Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 100: Thiên hạ đạo môn (2






Giọng nói của lão hòa thượng này không lớn, nhưng những người có mặt đều nghe rất rõ ràng, ai ai cũng sắc mặt khó coi, Thục sơn là đại môn phái không sai, nhưng cái người ta tu là kiếm đạo, pháp bảo cũng chưa đến vài món, tuy ngàn năm trước từng hưng thịnh một thời, nhưng sau đó dần dần sa sút, là do luôn bị Côn Lôn chèn ép, lần này làm ra thanh thế lớn như vậy, lại dùng cả dị bảo này để tăng thể diện, trong lòng chúng nhân đều hiểu, e rằng đó chỉ là thị uy thôi. Truyện "Phật Đạo "

Nhưng số tu sĩ này, ngoại trừ Đạo Nhất thiên sư của Long Hổ sơn ra, đều là tản tu không có sơn môn, những ai có môn phái thì cũng chỉ là môn phái nhỏ như con tép, lần này Thục sơn phát nhiều thiếp mời, mời tất cả họ đến đây, những tu sĩ này dù gì thì cũng phải nể mặt Thục sơn một chút. Dù sao thì số tu sĩ này đều là tản tu, cũng không đến lượt họ tranh giành môn phái, họ hiểu rõ rằng, kỳ thực khai phái đại điển lần này của Thục sơn, là làm để cho Côn Lôn xem. Tuy Long Hổ ở Mao sơn cũng là đại phái, thanh danh hiển hách, nhưng ngững năm gần đây phát triển không nhanh bằng Thục sơn.

Có một số tu sĩ đã nghĩ thông đạo lý này, sắc mặt cũng dịu lại, Thục sơn có làm lớn hơn nữa cũng không liên quan gì đến họ, thậm chí ai ai cũng có tâm lý đang xem kịch. Có một số tu sĩ còn đĩnh đạc nói: “Không biết hôm nay Côn Lôn có ai đến không ?”


“Chắc chắn sẽ đến, Thục sơn không lý nào lại không mời Côn Lôn, hai phái cũng phải tạo dựng mối quan hệ tốt ở ngoài mặt chứ ? Côn Lôn không đến, đó chẳng rõ ràng là tỏ ra yếu thế hơn sao ?”

“Vậy cũng chưa chắc, chẳng phải Mao sơn không phái ai đến sao ?”

“Mao sơn ? Mao sơn có vài đệ tử đã bị mất tung tích, nghe nói là bị cao thủ ma đạo giết rồi, hiện giờ trên Mao sơn đang sứt đầu mẻ trán.”

“Ma đạo ! Bây giờ làm gì cào cao thủ ma đạo chứ ? E là ngươi đã nghe lầm chăng !”

Những tu sĩ này tụ năm tụ ba mà bàn luận, nào có nửa điểm giống những người tu đạo chứ, ngược lại giống người trong thành thị đang bàn luận về tin tức hơn. Xem ra những vị tản tu này cũng là người theo kịp thời thế, dung nhập vào xã hội hiện đại. Đạo Nhất thiên sư và môn hạ bốn đệ tử đứng một bên, cũng không bắt chuyện với những tu sĩ đó, có vẻ nổi trội giữa đám đông. Những tu sĩ này cũng tự biết thân biết phận, không đến bắt chuyện, thực ra người tu đạo rất xem trọng thực lực, không có thực lực, nói chuyện cũng không tự tin, những tu sĩ này đạo hạnh cao nhất cũng chẳng qua là vừa mới vào Hóa Thần kỳ, nào có tư cách nói chuyện với Đạo Nhất thiên sư một trong bốn đại tông sư chứ.


Trong lúc nói chuyện, đầu bên kia của chiếc cầu lớn hình vòm do Kim Long Thiên Thê hóa thành, có mười mấy vị lão đạo mình mặc đạo bào cùng một màu xanh bước đến, lão đạo đi đầu chính là Thanh Hư lão đạo chưởng môn Thục sơn, đứng sánh vai cùng ông ta là một vị tu sĩ trung niên ba chòm râu đen dài phất phơ trước ngực, nếu không phải là Linh Hư một trong tứ đại tông sư thì còn là ai chứ, Đạo Nhất thiên sư thấy Linh Hư bước ra, sắc mặt liền thay đổi, với tu vi của ông đương nhiên có thể nhìn ra điểm không tầm thường của Linh Hư lão đạo. Nhưng kinh ngạc trên mặt ông vừa hiện lên đã mất ngay, ánh mắt hai người gặp nhau, trong không trung dường như muốn xẹt ra lửa.

Thanh Hư lão đạo nhìn thấy hai người liền cười hiểu ý, bèn gọi chúng đạo sĩ đi theo chiếc cầu vàng bước vào bên trong động phủ của Thục sơn. Mười mấy lão đạo đó rõ ràng đều có tu vi Hóa Thần trung kỳ, có vài người thậm chí đã tiến vào Hóa Thần hậu kỳ. Những tu sĩ đó tuy đều không nhìn ra tu vi của mười mấy lão đạo này rốt cuộc đến đâu, nhưng lại cảm nhận được khí thế ngút trời và chân nguyên lay động trên thân của họ, mười mấy lão đạo này đều là trưởng lão Thục sơn, hoặc là sư đệ hoặc là sư huynh của Thanh Hư lão đạo, nhất là đệ tử của Thanh Hư lão đạo, Hư Kiếm Không cũng lẫn trong này, khí thế trên thân hắn quả nhiên cũng không thua kém đám lão đạo này, những tu sĩ đó ai ai cũng thật sự kinh ngạc, đều trầm mặc không nói.

Trong nhất thời cả đám biển mây đều biến thành trời quang mây tạnh, chỉ còn lại Linh Hư lão đạo và Đạo Nhất thiên sư và bốn người Đới Cẩm Dung. Nhìn thấy Linh Hư bước đến, Đạo Nhất thiên sư đột nhiên ra tay, bùa Tử Quang hiện trên đỉnh đầu, bao bọc lấy 4 người ở phía sau, liền đó Tử Quang phù lục phát sáng hơn, phát ra những tiếng lách cách, đem theo 4 người xông ra biển mây, không biết đi hướng nào. Linh Hư lão đạo cười hi hi nhìn động tác của Đạo Nhất thiên sư, cũng không ngăn cản, mở miệng nói: “Thiên sư tính vẫn cẩn thận như xưa, chúng ta đều cùng là đạo môn, chẳng lẽ thiên sư cho rằng ta sẽ ức hiếp mấy đệ tử nhỏ bé đó sao ?”

Đạo Nhất thiên sư cười lạnh lùng nói: “Nghe nói lần trước tiểu đồ và Thục sơn môn hạ có chút xung đột, ta định nhân cơ hội này hỏi rõ nguyên nhân, thật không ngờ quả nhiên Thục sơn thực lực tăng cao, thiết nghĩ chắc là đã tìm được mật phủ trân tàng do tiền bối Thục sơn các ngươi để lại rồi, ta không yên tâm tiểu đồ lại có thêm xung đột với môn hạ của Thục sơn.”

Đạo Nhất thiên sư tuy nói vậy, kỳ thực chỉ lo mấy đệ tử chịu thiệt mà thôi, lần trước bốn người và đệ tử Thục sơn Hướng Huy phát sinh xung đột, nếu không phải được Khoáng Quân lão đạo kịp thời ra tay, e là bốn đứa đệ tử mà mình yêu thương nhất đã tiêu đời rồi, lần này Đạo Nhất thiên sư đến Thục sơn là để đòi lại công bằng, nào biết thực lực của Thục sơn tăng cao, vì muốn lập uy với môn đạo trong thiên hạ, khó tránh sẽ tốt khoe xấu che, tuy đám già này sẽ không ra tay, nhưng nếu đệ tử hai bên xung đột, thực lực Thục sơn tăng cao, môn hạ đệ tử thiết nghĩ cũng có được không ít lợi ích, vì muốn đệ tử không đến nỗi bị thiệt, Đạo Nhất thiên sư chỉ đành dùng Độn phù đưa bốn người đi.


Hai người lại ta nhìn ngươi, người nhìn ta như đấu gà vậy, nào còn chút phong độ của tông sư, qua một hồi lâu, Linh Hư lão đạo mới lắc đầu, than thở: “Thật không ngờ thiên sư cũng đã đột phá đến cảnh giới này rồi, xem ra 30 năm của chúng ta cũng không uổng phí, thiết nghĩ Càn Cơ chưởng môn, Khai Dương chân nhân cũng giống như chúng ta !” Truyện "Phật Đạo "

Cuộc chiến đạo ma 30 năm trước, bốn đại tông sư đều là nhân vật Hóa Thần hậu kỳ, không ngờ ngày hôm nay của 30 năm sau, đều là công lực đại tăng, đồng thời đều tiến vào Phản Hư cảnh giới, khiến người không thể không cảm thán thiên đạo cân bằng, không hề thua kém. Đạo Nhất thiên sư kỳ thật cũng là kỳ ngộ, công lực đại tăng, mới dám nhân lúc Thục sơn khai phái đại điển đến để đòi lại công bằng cho đệ tử, bây giờ thấy Linh Hư lão đạo cũng giống như mình, đều đã vào Phản Hư cảnh giới, nên liền tức khắc đưa đệ tử đi, để tránh tự làm nhục mình.

“Ha ha ! Ha ha ! Nói cũng không sai, lão đạo còn cho rằng ta đã đi trước một bước nữa chứ ! Không ngờ hai vị đạo hữu cũng như vậy !” Đạo Nhất thiên sư định nói, một giọng nói lanh lảnh như tiếng hạc từ ngoài biển mây truyền lại, liền đó một con tiên hạc lớn trong đám mây cuồn cuộn bay ra, trên mình tiên hạc là một lão đạo nhỏ nhắn mặc áo đen, con tiên hạc này to cỡ hai người, trên đầu còn cái mào đỏ to như một ly trà, hiển nhiên đó là con Đan Đỉnh hạc, nhưng giọng nói lúc nãy không phải của lão đạo áo đen cưỡi trên tiên hạc, là của lão đạo sĩ chân đạp mây thân hình cao lớn đứng cạnh bên tiên hạc.

Linh Hư và Đạo Nhất đều lặng đi, Linh Hư lão đạo chấp tay nói với lão đạo thân hình cao lớn: “Khai Dương chân nhân nể mặt đến đây, Thục sơn vui mừng vô cùng, vị đạo hữu này là ?” Linh Hư nhìn đạo nhân áo đen nhỏ nhắn cưỡi trên tiên hạc, len lén thăm dò đối phương, quả nhìn không nhìn ra tu vi của đối phương, “Lại thêm một vị cao thủ Phản Hư, xem ra Thục sơn ta phải áp đảo Côn Lôn, làm thiên hạ đệ nhất đạo môn e là không đơn giản !” Trong lòng Linh Hư lão đạo thật sự nghĩ không thông, sao mình vừa mới đột phá Phản Hư cảnh giới, cao thủ giống như bùn vậy, liên tiếp kéo ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.