ kiểu, màu ánh sáng của kiếm đủ màu đủ sắc, dài ngắn khác nhau, có cái dài đến mấy mươi trượng, tinh quang chói lóa, sáng cả một phương, có cái chỉ dài hai thước, ánh sáng ảm đạm, nhưng trên mỗi đạo quang đều có một người đứng trên đó, có nam có nữ, ăn bận cũng mỗi người một vẻ, có người thân mặc đạo bào, còn có mấy vị hòa thượng thân mặc cà sa nữa, đều tụm năm tụm ba với nhau, hiển nhiên là tự chia nhóm. Thỉnh thoảng còn có bóng người từ trong biển mây bay ra. Truyện "Phật Đạo "

Ở phía tây bắc của biển mây, một người thân mặc đạo bào màu vàng kim, là một đạo nhân trung niên có hai phần giống với Hiên Viên pháp vương, tóc đen không râu, sắc mặt đỏ hồng, nhưng đạo bào màu vàng kim bên mép có nạm tử kim, nhất là Tiên Thiên Bát Quái đồ án trên áo cũng là tử kim ánh sáng lấp lánh, không giống với những đạo bào pháp y bình thường. Tử kim pháp y, thiên hạ đạo môn chỉ có một người này, đó chính là chưởng giáo Long Hổ sơn đạo môn được triều đình các triều các đại sắc phong là Thiên Sư. Hiện tại tuy không còn sắc phong, nhưng người trong đạo môn đều theo lệ cũ mà xưng hô, vị này chính là chưởng môn hiện nhậm của Long Hổ sơn, Trương Đạo Nhất thiên sư, một trong bốn đại tông sư trong thiên hạ.


Long Hổ sơn, từ khi tổ sư Trương Đạo Lăng sáng lập đến nay, đã qua hơn ngàn năm, chưa từng bại qua, lịch đại chưởng giáo rất sáng suốt, có chút quan hệ hợp tác với triều đình, lúc này Đạo Nhất thiên sư nhìn thấy biển mây thoạt mở ra, để lộ tiên cảnh, sắc mặt vô cùng khó coi, quay lại nói với bốn tên đệ tử: “Các con chú ý ! Đó là Lưỡng Nghi Vi Trần trận của Thục sơn, thượng cổ tiên trận, phát huy đến có thể biến Vi Trần chi địa hóa thành vũ trụ hồng hoang, vô cùng lợi hại.”,

“Nhưng thưa sư phụ, chẳng phải người đã bảo Lưỡng Nghi Vi Trần trận của Thục sơn đã thất truyền từ lâu sao ?” Một cô gái mày thanh mục tú, thân mặc đạo bào, thanh tân điển nhã nói, nếu Chu Thanh ở đây, nhất định sẽ nhận ra cô gái này chính là cô gái tên Đới Cẩm Dung đã gặp ở cục an ninh quốc gia, ba người còn lại chính là Hoàng Thiên Ba, Lý Kiệt, Lý Dung. Lúc này họ đều mặc đạo bào, giống như búp bê vậy, nhất là Hoàng Thiên Ba và Lý Kiệt, hoàn toàn không còn vẻ du côn nữa, mặt đầy nghiêm trang. Nhưng rõ ràng công lực của họ vẫn còn yếu, dưới chân đạp trên kiếm quang dài mười mấy trượng, rộng đến mấy trượng của Đạo Nhất thiên sư.

Chỉ có Lý Dung, lần trước được Hiên Viên pháp vương trợ giúp, đột phá đến Dẫn Khí hậu kỳ, mới có thể tự hành ngự kiếm, dừng trong không trung. Đới Cẩm Dung làm thế nào mà cũng có đột phá, ánh sáng từ Côn Ngô Hạo Thiên kiếm dưới chân cô phát ra mạnh mẽ, tuy không to lắm, nhưng rất vững chắc. Đạo Nhất thiên sư nghe đệ tử hỏi, đang định đáp lại, một giọng nói già nua vang vọng từ tiên cảnh giống như hải thị thần lầu vang lên.

“Chúng đạo hữu đến tham dự, Thục sơn ta cảm kích vô cùng, hôm nay là khai phái đại điển một ngàn năm một lần của Thục sơn ta, có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, vẫn mong chúng đạo hữu thông cảm cho tội đã sơ xuất !”


Âm thanh này vô cùng to lớn, chấn động đến nỗi biển mây dậy sóng cuồn cuộn, nhưng lại không hề có ảnh hưởng gì đến chúng nhân, đó là Chân Nguyên Âm Khống thuật, đã luyện đến mức tuyệt mỹ.

Giọng nói vẫn chưa dứt, một đạo kim quang phối luyện từ trong tiên cảnh kéo dài ra, chớp mắt biến hóa thành một cái cầu hình vòm màu vàng, nối giữa tiên cảnh và biển mây, chiếc cầu hình vòm này cao mấy mươi trượng, rộng mười mấy trượng, giống như một con kim long thời thượng cổ, ánh sáng lấp lánh, khí thế hùng vĩ. Những tu sĩ đang có mặt ai cũng biến sắc, bàn luận không dứt.

“Đấy hình như Kim Long Thiên Thê, sao lại rơi vào tay Thục sơn chứ ?” Một lão đạo râu trắng đứng ở góc đông bắc đang lầm bầm trong miệng.

“A di đà phật ! Tản Tiên tiền bối dùng hồn phách Kim Long luyện thành, là pháp bảo dùng để phá hư không, phi thăng tiên giới, Thục sơn này quả nhiên là đại môn phái !” bên cạnh là một lão hòa thượng đạp trên đám mây trắng hình hoa sen, hai tay chấp lại, trong giọng điệu có mang thêm chút kinh ngạc



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.