Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 194: Nhân gian (1)








“Ài! Tên Khô Cốt Thần Quân này sao mà nghèo thế nhỉ! Đã sắp thành tiên rồi mà ngay cả một món pháp bảo lợi hại cũng không có, còn bày đặt ra mặt bảo vệ người khác, bị ta đánh chết cũng đáng đời! Nếu như lão ta có pháp bảo hộ thân lợi hại hơn cũng không bị ta giết dễ dàng như thế rồi.” Chu Thanh tiện tay lục lọi đám linh dược pháp khí tịch thu được, chỉ phát hiện có vài thanh ma phiên là còn tạm được nhưng chưa tế luyện thành công, đống linh dược có công hiệu bồi bổ nguyên khí, nhưng lúc này Chu Thanh không cần dùng đến nên tức tối nguyền rủa Khô Cốt Thần Quân.

Thật ra Khô Cốt Thần Quân chỉ là một tà môn tán tu, tu luyện sắp đạt cảnh giới thần tiên nên mới không có thời gian tế luyện pháp bảo mạnh phòng thân, ai ngờ Chu Thanh lúc này lại đánh tới, đúng là xui xẻo tận mạng.

“Số pháp khí này mà bố trí Đô Thiên Thần Sát đại trận e vẫn còn chưa đủ uy lực luyện hóa nguyên thần mạnh mẽ này, cần phải tìm một nơi hội tụ khí âm đủ mạnh để dẫn động Đô Thiên Ma Hỏa mới được, nhưng ta sợ không tìm được nơi thích hợp ở địa tiên giới này?” Chu Thanh bay vút lên cao quan sát xung quanh, giật mình kinh ngạc, ngay cả thiên nhãn cũng không nhìn thấy ranh giới, núi nón trập trùng, rừng rậm bao la, biển hồ mênh mông. Chu Thanh bay suốt mấy canh giờ, cuối cùng đã tới mặt biển rộng lớn, chỉ thấy dưới biển là dãy núi kéo dài vạn dặm, nếu ở nhân gian giới có tập hợp hết 4 đại dương cũng không rộng bằng một góc của vùng biển này, nơi đây quả thật là thánh địa tu đạo, đợi khi ta đủ phép thần thông rồi nhất định phải dời tiên phủ đến đây mới được!

Suốt dọc đường Chu Thanh đều cảm nhận được không ít luồng khí tức mạnh mẽ ở trên mỗi đỉnh núi, hiển nhiên là có kẻ đang tu hành, nơi thâm sơn cùng cốc còn có khí tức yêu ma tà đạo mạnh hơn cả Chu Thanh tỏa ra, nếu không phải hắn cảnh giác đã bị phát hiện rồi.

“Khí tức mạnh quá! Chắc có không ít nhân vật đẳng cấp thần tiên cũng tu luyện ở đây, nguy hiểm quá! Ta phải tìm ai đó hỏi thăm tình hình phân bố thế lực ở địa tiên giới này mới được! Coi như có sự phòng bị trước.”

Chu Thanh xưa nay luôn hành động cẩn thận, nơi đây khác với nhân gian giới, tự nhiên đi kết thù với 2 con yêu nữ chắc có lai lịch thuộc hàng thứ dữ, phải tìm hiểu kĩ chứ không thì nguy to.

Chu Thanh dừng chân trên một ngọn núi mây trắng bao phủ, khói trắng bóc ra làm người ta choáng váng, chính là nơi hội tụ âm khí mà Chu Thanh cần tìm. “Luyện hóa 3 nguyên thần này trước, nâng cao công lực xong tính tiếp!”

Chu Thanh dùng thần niệm cẩn thận thám thính xung quanh trước, phát hiện không có khí tức của các tu sĩ khác mới yên tâm, dùng Thất Bảo Diệu Thụ hộ thân xông vào đám khói, âm khí nơi đây bao trùm dữ dội, ít nhất phải tích tụ mấy vạn năm mới đạt được mức độ ấy.

“Ài! Hôm đó ở dưới lòng đất Trường Bình, ma khói đen ngòm kia đã làm ta tưởng lợi hại lắm rồi, thế mà so với âm khí nơi đây còn kém rất xa, nếu không phải ta có Thất Bảo Diệu Thụ hộ thân, tin chắc đã toi mạng vì nó.”

Chu Thanh không phí thời gian nữa, lấy ra mấy thanh ma phiên vừa tịch thu, phun một ngụm Tam Vị Chân Hỏa luyện hóa chúng thành Đô Thiên Minh Vương kỳ, nhưng vì chế tạo cấp tốc nên hiệu quả hơi kém một chút.

Vung tay tung mấy cây lệnh kỳ xuống đất bố trí thành Đô Thiên Thần Sát đại trận nhỏ, Chu Thanh lầm bầm niệm thần chú, 12 thanh ma phiên hút hết âm khí xung quanh, cuối cùng nổ ra vầng ma hỏa kì quái. Do không có nhiều âm hồn và nguyên thần làm thức ăn nên Đô Thiên Ma Thần không thể hiện thân, chỉ dựa vào âm khí nồng nặc phát ra ma hỏa là tốt lắm rồi.

Chu Thanh mở lọ thủy tinh ra đổ nguyên thần của Sói tinh vào trong đại trận, điều khiển ma hỏa chưa thiêu đốt nó.


“Á! Đại tiên xin tha mạng! Đại tiên xin tha mạng!” Nguyên thần của Sói tinh là một con chó sói đen khổng lồ, vừa thoát ra khỏi lọ thủy tinh là nó kêu gào thảm thiết xin tha.

Con Sói tinh này hãm hiếp nữ đệ tử Không Động, hút hết chân âm của họ, nuốt chửng hồn phách, thủ đoạn này ngay cả Chu Thanh cũng thấy tức giận, nhưng giờ đây nó vẫn còn giá trị khai thác thông tin.

“Ngươi là tà ma yêu quái ở đâu, mau thành thật khai ra, bằng không đừng trách ta độc ác!” Chu Thanh phất tay một cái, một tia ma hỏa ập tới thiêu đốt nguyên thần Sói tinh làm nó rú lên đau đớn.

“Xin đại tiên dừng tay, tiểu yêu khai mà!” Sói tinh vừa chạm mặt đã bị Chu Thanh bóp nát sọ, giờ đây đâu còn dám hống hách nữa.

Thủ đoạn bức cung ai giỏi bằng Chu Thanh, Lam Thần và con cóc chính là ví dụ còn đó, hắn xua ma hỏa đi cho Sói tinh nói chuyện: “Tiểu yêu đến từ Địa Tiên giới.” Sói tinh bị nhốt trong lọ thủy tinh nên tưởng nơi đây vẫn là nhân gian giới.

“Bổn chân nhân đương nhiên biết đây là Địa Tiên giới rồi, 2 con yêu nữ đi cùng ngươi ỷ có pháp bảo xuyên việt tam giới mà tưởng thoát được ta, chúng không biết ta có phép thần thông khai phá hư không đuổi theo, 2 con yêu nữ bị ta búng tay một cái đã tiêu đời rồi, ngay cả Khô Cốt Thần Quân được chúng nhờ giúp sức cũng bị ta tiêu diệt luôn thể!” Truyện "Phật Đạo "

Nói xong, Chu Thanh thả nguyên thần của sư đồ Khô Cốt Thần Quân ra, dùng ma hỏa luyện hóa ngay, nguyên thần của Bạch Vân đồng tử đã bị luyện hóa thành một quả cầu bóng bẩy to bằng quả trứng ngỗng, Chu Thanh há to miệng nuốt quả cầu vào bụng.

Nguyên thần Khô Cốt Thần Quân mạnh mẽ hơn nên mất một lúc sau mới luyện hóa xong, Sói tinh nhìn thấy cảnh này sợ mất vía: “Á! Đây là Địa Tiên giới rồi sao? Đúng là Khô Cốt Thần Quân, đại tiên tha mạng! Tiểu nhân không biết đại tiên thần thông quảng đại nên mới mạo phạm, xin đại tiên tha mạng!”

“Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Thử nói ta nghe tình hình Địa Tiên giới nào, nếu ngươi thành thật thì ta tha mạng cho!” Chu Thanh quát to một tiếng hù dọa.

“Tiểu nhân chính là đại thần giữ núi, à không, là tiểu yêu giữ núi dưới trướng Thạch Cơ nương nương ở núi Đầu Lâu, Bạch Cốt động ạ. Thạch Cơ nương nương chính là một trong Tam Thánh nương nương dưới Thánh Mẫu, còn 2 yêu nữ đi cùng tiểu nhân là đệ tử của Thạch Cơ nương nương.”

“Tam Thánh nương nương là ai? Ngoài Thạch Cơ nương nương còn 2 người nữa, Thánh Mẫu lại là ai?” Chu Thanh gằn giọng hỏi tiếp.

“Hai vị nương nương còn lại là Tích Lôi sơn Ma Vân động Ngọc Diện nương nương, còn người kia là Cửu Tuyền sơn Bàn Tơ động Bàn Tơ nương nương, Thánh Mẫu sống ở núi Võ Đang, tiểu nhân cũng không biết là ai, chỉ nghe các vị nương nương đều xưng là Thánh Mẫu, Địa Tiên giới rộng vô cùng vô tận, tiểu nhân cũng không biết phân chia thế nào, chỉ biết đại khái chia làm nam bộ Tiềm Châu, đông là Thắng Thần Châu, bắc Lô Cự Châu, tây Ngưu Hạ Châu, lại có đông tây nam bắc tứ hải, tứ hải long vương được thiên giới sắc phong ở dưới đó.”

Chu Thanh cũng có biết chút ít thông tin về Địa Tiên giới thông qua điển tịch của Vân Trung Tử, do địa cầu quá chật chội nên những tu sĩ pháp lực cao thâm đã khai phá hư không đi tìm miền đất mới, người tìm ra Địa Tiên giới đầu tiên chính là Chấn Nguyên Tử.

“Hèn gì ai cũng cố sống cố chết muốn phi thăng, sau khi đắc đạo phi thăng rồi thì không trở về nhân gian giới nữa, đến một nơi tuyệt vời thế này ai còn muốn quay về nhân gian giới chật chội kia chứ? E rằng đám đại tiên đắc đạo ngay cả môn phái trước kia của mình cũng quên luôn rồi. Đợi khi nào ta lo xong mọi việc phải đưa tiên phủ đến đây, tự chiếm lấy một ngọn núi, địa cầu đúng là quá chật hẹp, không bằng nơi đây thoải mái tự do tự tại.” Chu Thanh tự nhủ trong lòng.

“Ở đây còn có nhân vật nào lợi hại nữa không?” Chu Thanh hỏi tiếp.

Sói tinh cung kính trả lời: “Tiểu nhân cũng không biết, 2 con yêu nữ kia chỉ tình cờ làm quen với Khô Cốt Thần Quân và đồ đệ của lão Bạch Vân đồng tử thôi, qua khỏi ngọn núi này có một đại môn phái chuyên tu kiếm đạo có tên là Thục Sơn, thế lực kể cũng lớn mạnh, chiếm giữ khu vực rộng mấy vạn dặm, gặp yêu quái nào đi vào khu vực ấy là giết ngay, cuối cùng chọc giận Tích Lôi sơn Ngọc Diện nương nương, phu quân của nương nương Ngưu Ma Vương đã dùng quạt Ba Tiêu thổi bay sơn môn của Thục Sơn kiếm phái xuống biển, đè nát Nam Hải long cung, ngay cả Long Vương cũng không dám nói gì.”

“Lần này 2 con yêu nữ đến Nhân gian giới là do Thạch Cơ nương nương phụng ý chỉ của Thánh Mẫu, đích thân đến mượn quạt Ba Tiêu của Ngọc Diện nương nương, lại nhờ Ngưu Ma Vương đi mượn Cửu Xỉ Đinh Ba của một con yêu tinh heo mập ở Hoa Quả Sơn, nói là đến Nhân gian giới giải cứu một người quen, nhưng lại sợ Thiên giới biết được nên chỉ phái 2 yêu nữ có công lực thấp nhất đi làm.”

Chu Thanh như nghe kể chuyện nhưng hình như đã hiểu được chút ngọn ngành, biết con Sói tinh này không thể khai thác thêm gì nữa, bèn nói: “Ngươi tội nghiệt quá nặng, bần đạo vốn định cứu ngươi, nhưng ý trời khó làm trái, bần đạo cũng đành hóa kiếp cho ngươi vậy!”

Dứt lời, Chu Thanh phát động ma hỏa bao trùm lấy nguyên thần Sói tinh. Sói tinh đâu ngờ Chu Thanh đột nhiên ra tay. “Á! Tên yêu đạo bội tín, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu! Ây da! Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng!” Sói tinh lúc thì chửi rủa lúc thì van xin cho đến khi nguyên thần hoàn toàn bị luyện hóa.

Ngươi không thể trách ta! Những đệ tử Không Động bị ngươi giết chết thật đáng thương, ta phải trả thù cho họ, ngươi hãy sớm siêu thoát đi!” Chu Thanh mặc kệ nguyên thần Sói tinh kêu la thảm thiết, nhanh chóng luyện hóa nguyên thần nó cùng với nguyên thần Khô Cốt Thần Quân thành 2 quả cầu trong suốt nuốt vào bụng. Bị ma hỏa luyện hóa, hồn xiêu phách tán, ở đâu ra mà siêu thoát chứ, chỉ trong một lúc, Chu Thanh đã trước sau hấp thu 3 nguyên thần mạnh mẽ của Bạch Vân đồng tử, Khô Cốt Thần Quân và Sói tinh.

Nhìn viên xá lợi trông giống như tinh thể, một viên to cỡ quả trứng ngỗng, một viên to cỡ quả trứng gà, trong lòng Chu Thanh rất vui mừng, mở miệng ra đã nuốt chửng vào trong, Bạch Vân Đồng Tử thì cũng đành thôi, còn tên Sói Tinh và Khô Cốt Thần Quân đều đang tiếp cận tu vi thiên tiên, bản nguyên tinh thần đã được Đô Thiên Ma Hoả tôi luyện còn cao hơn cả Tứ Đại Pháp Vương cường mạnh hơn gấp trăm lần, nhất là Khô Cốt Thần Quân, nguyên thần đã trải qua chín đại thiên kiếp, đã luyện hoá thành đứa bé, thì lại càng ghê gớm hơn.

“Bát cửu vận chuyển, thiên biến vạn hoá !”

Kim Thân của Chu Thanh xuất hiện, Thất Bảo Diệu Thụ bảo hộ trên đỉnh đầu, cách ly địa âm sát khí ra, ép vào bên trong ma phướn, chỉ nghe thấy ma phướn phát ra những tiếng phần phật phần phật, đúng là chịu không nổi, lại có xu hướng bị nứt vỡ.

Vốn dĩ chất liệu của cây ma phướn này đã chẳng ra làm sao, làm sao chịu nổi trăm ngàn luồng địa âm sát khí dày đặc tụ tập ở đây, Chu Thanh thả ra 12 con Rết thiết bối trên cây ma phướn, mở to miệng ra giúp hút địa linh sát khí này, bùa chú màu tím trên người nó lưu chuyển, từng luồng sát khi dinh dính qua Đô Thiên Ma Hoả tôi luyện, những tinh hoa của chất độc còn lại được giữ trong răng, trong móng, trong cơ thể của Rết thiết bối, một cơ thể vốn dĩ vô cùng mạnh mẽ, lại được Đô Thiên Ma Hoả tôi luyện, nên lại càng ngưng luyện hơn, có vài con trên thân đã xuất hiện ánh sáng đen và ánh sáng tím xen lẫn nhau, mặt mày hung hăng, vô cùng dị thường, nhưng thực lực lại đại tăng.

Tiên giới dưới mặt đất toàn bộ đều là yêu quái và tu sĩ lợi hại, còn có cả nhân vật thiên tiên lẫn bên trong, không sánh bằng địa cầu nhỏ bé của nhân gian, lúc nãy nghe Sói Tinh nói, mình đã đắc tội với cao thủ thiên tiên bậc nhất ở đây, nếu không nâng cao thực lực, chẳng khác nào tìm cái chết, Chu Thanh có rất nhiều thượng cổ pháp bảo, chỉ là tu vi có thấp một tí, vốn dĩ định xuống địa phủ để tiêu huỷ sổ sinh tử rồi mới nâng cao đạo hạnh, bây giờ đúng là không trâu bắt chó đi cày, thật đúng là bất đắc dĩ.

“Chu Thanh ta bất kể đi đến đâu, không không cam chịu thua ai, cho dù là thiên tiên địa tiên, Đại la Kim Tiên, cũng vậy cả, bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy !”

Bản mạng xá lợi bay ra, to cỡ cái bát, lơ lửng trong không trung, hút 3 viên nguyên thần bản nguyên, tám cánh tay của Chu Thanh nhiếp thành một ấn quyết kỳ lạ, bản mạng xá lợi phát ra ánh sáng trắng nhu hoà, giống như tơ nhện vậy bao bọc lấy 3 viên nguyên thần bản nguyên, từng chút, từng chút một dung hoà vào tỏng xá lợi bản thể, bản mạng xá lợi phình to gấp đôi, còn lấp lánh ngàn tia ánh sáng lưu ly, trong phạm vi một mẩu, cả sơn cốc đen tối đã đực chiếu sáng, thấy rõ tất cả mọi vật, Kim Thân to lớn của Chu Thanh khẽ run run, rơi những giọt mồ hôi màu vàng xuống, và cũng bị Rết thiết bối hút vào chung với địa âm sát khí, còn Chu Thanh thì không hề hay biết.


Bây giờ là thời điểm then chốt để dung hợp xá lợi bản mạng, Chu Thanh có Thất Bảo Diệu Thụ hộ thân, không sợ bị bên ngoài quấy nhiễu, huống chi ở bên trong địa âm sát khí, không có pháp bảo lợi hại nào, cho dù là tiên nhân thật sự cũng khó mà vào được.

Vận chuyển huyền công, đóng hết toàn bộ lục thức cảm quan, Kim Thân đột nhiên lại bị đánh tan, chất dịch thực chất màu vàng kim tràn đầy cả sơn cốc, dưới ánh sáng bảo hộ của Thất Bảo Diệu Thụ, hai chất này hoà lẫn vào nhau, lúc thì thành một thể, lúc lại phân ra rõ ràng, quang diệm lấp lánh, biến một sơn cốc đấy tử khí thành linh đài tiên cảnh.

Thần thức của Chu Thanh xâm nhập vào trong viên xá lợi lấp lánh ngũ sắc, trong màn đêm, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bản mạng xá lợi đã dung hợp tinh nguyên bản mạng to lớn đó, bản mạng niệm lực từ hơn ngàn năm tu vi của Sói Tinh, Khô Cốt Thần Quân tụ tập lại đều đã bị Chu Thanh luyện hoá, viên xá lợi to cỡ quả bóng rổ cuối cũng nổ mốt tiếng bốp, nứt thành hai nửa, biến hoá thành hai viên xá lợi to cỡ cái bát, hai viên chạm nhau, hoà lẫn nhau, tương liên với phần đầu ở trên không trung, vữ ra từng hình thái cực đồ.

Chính vào lúc này, một tiếng nổ rền vang, bên trong xá lợi phát ra tiếng nói của Chu Thanh: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy, mở ra cho ta !” Sáu luồng lực đạo vô cùng vô tận xuyên qua hư không, mở ra trong hư không sáu cái lỗ to cỡ cái chậu, sáu luồng sáng màu đen từ trong lỗ chiếu ra, chiếu thẳng vào một viên xá lợi, viên xá lợi trắng không tì vết xoay tròn, hấp thu từng luồng nghiệp lực từ lục đạo luân hồi phát ra, từ từ nhuộm viên xá lợi thành màu đen bóng, đen đến sáng bóng, đen đến kỳ dị.

Nghiệp lực truyền đến quá to lớn, xá lợi cũng hấp thu không được, nên đã ngừng hấp thu, chính vào lúc này, kim quang chuyển động trong sơn cốc đôti nhiên ập đến, bao bọc lấy nghiệp lực, rồi dung hợp vào nhau, chất dịch màu vàng kim dần dần chuyển sang màu ám kim, trông rất đẹp mắt.

Sáu cái lỗ từ từ thu nhỏ lại, nghiệp lực cũng bị thu lại, kim quang giống như rất hài lòng, dần dần thành hình, lại ngưng kết thành Kim Thân cao lớn của Chu Thanh, vũ khí mà tám cánh tay cầm hình như có thêm mấy phần linh khí, cứ như đã có sinh mệnh vậy. Làn da màu ám kim dần dần biến hoá, sau một khắc, đã biến thành màu vàng nhạt, hơi khác biệt so với làn da bình thường, nhưng còn phần thịt, lại chẳng khác nào người thường, không còn cảm giác không phải là người như trước nữa. Truyện "Phật Đạo "

“Biến ! Biến ! Biến !”

Hai viên xá lợi hắc bạch bị Kim Thân hút vào tỏng đỉnh đầu, Kim Thân khổng lồ dần dần biến hoá theo giọng nói của Chu Thanh, tám cánh tay đã thu lại, bốn khuôn mặt cũng được thu lại. Cho đến khi còn cao khoảng 1 trượng 6 mới dừng, biến hoá thành hình dạng con người, khuôn mặt giống với khuôn mặt của Chu Thanh, chỉ là thân hình có cao hơn một chút, nhưng thân thể cũng cân đối, không đến nỗi nào, giống như do trời tạo thành vậy, rất hài hoà.

“Ồ ! Đáng tiếc, đáng tiếc, như thế này, vẫn chưa ổn lắm, tuy là giống người, nhưng lại hơi cao một chút, chỉ đành tiếp tục tu luyện vậy !” Chó Tang huơ tay một cái, cầm Thất bảo Diệu Thu trong tay, tiện tay lột Kim Ô Pháp Bào trên thân xác xuống, mặc lên trên người, lại đem cái thân xác loã lồ quăng vào trong không gian ảo. Cửu Nhật Kim Ô Pháp Y này, có thể lớn nhỏ tuỳ ý, mặc trên người cũng rất vừa vặn. Chu Thanh lại thi triển pháp thuật, phá ra hư không, đi vào lỗ hổng trong tam giới, đến nhân gian giới, phải mất rất nhiều sức, bây giờ đâu giống như khi mới vào, có pháp bảo của hai yêu nữ. Thì ra huyền công này tu đến thiên tiên, cần phải mở ra lục đạo luân hồi, từ đó lấy ra nghiệp lực to lớn, ngưng luyện Kim Thân và phá khí, tu thành hai viên xá lợi, mới có thể ên trời như xuống đất, biến hoá thành chân nhân, cũng giống như yêu quái hoá hình, cũng là một nguyên lý để biến thành người, chỉ khác biệt nhau ở sức mạnh, nhưng cái này làm sao tính toán được.

Cứ thế, nếu không muốn để âm tào địa phủ biết cũng khó, nhưng lại không liên quan đến sổ sinh tử, chỉ cần đạt thành thiên tiên đại đạo, tự nhiên sẽ nhảy ra luân hồi, tên trong sổ sinh tử đương nhiên cũng tự mất đi.

“May quá, mau quá, tên Lam Thần không gạt ta, nếu mà đến địa phủ, không những phải ác chiến một trận, sinh tử còn chưa biết, mà còn làm mấy chuyện vô công, lúc hấp thu nghiệp lực, chẳng phải cũng sẽ bị địa phủ phát hiện sao, ta phải mau chóng rời khỏi, để tránh đối phương lại tìm đến, tên yêu quái mà Lam Thần nói, e chính là đối phương đã tìm đến, nhưng chạy, chi bằng cứ đợi hắn tìm đến, mới tạo ra được phiền phức chứ, lợi hại nha, lợi hại nha, ta chạy trước thôi.” Trong lòng Chu Thanh thầm nghĩ.

Mắt nhìn lục đạo luân hồi đang dần dần đóng lại, đột nhiên một cơn chấn động, Chu Thanh thất kinh: “Sao bây giờ địa phủ làm việc hiệu suất cao như thế ? Đã đến đây nhanh như vậy ! Vân hà lần trơcs cũng đâu có nhanh đến thế nha !”

“To gan !” Một tiếng hét to, hai luồng ánh sáng trắng đen đột nhiên từ trong lục đạo luân hồi xông ra, trong lòng Chu Thanh hơi sợ, đã nhè nhẹ tế ra cây Roi đả thần, chỉ chờ đối phương xuất hiện, liền đánh phủ đầu ngay, áp lực là giọng nói này truyền lại, quả nhiên cũng lờ mờ có thực lực cỡ Khô Cốt Thần Quân, có thể còn cao hơn một chút, nhưng còn cách thiên tiên vị xa lắm, Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo, nhìn thì chỉ thấy là một vạch cách thôi, nhưng khác nhau đến một trời một vực, nhất là sự khác biệt về bản chất, một là người, một là tiên, cho nên Chu Thanh không hề bận tâm, chỉ là đối phương có nhiều người, nên phải cẩn thận.

Hai đạo ánh sáng hắc bạch đã xông ra, rồi lại nghe hét: “Đại tiên xin đừng động thủ, tiểu thần không biết là đại tiên, tội chết, tội chết !”

Chu Thanh ngớ ra, hai đạo ánh sáng hắc bạch đã biến hoá thành hai hình người cao gầy, đều cao khoảng một trượng, chỉ kem Chu Thanh một chút, một người da trắng, thân mặc áo trắng, một người d đen, thân mặc áo đen, tay đều cầm cây gậy khốc tang, trên người tản phát ra mùi tử khí.

“Hắc Bạch Vô Thường ?” Chu Thanh thấy hai người, thuận miệng hỏi một câu, nhìn thấy vẻ mặt cung kính của hai người trước mặt, đúng là khó bề tưởng tượng.

“Chính là hai tiểu thần đây, không biết địa tiên luyện công ở đây, đã làm kinh động đến đại tiên, đúng thật là tội chết, tội chết, xin đại tiên bớt giận !” Bạch Vô Thường nhìn người trước mặt, thân cao một trượng sáu, làn da màu vàng nhạt, tay cầm một cành cây, thân mặc pháp bào màu vàng, trên người là tiên khí, nhưng xung quanh lại có hắc khí lượn quanh, mấy cây ma phướn đầu lâu đang được thi triển, còn có mấy con Rết thiết bối hung hăng đang nhe nanh múa vuốt ở bên trên. Hai vị Vô Thường lại nhìn Chu Thanh, liền run bắn người, cung kính cúc cung đáp lại, thần sắc sợ sệt, thật giống một tiểu học sinh gặp phải giáo viên vậy.

“Các người quen ta sao ?” Trong lòng Chu Thanh đúng là hồ đồ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“Phong thái của đại tiên đã nghe nói từ lâu, tiểu thần đâu được dịp gặp tận mắt, hôm nay nghe nói đại tiên vượt qua lục đoạ luân hồi, mới mạo muội liều chết để được nhìn tiên dung của đại tiên, đúng thật là có phước ba đời, có phước ba đời.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thần hôm nay cuối cùng đã được thấy dung nhan đại tiên, cho dù có chết cũng không hối tiếc !”

Hắc Vô Thường lại càng sợ hơn, Chu Thanh thấy toàn thân hắn run lấy bẩy, đến cả mồ hôi lạnh cũng toát hết ra, len lén lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, rồi mới bình tĩnh lại được một chút.

“Ta đáng sợ đến thế sao ?!” Không đánh người cười, thấy đối phương như vậy, trong lòng Chu Thanh bỏ ý định giết chóc, đối phương rõ ràng là đang ninh nọt, nói đại nói bừa, Chu Thanh đều quen biết họ, dò xét: “Sao hôm nay các ngươi lại cai quản lục đạo luân hồi, bổn tiên nhớ hình như là do âm thần ngưu đầu cai quản mà ?”

“Đại tiên nói là Ngưu Đầu nào ? Đại tiên thần thông quảng đại, cũng biết ở địa phủ này có rất nhiều Ngưu Đầu, lục đạo luân hồi này được luân phiên canh gác. Còn về lần trước, Sở Giang Vương toạ hạ đúng là không thấy một Ngưu Đầu, cũng chẳng biết đã chạy đi đâu mất, có thể là đã bế quan tu luyện rồi, hai tiểu thần là Vô Thường âm thần dưới trướng của Bình Đẳng Vương, cũng không được biết rõ lắm.” Bạch Vô Thường cũng lau mồ hôi lạnh.

“À !” Chu Thanh trong lòng suy nghĩ, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên tha cho hai người này không, nhìn thấy trên mặt Chu Thanh sắc mặt bất định, trong lòng Hắc Vô Thường nôn nóng, sợ đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi, Bạch Vô Thường miễn cưỡng lấy hết can đảm, hàm răng đánh lập cập nói: “Đại tiên, nếu không có chuyện gì, tiểu thần xin cáo lui, tiểu thần còn phải canh gác tiếp ?”

“À, các ngươi đi đi, ở đây không có việc gì rồi, bổn tiên không trách tội các ngươi !”

Chu Thanh nghe nói việc lần trước đánh giết Ngưu Đầu Âm Thần vẫn không bị lộ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nếu đánh giết cả hai tên Vô Thường, khả năng địa phủ phát hiện ra sẽ cao hơn, tuy không biết tại sao hai tên Vô Thường này lại sợ mình đến thế , nhưng không có việc gì là tốt nhất.


“Tiểu thần cáo lui !” Bạch Vô Thường kéo theo Hắc Vô Thường, chuẩn bị vào bên trong luân hồi.

“Đợi đã !” Chu Thanh đột nhiên lại mở miệng.

“Đại tiên tha mạng ! Đại tiên tha mạng ! Chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, hai chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả !” Hắc Bạch Vô Thường toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất khấu đầu không ngừng.

“Có thật là không nhìn thấy gì không ? Ta là ai chứ ?” Chu Thanh cười lạnh lùng.

“Đại tiên tha mạng ! Đại tiên tha mạng ! Thật ra chúng tôi có quen biết địa tiên, chuyện ngày hôm nay, hai chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả !” Hắc Bạch Vô Thường lạy dập đầu như củ tỏi.

“Uhm, như vậy là tốt, hai người đi đi !” Chu Thanh lại cười lạnh lùng hai tiếng, hắc Bạch Vô Thường như được ban ơn, hai người kéo nhau vào trong cái lỗ, chạy con nhanh hơn chú thỏ bị hoảng sợ nữa.

“Đại ca, hôm nay đúng là sợ chết đi được, nhưng nói đi nói lại, vị đại tiên này là người như thế nào đệ thật không biết, lại ở địa tiên giới, khẳng định là người của Hoa Quả Sơn !” Hắc Vô Thường vẫn còn sợ sệt.

“Im miệng, chuyện ngày hôm nay, hai huynh đệ chúng ta phải giữ kín như bưng, biết chưa ? Nếu mà tiết lộ nửa điều, tánh mạnh huynh đệ ta khó mà giữ được !” bạch Vô Thường vội vàng bịt miệng hắc Vô Thường lại, “Hôm nay đúng là hai huynh đệ ta vận khí tốt ! Lụm lại được tánh mạng !”

“Cái gì, hôm nay huynh đệ chúng ta cứ uống rượu suốt, đâu có xảy ra chuyện gì !” Hắc Vô Thường đã bắt đầu thông minh ra.

“Đúng ! Đúng ! Đúng ! Hai huynh đệ ta uống rượu suốt, còn có thể uống rượu được, đúng là may mắn !” Giọng nói xa dần, nhưng đâu biết trên mặt Chu Thanh đã để lộ ra một nụ cười kỳ dị, “Tốt tốt tốt, vậy thì ta yên tâm rồi, không ngờ ccahs giải quyết lại đơn giản thế, đúng là ngoài dự kiến của ta, cũng tốt, đợi ta giải quyết xong Côn Lôn, thì sẽ dời động phủ đến địa tiên giới này, ta của hiện tại, chắc cũng đã có phần thực lực này rồi ! Hoa Quả sơn ơi Hoa Quả sơn, rốt cuộc đây là chỗ thế nào ? Đợi khi mọi việc đã ổn định, ta phải đi thăm thú một phen mới được !”

Chu Thanh phở phào, nghe những lời của Hắc Bạch Vô Thường, giống như đã đẩy được một hòn đá trong lòng vậy, khiến toàn thân thoải mái.

“Thì ra nhân gian giới trong mắt thần tiên là như vậy, chả trách, chả trách.” Chu Thanh thở dài, thu lại Rết thiết bối và ma phướn, vận toàn lực hét to một tiếng: “Mở !”

Thất Bảo Diệu Thụ quét trong không trung, trong hư không mở ra một cánh cửa, lại lộ ra bầu trời sao quen thuộc, thân hình Chu Thanh khẽ chớp, chui luôn vào tỏng, một tiếng nổ vang trong hư không, rồi hoàn toàn liền lại, lực nổ khủng khiếp mạnh đến nứt ra.

Rầm ! Rầm ! Rầm Chu Thành vừa vào lỗ hổng tam giới, ngọn núi lớn đã nứt ra, kinh thiên động địa, nước biển dâng lên thành thuỷ triều, sóng to ập xuống, núi dài liên miên vô tận bị chấn động mạnh, chim chóc cầm thú đều bị kinh sợ, che cả trời đất, vô cùng hùng tráng.

Sương trắng phong toả địa âm sát khí cũng bị đánh tan theo ngọn núi bị nứt, khói đen cuồn cuộn bên trên, những đàn chim biển to lớn bị hắc khí xộc vào, liền rơi xuống như mưa, toàn thân tan rã, trong phút chốc đã hóa thành máu màu đen, nhuộm đen cả một vùng biển, một số con tôm cá lớn, nghêu sò, cá mập cá kình chạy không thoát được cũng chịu chung số phận hóa thành vũng máu đen.

Thì ra khai phá một giới thành hình như thế này, không như một số hư không hỗn độn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, phải xuyên qua tam giới, phải có pháp lực cực đại và pháp bảo chuyên môn mới có thể phá ra đi đến một thế giới thành hình khác, đén cả Thiên Quỷ cũng chỉ có thể đi xuyên qua các không gian song song trong cùng một giới, nếu muốn đi xuyên tam giới, thì đúng là một trò cười. Chu Thanh lúc nãy dùng Thất Bảo Diệu Thụ để mở ra thông đạo, khi đi qua lỗ hổng của tam giới, đã ngưng tụ một năng lượng cực lớn, mà sau khi đi vẫn còn lưu lại tàn dư, sau khi thông đạo được mở, không gian liền lập tức đóng lại, chạm nhau với năng lượng tàn dư này, khiến ngọn núi nổ tung thành tro bụi.

Chu Thanh lần đầu tiên mở ra thông đạo, không có kinh nghiệm, lại đang gấp gáp thoát thân, nên mới gây ra cục diện hỗn loạn này.

Lúc địa âm sát khí tức tốc khuếch tán, sinh linh dưới biển chết vô số, lúc sinh linh đồ thán, trên mặt biển phía xa đột nhiên cuồn cuộn, sóng to nổi lên, những cơn sóng to trắng xóa như ngọn núi tuyết dâng lên trong phạm vi mấy trăm dặm hải vực, một tiếng rồng rống, kim quang lấp lánh, một con rồng ánh vàng lấp lánh bay lên khỏi mặt nước, lơ lửng trên cao ngàn trượng, có 5 móng, cơ thể dài khoảng mấy trăm trượng, lại là mấy tiếng rống, chấn động cả vạn dặm.

Con Ngũ Tráo Kim Long này nhìn thấy địa âm sát khí khuếch tán nhanh chóng, lắc đầu vẫy đuôi, cơ thể lập tức thu nhỏ lại, sau đó hóa thành thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, vể mặt như khoảng 18, 19 tuổi, trên người mặc bộ đồ cung đình màu tuyết trắng, lại khoác thêm một chiếc áo lụa mỏng màu hồng phấn, trông thanh tân điển nhã, thoạt nhìn đã giống nhân vật Lăng Ba Tiên Tử, gương mặt thánh thiện, khiến ai nhìn thẳng vào, cũng không dám có ý khinh thường.

Thiếu nữ do kim long hóa thân trên tay cầm một Bài Phường pháp bảo ánh vàng lấp lánh, nhìn địa âm sát khí đang rò ra, lại nhìn mặt biển đen ngòm, thở dài một cái, tế Bài Phường ra, kim quang rực sáng, đè lên địa âm sát khí ở bên dưới.

Một tiếng nổ rền vang, trong phạm vi 10 dặm, mấy ngọn núi cao ngàn trượng dưới đáy biển sâu bị Bài Phường đè đến nát vụn, địa âm sát khí bị Bài Phường trấn áp, lại tiếp tục rò ra, long nữ nhất chỉ, kim quang từ Bài Phường phát ra bốn phương tám hướng, bao bọc lại phần hải vực bị nhuốm đen.

Phía xa có vài đám mây đang bay đến, đó là mấy tên đạo sĩ, nhìn thấy long nữ, liền khom lưng cúi đầu, hô to: “Công chúa, tiểu đạo hữu lễ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.