Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 193: Địa tiên (2)








"Yêu nghiệt đứng lại!"

Chu Thanh nộ lên một tiếng, dưới chân tỏa ra một chùm kim liên, quăng Thất Bảo diệu thụ ra phía trước mở đường, phi nước đại đuổi theo bạch quang của hai yêu nữ, trong không gian này, mặc dù có các ngôi sao tỏa sáng nhưng kỳ thực vẫn chỉ là ảo ảnh, bao la bát ngát, vô cùng vô tận, dường như vạn vật không sinh ra, chẳng có một tí ti xoay chuyển linh khí trời đất, thật là một chốn hư không danh xứng với thực.

Vận dụng đạo pháp xuất ra pháp thuật, cũng không thể điều động bất cứ ngũ hành nguyên lực nào, chỉ có thể dùng chân nguyên tự thân tích cóp và pháp bảo chiến đấu, Chu Thanh bây giờ trên người ngoài Thất Bảo diệu thụ ra, hầu như chỉ còn binh khí 8 loại và mười hai con rết lưng sắt, quạt Ba Tiêu của đối phương lại quá lợi hại, được tiếp sức trong không gian này, pháp bảo cũng có phần không linh nghiệm, chỉ có giáp lá cà cận thân mới có thể phát huy tối đa uy lực, kim thân Chu Thanh có tám tay bốn mặt, nhìn được tám phương, chu toàn mọi mặt, binh khí lại dũng mãnh vô song, giáp lá cà cận thân đương nhiên hai yêu nữ kia không phải là đối thủ.

"Vị đạo hữu cuối cùng là người phương nào, giữa chúng ta chẳng có thù hận, cớ sao nhất định phải dồn vào đường cùng!" Nhìn thấy Chu Thanh tốc độ thần tốc, thoáng nháy mắt thì đã đuổi kịp, một vị cô nương bọc giữa bạch quang lớn tiếng gọi to, cả hai người bọn họ tự nhiên biết được sự lợi hại của Chu Thanh, trong nháy mắt đã giết chết tên Sói tinh lợi hại kia, nếu không phải nhờ vào bảo bối quạt Ba Tiêu này, e rằng bản thân khó thoát khỏi vận hạn.

Lúc ở tiên phủ đáy biển, Chu Thanh luyện chế kim đan Độ Ách, không có ra ngoài đánh nhau, hai yêu nữ đương nhiên không biết hắn, Chu Thanh cũng không thèm giải thích.

"Yêu nghiệt giỏi lắm, các người tội ác tày trời, tàn sát nhiều đệ tử bất hạnh của Không Động, bần đạo vốn người tu hành, trừ yêu diệt ác, thay trời hành đạo là nhiệm vụ của bần đạo, bây giờ kẻ thủ ác trực tiếp đã đền tội, các ngươi trợ giúp cho hắn, cũng khó mà chạy khỏi lưới trời, mau mau bó tay chịu trói, bần đạo vẫn có thể giữ nguyên thần của ngươi mà không diệt!" Chu Thanh đương nhiên đầy oai phong lẫm liệt mà nói.

"Đạo sĩ thối, ngươi nằm mơ à! Ngươi dám bước qua, ta thách ngươi cũng không dám! Ha ha! Ha ha! Khẩu hiệu trảm yêu trừ ma kia chúng ta đã nhiều năm chưa từng nghe qua." Hai yêu nữ vừa nghe những lời của Chu Thanh, vừa buồn cười vừa tức, nhưng cũng không so đo với Chu Thanh, hai yêu nữ dồn hết sức lực điều khiển bạch quang, tăng thêm sức mạnh, hóa ra một dải cầu vồng trắng, muốn thoát khỏi sự truy kích của Chu Thanh.

Chu Thanh không muốn lời qua tiếng lại, cũng toàn lực đuổi theo, pháp bảo phát ra bạch quang kia thật là thần kỳ, Chu Thanh luôn không thể vượt qua, toàn kém xa một chút.

"Hai yêu nữ, hôm nay lão tử dù đến chân trời góc bể cũng phải giết chết các ngươi, quyết trừ hậu hoạn. Các ngươi không chết, ta một ngày cũng không yên!"


Chu Thanh có phần phẫn nộ, ba người cứ đuổi nhau chạy, cũng không biết đã lao vùn vụt qua mấy ngàn vạn dặm, đột nhiên bạch quang của hai yêu nữ dừng lại, theo sau là vầng sáng rực rỡ, chói lóa dị thường, nhất thành bất biến, hư không vô cùng vô tận đột nhiên mở ra trước mặt bạch quang một cánh cửa cực lớn, như thể một động tối om.

Bạch quang vừa dừng, Chu Thanh tiện thể đón đầu đuổi theo, hai bên hiển nhiên đụng độ. Bạch quang của hai yêu nữ đã vào trong, Chu Thanh trong lòng hiểu rõ, biết được đây là lối vào một giới khác, chẳng cần nghĩ nhiều thì đã bước vào.

" Bất luận đó là thiên giới hay địa ngục, dựa vào khả năng của ta hiện nay và pháp bảo Thất Bảo diệu thụ này, nếu muốn tự bảo vệ mình cũng là chuyện không khó khăn, dù sao việc đã đến nước này, quay đầu cũng chẳng được, trong kẽ hở của tam giới, linh khí hao hụt, ta cũng không thể mãi ở đây được, đợi đến nơi nào tràn đầy linh khí, từ từ hấp thụ, vận pháp bẽ gãy hư không cũng không phải là việc khó." Bị hai con yêu đưa vào một nơi lạ lẫm, trong lòng Chu Thanh tuyệt không hoảng loạn, hắn gần đây giữ lại nhiều tin tức nghiên cứu của Vân Trung Tử, lại từ miệng Lam Thần biết được một vài tin mật, cũng nắm được một vài tình hình phân chia của thế giới đại thiên này.

Thế giới Chu Thanh đang cư trú, nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên hà lưu, đều là thế giới nhân gian, trừ điều này ra, thời hồng hoang mở ra đến nay, đều sản sinh ra thế giới vô cùng vô tận, đại đa số là mảng hỗn độn, tuyệt không khai phá, thời thượng cổ, có người thần thông quảng đại kia, không chịu được sự ồn ào của nhân gian đã tạo ra hư không, hoặc là tìm một thế giới trú ngụ riêng, hoặc là tự mình khai phá thời hoang sơ, tạo ra thế giới.

Thần thông càng lớn, thế giới khai phá hoang sơ tạo ra càng hoàn mỹ, càng to lớn, giống như Sơn Hà Xã Tắc đồ mà Chu Thanh đã từng thấy, còn có thể giới cực lạc Tây phương trong truyền thuyết kia. Thần thông nhỏ thì tạo ra thế giới nhỏ, giống kiểu động thiên, ngay cả không gian của bản thân cũng xem như là một thế giới nhỏ.

Đến nay, trời sinh tổng cộng có ba giới, đó là thiên giới, địa tiên giới và nhân gian, ba giới này, không có biên giới, không có kết thúc, giới cực lạc Tây phương và thế giới trong sơn hà xã tắc đồ, mặc dù so với một vài tiên phủ động thiên lớn hơn trăm ngàn vạn lần, nhưng cuối cùng vẫn có giới hạn nhất định, ngoài ba giới kia còn phải kể đến lục đạo luân hồi của mọi sinh linh.

Về vấn đề này, Chu Thanh chỉ biết câu được câu chăng, tuy biết tình hình cụ thể, nhưng trong lòng vẫn còn rất mông lung, vật chất nhân gian phát đạt, nhưng đối với bậc tu hành thì lại là điều ô uế, linh khí mong manh, không phải là nơi tốt cho các tu sĩ tu hành, cho nên từ thời thượng cổ, một số nhân vật tu hành đắc đạo thần thông hoặc là yêu quái đều muốn phá vỡ hư không, phi thăng đến một thế giới khác.

Phá vỡ hư không thì dễ, phi thăng đến một thế giới khác thì vô cùng khó khăn với ai không phải là những người đại thần thông, sinh ra ở địa tiên giới , hoặc là sống ở thiên giới tu hành miệt mài, theo như phân tích của Chu Thanh, bất luận là thiên giới hay là địa tiên giới đều là những nơi tuyệt vời để dành cho việc tu hành, so với nhân gian thì tốt hơn cả trăm lần, Chu Thanh đương nhiên có chút hứng thú.

Chu Thanh vốn tu vi ở dưới nhân gian, nhưng đã đạt tới mức cao nhất, chỉ còn tích lũy đủ năng lượng là có thể phá vỡ hư không, bây giờ bị pháp bảo của hai yêu nữ đưa vào trong khe hẹp của tam giới, xuyên việt đến một giới khác, thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, đến một thế giới khác, chỉ cần Chu Thanh bỏ ra thêm một thời gian nữa, thì cũng có thể tích lũy được năng lượng khổng lồ, vận dụng pháp bảo trở lại nhân gian, chỉ là Chu Thanh luôn cố kỵ chuyện về lục đạo luân hồi, âm tào địa phủ mà Lam Thần đề cập tới, sợ sẽ có điều chẳng lành, nên phải đợi đến khi tiêu tán sinh tử bạc, rồi mới tiến hành phi thăng.

Trời đất quay cuồng đảo điên, biến ảo khôn cùng, đợi khi Chu Thanh ra ngoài, thì đã là một thế giới khác, thiên địa linh khí nồng đặc, Ngũ Hành nguyên lực vập vờn, thậm chí trong linh khí còn không hề dính một chút tạp chất nào hết, không cần phải dùng tới chân hỏa để tôi luyện là đã có thể nung nóng chảy chân nguyên trực tiếp, đúng là một địa điểm tu hành tuyệt hảo.

"Đây là nơi đâu? Thiên giới hay là địa tiên giới, hay là cực lạc thế giới?" Chu Thanh bỗng nhiên cảm thấy quá đỗi bất ngờ, trong lòng có chút khó hiểu, đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng nhiên tâm thần căng thẳng, chỉ nghe một tiếng quát xé trời: "Đạo sĩ thối, xem đòn đây!" Khi một cơn cuồng phong ập tới, Chu Thanh vội vàng thúc động Thất Bảo Diệu Thụ, trụ vững cơ thể, lúc này mới phát hiện ra rằng mình đang ở trên một đám mây trắng muốt, dưới chân là núi non biển cả sâu thẳm muôn trùng, uốn lượn quanh co, nhưng ở chỗ Chu Thanh nhìn xuống tất cả vạn vật chỉ như con kiến nhỏ,hai con yêu nữ ở đằng xa đang cầm quạt ba tiêu, quạt một đường, cuồng phong nổi lên dữ dội, đám mây trắng trên trời đều bị thổi tung, tản mác thành từng cụm mây nhỏ, những đám mây trời bị cơn cuồng phong hất tung lên, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao nhỏ sắc bén, phá vỡ không gian, ùn ùn lao về phía Chu Thanh.

Chu Thanh không còn cách nào khác, chỉ còn biết giơ Thất Bảo Diệu Thụ ra trước mặt ngăn cản, quạt ba tiêu kia thật là đáng ghét, Chu Thanh thầm tự trách mình đã không mang theo Định Phong Châu tới đây. Ngoại trừ quạt ba tiêu, toàn bộ những pháp bảo của hai yêu nữ đều đã bị Chu Thanh đánh cho phải để lại ở trong Không Động động thiên, bây giờ yêu nữ tay không vũ khí, đành phải dùng quạt ba tiêu để đánh lén lút.

Hai yêu nữ không hề ham chiến với Chu Thanh, vội vã vận khởi bạch quang bay nhanh xuống phía dưới, Chu Thanh đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, dụng ý muốn truy cùng giết tận, chỉ hít thở một hơi, cả 3 người đã đáp xuống dưới mặt đất cả, lúc này Chu Thanh mới phát hiện ra, thế giới này dãy núi trùng trùng điệp điệp, trải dài như vô tận, cổ thụ trên núi mọc cao chọc trời, vách đá dốc đứng vô số, còn có cả vô vàn những thác nước khổng lồ, giữa những khe núi cũng thấy rất nhiều những dòng suối không thấy nguồn, vô số loại cây quả lạ lùng, màu sắc sặc sỡ, nhìn thấy và ngửi thấy những điều chưa bao giờ được trải qua trong đời, Chu Thanh lập tức khẳng định đây không phải là nhân gian giới.

Đặc biệt là những dãy núi đều vô cùng hùng vĩ, dãy bình thường thôi cũng đã không thua kém là bao so với Côn Lôn sơn mạch, phương viên cả trăm dặm, những ngọn núi vươn cao tới cả ngàn trượng nhiều không đếm xuể, còn có cả những ngọn núi phương viên cả ngàn dặm, cao lớn chọc trời, giống như những cây gậy chống trời thời thượng cổ vậy

Tình cảnh này đã đẩy Chu Thanh vào trong một cánh rừng nguyên thủy thái cổ Hồng Hoang, nhất là khoảng giữa những dãy núi với nhau có vô vàn những hang động, tảng đá lớn vĩ đại, có những hang động được bao quanh bởi những dãy dây leo khổng lồ chằng chịt bao phủ lên từng hang động những tấm màn lá cây xanh mướt ngút ngàn, cây cối điểm màu, phong lan tỏa hương đâu đây, quả thực là một nơi ở của thần tiên dưới trần gian, những động thiên dưới nhân gian mà Chu Thanh từng nhìn chẳng thấm vào đâu cả, linh khí nơi này đậm đặc hơn rất nhiều.

"Tại những nơi như thế này, thì có thể chọn bất cứ nơi nào để thiết đặt Cấm Chế, là đã có thể trở thành động thiên, hoàn toàn tu luyện được, đúng là miền đất hứa, tốt hơn so với ở nhân gian gấp trăm ngàn lần, chẳng trách tại sao mà tất cả thượng cổ thần tiên đều muốn phi thăng." Chu Thanh thầm cảm thán trong lòng, "Chắc hẳn đây là địa tiên giới, tu sĩ nơi này có gì thần thông đây, chắc không phải ai cũng đều đạt tới cảnh giới tiên nhân chứ? Không thể nào, ít nhất là mấy con tiểu yêu kia, còn thua xa so với một tiên nhân, linh khí ở thế giới này đậm đặc như vậy, không khác là bao so với nhân gian thời kỳ thượng cổ, chắc hẳn phải có linh vật yêu quái bên trong."

Những ý nghĩ cứ thế thoáng qua trong đầu Chu Thanh, hai yêu nữ kia không còn nhìn thấy hành tung, nên hắn liền bay lên cao, vận khởi thiên nhãn, rồi phóng tầm mắt ra bốn cõi núi rừng trùng điệp xung quanh, Chu Thanh truy tìm gắt gao, chỉ trong chốc lát đã đuổi tới bạch quang, phát hiện ra hai con yêu nữ, liền hạ xuống trên một sườn núi cao.

Khoảng sườn núi này đất bằng rộng rãi tới vài trăm mẫu, mấy cây thông cổ thụ bám bên vách đá, phía sau là một sơn động cao gần mấy trượng, phía trước mọc đâu ra hai cánh cổng đá dày trịch, phía trên hang động có mấy dòng chữ lớn, lục quang lấp lóe, hào quang lưu chuyển, nhìn kỹ thì thấy đó là một Cấm Chế phòng thủ khá lợi hại.

Chu Thanh hạ xuống trên một bình đài, thì nhìn thấy ở trước cửa động là hai con yêu nữ đang đứng dáng vẻ bồi hồi, trong lòng bỗng sinh nghi hoặc, sơn động này, chắc hẳn là có tu đạo sĩ sống ở bên trong, nhìn Cấm Chế phía trên sơn động có vài phần nguy hiểm, hơn nữa đây là lần đầu tiên đi tới một thế giới khác, nên Chu Thanh quả thực còn rất nhiều điều lạ lẫm, không dám mạo hiểm.


"Yêu nghiệt, hôm nay xem các ngươi còn chạy đi đâu được nữa!"

"Đạo trưởng, chúng ta với ngài chẳng có thâm thù gì cả, tại sao ngài phải cố sức truy đuổi như vậy, đuổi theo từ nhân gian tới tận tiên giới, người ta thường nói, đuổi người không đuổi quá trăm bước, đạo trưởng chỉ dựa vào lý do đi trảm yêu trừ ma mà phải đuổi cùng giết tận, liệu có phải là hơi thái quá không, đạo trưởng có phép thần thông xuyên việt thế giới, chắc cũng được liệt vào hàng tiên nhân, bọn ta sợ là nếu ngài biết được lai lịch, nên tỉ muội bọn ta muốn khuyên giải ngài trước vài câu, để tránh làm tổn thương hòa khí, ngài hãy mau thoái lui khỏi nơi này, kẻo đến lúc lại phải chịu thiệt thòi đấy."

Nữ tử cầm quạt ba tiêu ở trong tư thế sẵn sàng động thủ, mỉm cười không chút nao núng nói.

Chu Thanh không thông hiểu tình hình ở thế giới này, đương nhiên không dám nói nhiều, sợ bị đối phương nhìn thấy sơ hở, trông thấy hai nữ tử kia thần sắc trấn tĩnh, trong lòng cảm thấy rất lạ, nhưng ngay sau đó lập tức giương tay lên bổ một đòn sấm sét tới.

Đòn sấm sét này vốn là bí truyền của Vân Trung Tử, trước đây Chu Thanh đã phải khổ luyện một thời gian, bây giờ công lực đã tăng tiến rất nhiều, nên sử dụng cũng thuần thục uy vũ hơn trước. Truyện "Phật Đạo "

Hai yêu nữ không hề động đậy, mắt tròn xoe nhìn đòn địa lôi to bự bổ xuống, trên mặt vẫn chưa bỏ nụ cười, cứ như là đòn địa lôi này không phải đang bổ về phía họ vậy.

"Đạo hữu phương nào thi triển pháp thuật ở Khô Cốt động của ta thế?"

Cánh cửa đá đang khép chặt bỗng nhiên mở ra, phía trong phóng ra hai luồng ánh sáng màu đen, đan thành lưới ánh sáng chặn lại lôi quang.

"Ồ, trong sơn động quả nhiên có cao thủ, pháp thuật này chỉ là màn dạo đầu thôi!" Dòng chữ phía trên sơn động lúc này hiện rõ ba chữ triện văn Khô Cốt động.

Một người từ bên trong động đi ra, trông thấy hai yêu nữ thì ánh mắt sáng lên, vội vã nói: "Mộc tỉ tỉ, Lục tỉ tỉ, hai người đã lâu rồi không tới thăm đệ, hôm nay sao lại rỗi rãi thế này?"

Nữ tử cầm quạt ba tiêu chính là yêu nữ họ Mộc, nhìn đồng tử kia nói: "Bạch Vân đồng tử, sư phụ của đệ sao vẫn chưa ra? Tỉ tỉ bị tên đạo sĩ này truy sát, hắn muốn trảm yêu trừ ma hành hiệp trượng nghĩa cơ đấy"

"Sư phụ của đệ đang luyện đan, không phân thần được, cảm nhận được bên ngoài này đang có người thi triển pháp thuật, nên bảo đệ ra xem thế nào." Bạch Vân đồng tử lúc này mới chú ý tới Chu Thanh đang đứng phía xa, lại nghe tới chuyện yêu nữ vừa kể, ráp nối lại thì đã hiểu hoàn toàn đầu đuôi mọi chuyện, liền cầm phất trần chỉ vào Chu Thanh nói: "Ngươi là ai, lại dám ức hiếp các tỉ tỉ của ta, lại còn dám động thủ trước cửa Khô Cốt động, đúng là không còn thể thống gì hết, hãy mau khấu đầu tạ lỗi trước hai tỉ tỉ của ta, nếu không đợi đến khi sư phụ của ta ra ngoài thì chắc chắn là ngươi sẽ chết không toàn thây đấy!"

"Ây dà, thế giới này quả nhiên là một miền đất hứa cho tu đạo nhân, ngay cả một thằng nhóc đồng tử canh cửa mà cũng đã đạt tới tu vi Phản Hư trung kỳ, không biết nó đã độ qua tiểu thiên kiếp chưa?" Chu Thanh chỉ nhìn thoáng qua Bạch Vân đồng tử là đã nhìn thấu được tu vi của nó..

Bạch Vân đồng tử kia khẩu khí thật lớn, ngữ khí cũng khá kiêu ngạo phách lối, Chu Thanh nghe được cuộc nói chuyện của hắn với đám yêu nữ kia, biết rằng bọn chúng đều là chỗ quen biết, lại nghe có một cao nhân vô cùng lợi hại đang luyện đan ở bên trong, tâm thần khẽ động, liền đẩy Thất Bảo Diệu Thụ lên, tạo ra một luồng ánh sáng thất luyện tung về phía hai yêu nữ.

Cùng lúc này, trên đỉnh đầu xuất hiện một kim sắc đại thủ, dữ dội lao về phía Bạch Vân đồng tử: "Tiểu súc sinh, xem ra ngươi cùng một bọn với đám yêu nghiệt này, vậy thì hãy chết chung đi!" Truyện "Phật Đạo "

"Tên đạo sỹ nhà ngươi đúng là muốn tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách ta! Tỉ tỉ, hai người mau lui vào trong động!" Bạch Vân đồng tử trông thấy Chu Thanh phóng ra đòn thế vô cùng mạnh mẽ, biết rằng đây cũng là một đại cao thủ, không dám khinh địch, tung ra một cái lệnh bài to bằng lòng bàn tay, đón gió bay lên, thì ra là một mảnh xương khô, phía trên vần vũ hắc khí, kết thành một đám mây màu, chặn lại kim sắc đại thủ đang ầm ầm lao tới, đồng thời Cấm Chế ở cửa động được khởi động, lục vân yêu hỏa từ trên cánh cửa đá phóng ra, ngăn chặn thái quang của Thất Bảo Diệu Thụ.

Uỳnh một tiếng, lục vân yêu hỏa bị thái quang đánh vỡ tan, nhưng hai yêu nữ vẫn nhảy được vào trong động, Chu Thanh thấy thế, liền xoải tay một cái, thái quang xoáy thẳng vào Bạch Vân đồng tử, Bạch Vân đồng tử biết mình không thể đỡ được đòn đánh này, liền chạy vào trong động, đóng chặt cửa động, vứt lại cả pháp bảo.

Chu Thanh thu về được Cốt bản lệnh bài, không cần nhìn ngắm cho kỹ mà bỏ thẳng vào trong tay áo, niệm một câu thần chú, tế khởi Thất Bảo Diệu Thụ, thái quang đại thịnh, ánh sáng lưu ly biến ảo thành một đoản kiếm năm màu, trông như thực thể, một kiếm đã phá vỡ hoàn toàn Cấm Chế trước cửa động tan vụn thành tro bụi.

Một tiếng nổ lớn long trời lở đất vang lên, chấn động khắp cả một vùng rừng núi rộng lớn, khiến cho đám phi điểu linh cầm, kỳ trân dị thú ở quanh sơn động nháo nhác hoảng loạn, nhốn nháo tìm đường bỏ trốn, Thất Bảo Diệu Thụ toàn lực công kích, Cấm Chế ở động phủ này làm sao ngăn cản được??

Chu Thanh đang do dự liệu có nên vào trong hay không, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói sắc lẹm truyền từ bên trong ra: "Lẽ nào lại vậy, yêu đạo phương nào lại dám cả gan ngông cuồng tới vậy, đã tới tận đây rồi còn dám phá vỡ cửa động!"


Một đạo hắc quang vọt từ trong ra, xuất hiện hai người, một người chính là Bạch Vân đồng tử, còn người kia là một nam tử trung niên cao gầy, tay cầm một thanh Khô Lâu trượng, lửa ma trơi lượn lờ xung quanh, "Ta là Khô Cốt thần quân động Khô Cốt núi Đại Hoang, ngươi là đạo nhân phương nào?"

"Ma ni ma ni oanh! Bát bộ thần long tới đây mau!"

"Pháp tướng kim thân!"

Khô Cốt thần quân kia vừa mới xuất hiện, trông thấy Chu Thanh, lời còn chưa dứt hết đã có được câu trả lời.

Kim quang sáng lóa, ánh sáng rọi bốn bề, kim thân Chu Thanh xuất hiện, hóa thành một đạo kim quang phóng tới.

Khô Cốt thần quân không phải tay xoàng xĩnh, cảnh giới rất cao, chỉ loáng cái là đã kịp phản ứng lại, vung thanh Khô Lâu trượng ra, lục yên yêu hỏa lập tức bao lấy xung quanh cơ thể hai thầy trò.

Nhưng khi bát bộ thiên long xuất hiện, đã phá vỡ tan tành xác pháo yêu quang hộ thân, Khô Cốt trượng cũng chịu không nổi, rung lên bần bật, kim thân của Chu Thanh đồng thời lao tới kế bên, kiếm lớn, thương nhọn, quyền trượng điên cuồng nện xuống.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, nhục thân của Bạch Vân đồng tử và Khô Cốt thần quân làm sao chịu nổi đòn tấn công chưa nghiệp lực khủng khiếp như vậy, chỉ trong nháy mắt đã bị biến thành hai miếng thịt nướng, đây còn là Chu Thanh chưa tập trung hết nghiệp lực, nếu không thì ngay cả nguyên thần của hai người cũng đã bị tống tiễn luân hồi.

Hai thầy trò kêu gào thảm thiết, nhục thân bị hủy hoại hoàn toàn, hai đạo nguyên thần bay ra, bị Chu Thanh hút vào trong Thất Bảo Diệu Thụ, cùng thu vào trong bình thủy tinh giống như nguyên thần của Lang Tinh.

"Đả nhân bất quá tiên hạ thủ(ý nghĩa tương tự tiên hạ thủ vi cường), đúng là một chân lý xác đáng, cái tên Khô Cốt thần quân gì đó này cũng coi như có vài phần cường hãn, đã là một tu sĩ độ qua 9 đại thiên kiếp, nguyên thần đã ngưng luyện thành như một đứa trẻ rồi. Điều này chỉ có hàng tiên nhân tiến nhập vào Phản Hư hợp đạo mới làm được, bây giờ cũng chẳng kém ta là bao, may mà hắn không có pháp bảo, nếu không cộng thêm hai nữ tử kia nữa vào đối phó, thì chắc là ta phải chạy đứt dép mất." Chu Thanh còn chưa nhìn rõ mặt mũi đã dùng toàn lực thi triển đòn thế tàn ác ra tay với hai thầy trò, chỉ trong nháy mắt đã hạ gục một đạo sĩ tu vi không thua mình là bao.

Có điều đó một mặt là bởi vì đối phương không có phòng bị trước, mặt khác là do pháp thân của Chu Thanh quá mức cường đại, vận dụng bát bộ thiên long mà Thất Bảo Diệu Thụ tạo ra quá mức thuần thục, nên mới có thể hạ sát đối phương trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.

Đạo môn nhân tu luyện tới hàng tiên nhân, sự thay đổi dễ nhận thấy nhất chính là nguyên thần luyện hóa thành hình một đứa trẻ, nhún một bước đi cả ngàn dặm, có thể vứt bỏ hoàn toàn nhục thân, giống như pháp thân của Chu Thanh, nếu tu lên nữa, thì sẽ là anh nhi vận huyền cửu chuyển, điều được âm dương khảm ly, giao hội long hổ, một khi thành đứa trẻ nít, thì trời như đất, đi lại tam giới tự do tự tại, không biết đầu cua tai nheo ra sao, gặp phải Chu Thanh thì đã rơi vào thảm cảnh như thế này.

Chu Thanh xông vào trong động, bên trong vô cùng rộng lớn, Chu Thanh tìm kiếm khắp nơi, không hề tìm được tung tích của hai cô gái, chắc chắn là đã nhân lúc hỗn loạn đào thoát, Chu Thanh điên tiết tới mức nghiến răng cắn lợi, tịch thu sạch sẽ pháp bảo, linh dược trong động của Khô Cốt thần quân, rồi phóng ra một đạo chân hỏa, đốt trụi động thiên không còn dấu vết.

"Hai yêu nữ đã chạy thoát, ta phải làm gì tiếp đây, nơi này không an toàn, phải mau chóng trở về, ở đây bất cứ lúc nào cũng sẽ đụng độ với cao thủ siêu cấp, vậy thì gay go to, bây giờ ta lại không có loại pháp bảo có thể phá vỡ hư không, đi lại tự do giữa các giới, nơi này là thánh địa tu đạo, thích hợp cho việc tu hành, ta thu được ba nguyên thần, ngoại trừ Bạch Vân đồng tử, Lang Tinh và Khô Cốt thì còn lại đều là siêu cấp cao thủ, nếu như có Đô Thiên Pháp kỳ thì có phải tốt không, ba cái nguyên thần này, nhất định sẽ ngưng luyện được ra một con Đô Thiên Ma thần, ta dùng pháp thuật, dẫn khởi Đô Thiên Thần Sát, tạo ra một con đường thông với thế giới khác, thì cũng không phải chuyện khó." Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh trau mày: "Xem ra chỉ còn cách dùng phương pháp xuẩn ngốc thôi, tìm một nơi nào đó, gấp gáp tu luyện, đưa pháp thân đột phá lên thiên tiên vị, nhưng nếu như vậy thì theo như lời Lam Thần, người coi giữ Âm tào địa phủ trong lục đạo luân hồi sẽ phát giác ra, đúng là họa vô đơn chí, à mà cái âm tào địa phủ đó dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta và Lam Thần, chưa chắc đã linh nghiệm."

Chu Thanh bất giác nghĩ tới Thiên Đạo tông mà mình một tay gây dựng nên, rồi lại nghĩ tới chuyện mình còn lạ lẫm với thế giới này, rồi còn đắc tội với yêu nữ, e rằng nguy hiểm luôn rình rập quanh mình, tung người bay lên, Chu Thanh tìm lấy một nơi an toàn cho mình tu luyện huyền công, thế giới này là thánh địa tu luyện, chắc hẳn không cần dùng nhiều thời gian là Chu Thanh đã có thể bày ra được Đô Thiên đại trận, luyện hóa ba nguyên thần, dung nhập vào trong Xá Lợi của mình, chỉ là không có Đô Thiên Minh Vương kỳ, đại trận sẽ không phát huy được uy lực vốn có của nó, nếu muốn triệt để luyện hóa thần thức trong nguyên thần, thì còn phải hao phí không ít thủ đoạn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.