Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 183: Thủ đoạn






"Ha ha, quả không hổ danh là cao đồ của Không Động phái, luôn là người sáng suốt hiểu rõ sự tình, sư phụ của các hạ mấy hôm nữa sẽ tới, bần đạo tuy rằng đã giải được kiếp nạn lần này cho các hạ, nhưng dù sao cũng là nghịch thiên hành sự, e là sau này các hạ vẫn phải gặp nhiều nạn khổ nữa, vậy đi, bần đạo sẽ trợ giúp thêm cho các hạ vậy, Đại Tự Tại cung toàn bộ đều là nữ tu sĩ, không thích hợp cho các hạ tu luyện, vậy các hạ hãy đi ra sa mạc phía bên ngoài để ma luyện tâm tính của mình, sau này còn có dáng dấp của Không Động đệ tử, tránh cho Quảng Thành tổ sư bị mất mặt một phen." Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh thấy Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp của mình đã thành công, trong lòng rất vui, Địa Linh Tử kia đã hoàn toàn bị thôi miên, chỉ cần củng cố lại một chút nguyên thần ý thức, thì sẽ không còn phải lo lắng về sự cố gì nữa, chỉ cần Chu Thanh phát động đột xuất vào bất cứ lúc nào, Địa Linh Tử kia sẽ lập tức trở thành con rối trong tay hắn, lúc này thì vẫn chưa ổn định, phải để cho Địa Linh Tử giữ lại một chút ý thức, tránh khỏi việc đám cao nhân ở không động nhận ra mánh khóe của hắn, để Địa Linh Tử tu luyện ở sa mạc là để tránh cho hắn đụng độ với Tiểu hồ ly và Chu Nghi, rồi lại nổi điên lên, ảnh hưởng tới nguyên thần thì không hay cho lắm.

Vả lại, Không Động chưởng giáo nhìn thấy Địa Linh Tử không những không hề hấn gì, ngược lại công lực đạo hạnh lại đại tăng, Chu Thanh lại có thực lực cường đại như vậy, thì còn đâu tâm trí để mà lên oai trách tội Chu Thanh chứ, còn Chu Thanh thì muốn lợi dụng Không Động để mở rộng môn phái của mình, huống hồ lại có Vân Trung Tử đứng ra làm khiên đỡ, tổ sư hai phái đều cùng một môn phái xuất thân, không lo việc Không Động không tin tưởng.

Địa Linh Tử chịu ảnh hưởng của Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp, tuy rằng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng tâm tính đã thay đổi rất nhiều, đã không còn tính khí cao ngạo như trước, ngược lại vô cùng kính cẩn khiêm nhường, đã mang dáng dấp của đệ tử chính phái rồi, nghe những lời Chu Thanh khuyên bảo thì đều răm rắp gật đầu, bây giờ thấy Chu Thanh còn hướng dẫn giúp đỡ cho hắn thì lại niềm vui lại càng nhân lên gấp bội.

"Vị Thiên Đạo tông chủ kia công lực cao thâm khó lường, lợi hại hơn so với sư phụ sư bá rất nhiều, đúng là một cao nhân đắc đạo, trợ giúp cũng rất phóng khoáng, bản thân mình suốt cả một đời đạo hạnh, không biết đã phải uống bao nhiêu loại linh dược, hồi thơ ấu còn được sư phụ dùng chân nguyên đả thông kinh mạch, nắn luyện gân cốt, vậy mà mới chỉ miễn cưỡng ép lên được Hóa Thần trung kỳ trong suốt hai mươi mấy năm, bây giờ độp một cái đột phá từ trung lên hậu kỳ rồi, chỉ cần khổ tu một thời gian nữa, ngưng luyện nguyên thần, là có thể tiến vững vàng vào Hóa Thần hậu kỳ rồi. Đó là tu vi của một số lão tiền bối cao thủ các môn phái hiện giờ, đạt đến trình độ này, sau này vị trí chưởng môn lại càng thêm vững chắc, trợ giúp mình ư, chả nhẽ lại biếu không cho mình mấy pháp bảo sao? Vậy thì hời to rồi, nhìn đám môn hạ Thiên Đạo thì biết, pháp bảo của chúng đều vô cùng lợi hại."

Địa Linh Tử không hề cảm nhận được rằng bản thân hắn đang bị lọt vào hố bẫy của Chu Thanh, trong lòng vẫn còn đang tơ tưởng miên man.


Chu Thanh đứng thẳng dậy, nhặt lấy ấn quyết, Thất Bảo Diệu Thụ trong tay vẽ thành một chiếc phù chú trong không trung, chỉ nghe được thêm vài tiếng lách tách, những cây cột gỗ ở đình vững chắc rung lên bần bật, khắp cả Đại Tự Tại cung tràn ngập linh khí, nhật nguyệt tinh hoa suốt mấy trăm năm xô bồ tụ hội tại đây, chỉ thấy vô số đường ánh sáng kim sắc, ngân sắc, tử sắc(màu tím). Chúng chen chúc nhau bay tới, rồi hội tụ ở phía trên của phù chú sặc sỡ đang phiêu lượn trên trời, phù chú mỗi lúc lại càng thêm khoe sắc, ánh sáng dịu mắt lúc trước bây giờ dần trở nên chói mắt, người thường nhìn vào sẽ không thể nhìn được.

Địa Linh Tử trông thấy vậy thì trợn mắt há mồm, những luồng thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa hội tụ lại đều là những trận pháp khổng lồ, chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, chỉ cần vạch một đường ở phù chú mà đã có thể thu được những luồng linh khí lớn lao đến vậy, quả thực không biết Chu Thanh muốn làm gì, Địa Linh Tử cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thấy Chu Thanh ngừng pháp quyết, toàn bộ nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí đều bị phù chú nén lại thành một viên ngọc minh châu to bằng cái bát con, vàng, bạc, xanh 3 màu sắc lấp lánh lung linh xuất hiện trên hạt châu, Chu Thanh ngậm một ngụm chân hỏa rồi phun ra, khiến cho viên ngọc minh châu 3 màu kia bị thu nhỏ lại thành một quả trứng gà không hơn không kém.

"Ngươi cầm hạt minh châu này đi, dùng tự thân chân hỏa để luyện hóa, dung nhập vào trong chân nguyên nguyên thần, không đầy 3 ngày thôi sẽ kích thích những dược lực tiềm tàng chưa được luyện hóa trong cơ thể ngươi, vững chãi bước vào Hóa Thần hậu kỳ, pháp bảo phi kiếm chỉ là một kỹ thuật tầm thường, tự thân tu vi mới là căn bản, Thư Hùng kiếm vốn là pháp bảo luyện ma của Nghiễm Thành tiên thánh năm xưa, khi ngươi sử dụng nó đã nhuần nhuyễn rồi, thì cũng có thể độc bá một phương." Mỗi một pháp bảo trên người Chu Thanh đều có đặc tính đặc dụng riêng của nó, Chu Thanh làm sao nỡ đưa cho Địa Linh Tử được, đương nhiên những lời nói đường đường chính chính cũng phải thể hiện ra một tí.

Chu Thanh không nói thêm nhiều nữa, đưa Địa Linh Tử ra sa mạc bên ngoài, Địa Linh Tử cũng bắt đầu tu luyện với tâm trạng rất phấn khởi, kỳ thực để khiến cho đạo hạnh của Địa Linh Tử tăng tiến thì Chu Thanh cũng chẳng tốn hao thứ gì cả, Địa Linh Tử từ nhỏ đã được uống ngậm vô số những linh đan diệu dược, một lượng dược lực rất lớn vẫn đang tiềm tàng trong cơ thể, Chu Thanh chỉ là dùng huyền công chân hỏa để giúp hắn luyện hóa mà thôi.

"Chu chân nhân, thủ đoạn này của ngài thật ư lợi hại, khiến cho ta được mở mang tầm mắt." Tự Tại cung chủ mỉm cười nói, chuyện với phái Không Động không liên quan gì tới nàng, đối với Đại Tự Tại Cung cũng không có gì là tổn thất cả, huống hồ Chu Thanh lại là đồng minh, dù cho bên ngoài có gây ra chuyện gì kinh khủng thì cũng không sợ có phiền hà gì hết. Truyện "Phật Đạo "

"Cung chủ quá khen, tình hình bây giờ khá phức tạp, ngay cả một số tu sĩ hải ngoại lợi hại cũng đã đến Trung Thổ, Tu Đạo giới chẳng bao lâu sẽ phải đương đầu với những biến cố lớn, không động lúc đó sẽ là cái khiên chắn tốt nhất, Thiên Đạo tông của bần đạo tuy rằng cũng không e sợ bất cứ môn phái nào, nhưng dù sao số lượng môn hạ đệ tử cũng không có mấy người, tu vi còn chưa đủ mạnh, chuyện gì rồi cũng sẽ đến tay bần đạo xuất thủ, vậy lại mang tiếng là lấy lớn hiếp nhỏ, không có lợi cho sự phát triển sau này, vì sự phát dương quang đại cho tông phái của mình, bần đạo làm một số chuyện ác nhân cũng không ngại, huống hồ xưa nay bần đạo cũng tự nhận không phải là loại người lương thiện gì cả, đám không động này đè đầu cưỡi cổ bần đạo, thì bần đạo không cho chúng ăn chút ác quả không được, phải để chúng thấy thủ đoạn của bần đạo thế nào." Chu Thanh lạnh lùng nói.

Cung chủ nghe vậy, không biết nói gì hơn, không nhắc đến vấn đề này nữa: "Chu chân nhân có thể giới thiệu cho bản cung biết tình hình ở hải ngoại, khi nãy chân nhân nói tu sĩ hải ngoại sắp đến Trung Thổ, chuyện đó cơ sự chi tiết là như thế nào?" Tự Tại cung chủ nghe thấy hai từ hải ngoại, lập tức thần sắc có chút cổ quái.

Chu Thanh không hề để ý ra rằng, Tự Tại cung chủ kia là nữ tử, khuôn mặt lại trông có vẻ trẻ trung hơn Vân Hà tiên tử rất nhiều, Chu Thanh đương nhiên không phải lúc nào cũng để ý tới thần sắc của cung chủ, nghe thấy cung chủ hỏi vậy, cũng không dấu diếm, liền đem những gì mình biết kể một mạch, khi nói tới chuyện Vô Chân lão ni và Côn Lôn phái kết hợp cùng nhau, sắc mặt Tự Tại cung chủ bỗng nhiên thay đổi, và đương nhiên, Vân Hà tiên tử đứng cạnh quan sát rất rõ ràng, vội vã hỏi: "Sư phụ, người sao vậy, có phải Vô Chân lão ni đó sẽ gây bất lợi cho chúng ta?"

Còn chưa đợi cung chủ trả lời, Chu Thanh bỗng nhiên bật cười: "Nếu như bần đạo không đoán nhầm thì Lưỡng Cực Huyền Từ bình trong tay Vô Chân lão ni và cành dương liễu Thanh Tĩnh trong tay cung chủ là một cặp pháp bảo, hai thứ cùng kết hợp mới có thể phát huy ra uy lực cao nhất, vậy thì Lưỡng Cực Huyền Từ bình chắc hẳn còn mang một cái tên khác, chính là Thanh Tĩnh Lưu Pha bình, chỉ cần đem cành Thanh Tĩnh dương liễu cắm vào trong Thanh Tĩnh Lưu Pha bình, cành liễu lúc này được nuôi dưỡng bởi Lưỡng Cực Huyền Từ khí trong bình, và Cam Lộ ngưng tụ trên cành liễu được để vào trong bình, thì có thể kích hoạt được rất nhiều công dụng thần diệu của bình bảo bối, đựng hải nạp đều là những chuyện nhỏ, phải chăng cung chủ với Vô Chân lão ni kia đã từng là đồng môn, chỉ có điều Thanh Tĩnh Lưu Pha bình là pháp khí của Từ Hàng đạo nhân, cung chủ lại là đạo thống của Từ Hàng đạo nhân, tại sao lại không được kế thừa pháp bảo này, mà lại có cành dương liễu trong tay? Bần đạo nhớ là cành Thanh Tĩnh dương liễu này là pháp bảo của Tây Phương Cực Lạc, tại sao nó lại ở trong tay của cung chủ?"

Nghi vấn này của Chu Thanh đã được nảy sinh trong lòng từ rất lâu, nhân cơ hội này để nói ra luôn, trong ghi chép của Vân Trung Tử, nhiều nhất là luyện khí và trận pháp, còn về những điều mắt thấy tai nghe thì không chú trọng ghi chép nhiều lắm, Chu Thanh đương nhiên cũng không hiểu rõ.


"Năm xưa sau trận chiến phong thần, tổ sư đạo phái của bản cung Từ Hàng đạo nhân từ đạo nhập Phật, lại sợ đạo thống thất truyền, nên sau khi nhập Phật, đã truyền lại cho đạo thống của đạo môn, Đại Tự Tại Cung của ta là đạo thống của đạo môn, Vô Chân lão ni kia ở Nam Hải đã kế thừa đạo thống của tổ sư Phật môn bọn ta, Thanh Tĩnh Lưu Pha bình được giữ lại Phật môn, tổ sư lại lo đạo môn đạo thống không có pháp bảo phòng vệ, liền đem về cành Thanh Tĩnh dương liễu ở Tây phương, tế luyện thành pháp bảo, phân nó thành hai, hiện tại Vô Chân lão ni e là không địch lại nổi đám yêu tộc tu sĩ ở hải ngoại, chắc giờ này đã đến Trung Thổ, chắc chắn sẽ đến đây mượn cành Thanh Tĩnh dương liễu của bản cung, e là sẽ hơi rắc rối." Cung chủ bộc bạch nỗi bận tâm trong lòng mình ra.

"Cung chủ nói không sai, nguyên thần của chưởng môn Côn Lôn phái rơi vào trong tay của Hiên Viên pháp vương, Côn Lôn không thể đối phó được với lão yêu đó, chắc chắn sẽ trợ giúp Vô Chân lão ni một tay, đến quấy rầy cung chủ. Cung chủ e là sẽ khó lòng được hưởng thụ thanh tĩnh, thảo nào cung chủ đã bói trước sẽ có phiền toái, thì ra là như vậy. Chỉ là Côn Lôn hiện tại đến cả chưởng môn cũng bị chết, nên không có bao nhiêu cao thủ, Vô Chân lão ni tu vi cũng kém hơn cung chủ, muốn đến vay mượn cưỡng bức cành liễu Thanh Tĩnh, chỉ e là chưa đủ năng lực đó, cung chủ lo lắng như vậy là đã thừa thãi rồi."

Chu Thanh biết rõ thực lực của Vô Chân lão ni, không hiểu Tự Tại cung chủ đang lo nghĩ điều gì.

"Chỉ có mình Vô Chân lão ni thì bản cung cũng chẳng lo, chỉ sợ là Côn Lôn xưa nay ẩn giấu thực lực, trong cung Ngọc Hư e là đang có một số cao thủ bế quan, nếu họ cùng Vô Chân lão ni tới đây, pháp bảo này của bản cung ngàn vạn lần không thể cho mượn, như vậy thì bản cung rất khó đối phó với họ, môn hạ đệ tử khó tránh khỏi thương vong."

"Điều này thì xin cung chủ cứ yên lòng, dù sao thì Côn Lôn và bần đạo cũng có một số thù cũ, trải qua một khoảng thời gian không nhỏ ở đây, nên cũng rất có thiện cảm với mọi người trong Đại Tự Tại Cung, nếu như Côn Lôn và Vô Chân lão ni tới đây, bần đạo sẽ khiến bọn họ phải khốn đốn một phen." Trong lòng Chu Thanh vừa mừng vừa lo, không ngờ được rằng Vô Chân lão ni và Đại Tự Tại Cung lại có mối quan hệ dây dưa như vậy.

"Cứ ôm cây chờ thỏ như vậy thì cũng không phải cách hay, bần đạo nghĩ ra một số biện pháp này, có thể tiệt trừ tận gốc những hoạn nạn mà cung chủ đang có, Vô Chân lão ni buộc phải chết, Đại Tự Tại Cung là nương gia của Vân Hà tiên tử, nếu như để xảy ra chuyện gì, chưa kể tới chuyện Vân Hà bị thương tổn, mà ngay cả ta cũng không còn mặt mũi nào, rồi còn gây thương vong cho các tỉ muội cũng không hay, dù sao tiễu trừ Côn Lôn cũng nằm trong kế hoạch của bần đạo, vừa hay dùng hồn phách nguyên thần môn hạ đệ tử của chúng tế cờ, phủ nội của bần đạo cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng, tiên phủ ở Tây Hải do Liêu Tiểu Tiến trông coi, lại có thêm môn hạ của Huyền Vũ lão đạo hộ vệ, kiên cố vững vàng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nên cũng không cần quay về vội." Sắc mặt Chu Thanh âm tình bất định, tính toán chỉ trong phút khắc.

...

Ngày tiếp theo, Vân Hà tiên tử cả ngày cười đùa nói chuyện cùng với đám tỉ muội trong Đại Tự Tại Cung , Chu Thanh thì nửa ngày chỉ điểm cho Tiểu hồ ly và chu nghi luyện khí luyện công, nửa ngày đàm đạo về những thượng cổ bí văn cùng Đại Tự Tại cung chủ, Địa Linh Tử ở trong sa mạc luyện hóa viên linh châu mà Chu Thanh đưa cho hắn, nên mọi thứ rất yên ả, không hề có bất cứ biến cố hay động tĩnh gì lớn, Chu Thanh vì dạy dỗ cho Tiểu hồ ly và chu nghi, đã bỏ ra rất nhiều công sức, còn tận tay phân một viên tiên đan ra làm hai rồi đưa cho hai tiểu nữ uống, hai nhi nữ tuy rằng thể chất tốt hơn Liêu Tiểu Tiến, lại được Chu Thanh vắt sức hộ pháp, nhưng hai người cũng suýt nữa bị dược lực phản tác ngược trở lại, có điều sau nửa ngày, công lực đạo hạnh của hai người đã tăng tiến rõ rệt, đã bước sang Hóa Thần hậu kỳ, so với Địa Linh Tử cũng một chín một mười, chỉ cần không đụng độ với Phản Hư cao thủ, hai nàng kết hợp với pháp bảo thì có thể đối phó được tất.

Lại một ngày trôi qua, vẫn chưa bước sang ngày thứ ba, không động đã cử bốn năm lão đạo tới, khí thế hung hãn, ai nấy cầm pháp bảo trên tay, nhìn thái độ thì biết chỉ cần Địa Linh Tử có gì bất trắc thì sẽ lập tức đồ sát, Chu Thanh đã đứng đợi sẵn trên ngọn đồi bên ngoài, nhìn mấy vị lão đạo đang tới trước mặt khuôn mặt hằm hằm như sắp đương đầu với đại địch, thầm cảm thấy buồn cười.

"Chu tông chủ, không biết đứa nghiệt đồ của ta ra sao rồi, liệu ngài có thể đem nó ra đây cho bọn ta gặp mặt không?" Người phát ra lời nói này chính là không động chưởng môn Huyền Thần lão đạo, tay cầm một cây phất trần, người khoác chiếc áo bát quái cà sa, có vài phần phong vị của cao nhân, chỉ là so sánh với Chu Thanh thì còn thua kém khá nhiều, những lão đạo còn lại đợi Chu Thanh đáp lời, trên sắc mặt ai đấy đều hiện vẻ e dè.

"Chu tông chủ, tại sao không trả lời, chẳng lẽ sư điệt của ta có bất trắc gì sao, Chu tôn chủ chẳng phải đã hứa rằng sẽ cứu sống Địa Linh Tử sư điệt sao, bây giờ chưởng môn sư huynh đã tới rồi, dù gì chân nhân cũng phải trả lời hoặc đưa ra một lý lẽ thuận tai cho bọn ta mới phải" Huyền Linh lão đạo từng được chứng kiến thủ đoạn của Chu Thanh nên không dám manh động, nói năng có vài phần khách khí, nhưng ẩn tàng trong đó là sự âu lo.


"Hừ, Chu chân nhân, chúng ta cũng từng gặp nhau ở núi Thục Sơn, không ngờ Thiên Đạo tông lại chính là đạo thống của Vân Trung Tử tiên thánh, vậy thì cũng đã có chung nguồn cội với không động rồi, nếu đã vậy, tại sao ngài lại hãm hại sư điệt của ta, cho dù sư điệt của ta có chỗ mạo phạm, nhưng cũng không đáng bị chém đầu, ngài có bản lĩnh cao cường nhường nào mà lại có thể chém đầu người ta xong rồi lại nối lại được chứ, rồi còn dùng thiên số gì đó để lường gạt Huyền Linh lão đạo sư đệ, chẳng lẽ ngài coi không động bọn ta dễ bị ức hiếp thế sao?"

Huyền Không lão đạo cưỡi trên một con tiên hạc, thấy Chu Thanh chỉ đứng đó nhoẻn miệng cười, không nói năng gì, thì rất tức giận, hắn từng được chứng kiến thủ đoạn của Chu Thanh ở Thục Sơn, không tin lắm về sự lợi hại mà Huyền Linh lão đạo đã miêu tả về Chu Thanh, nghĩ rằng Huyền Linh lão đạo bị thua nên cố tình khoa trương lên mà thôi.

Thấy mình đã nghiêm mặt tra hỏi như vậy, nhưng Chu Thanh vẫn không thèm đáp lời, Huyền Không lão đạo nổi giận thực sự, lập tức giương một tay lên, một đạo kiếm quang phóng về phía Chu Thanh, hắn chưa rõ tu vi thật sự của Chu Thanh, nên không dùng hết lực, chỉ dò xét xem Chu Thanh đã đạt tới cảnh giới nào, Chu Thanh bỏ đi cũng chưa bao lâu, cho dù tiến bộ cực nhanh, thì cũng chẳng ra đâu vào đâu cả, huống hồ chuyện lần này, không động đã chịu mất thể diện rất nhiều, nếu như không có được một chút tiện nghi khi trở về, để chuyện này truyền ra ngoài, e là thanh danh của không động cũng mất mát khá nhiều.

Huyền Thần lão đạo cũng không nói năng gì, ngầm tán đồng với hành động của hắn, nếu như những lời mà Huyền Linh lão đạo nói về Chu Thanh là đúng, lợi hại đến mức đó, đồ đệ của mình gặp bất trắc gì, thì lập tức cả đám người sẽ cùng xông lên, nhẩm bụng nếu Chu Thanh có lợi hại tới đâu,, thì cũng chỉ là thần tiên, không thể nào đối phó được với sự vây ráp tấn công của năm Phản Hư cao thủ cùng lúc.

Thấy kiếm quang của Huyền Không lão đạo đâm tới, Chu Thanh chỉ khẽ vẫy nhẹ Thất Bảo Diệu Thụ một cái, ầm một tiếng, phi kiếm đang vun vút đầy khí thế kia đã bị đánh rơi xuống đất, vùng vẫy không ngừng, giống như một con rắn nhỏ đang giành giật đòi lại sự sống vậy.

"Huyền Không, ngài cũng đã một cục tuổi rồi, tu đạo hơn trăm năm, tại sao lại vẫn u mê như vậy, chưa đợi bần đạo kịp nói gì, đã lấy phi kiếm để đâm bần đạo, may mà bần đạo cũng có một chút thủ đoạn, nếu không chẳng phải đã trúng phải ám khí của ngài rồi không? Cách hành xử của ngài chỉ e là thành tựu sau này sẽ không được như sư điệt của mình thôi." Chu Thanh cười nói. Truyện "Phật Đạo "

Huyền Không lão đạo thấy Chu Thanh cười nhạo như vậy, lập tức giận bừng bừng: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ dựa vào mấy thứ pháp bảo lợi hại kia thôi, thế mà đã dám coi thường không động bọn ta, giết sư điệt của ta, bần đạo quyết không để cho ngươi được một phút thảnh thơi." Nhảy khỏi tiên hạc, pháp quyết chỉ lên, phi kiếm đang lăn lộn ở dưới đất lại bay lên, vạch ngang một đường, Huyền Không nói: "Thách ngươi đỡ nổi kiếm này của bần đạo đấy!"

Chu Thanh mỉm cười nói: "Thôi vậy, bần đạo đành phải thể hiện một tí vậy, ngài nói bần đạo dựa dẫm pháp bảo lợi hại, bần đạo bây giờ không dùng pháp bảo nữa để đỡ kiếm của ngài, rồi sẽ gọi sư điệt của ngài ra."

"Cái gì, lẽ nào Địa Linh Tử vẫn bình an vô sự ư?" Mấy lão đạo đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đã dịu xuống rất nhiều, gật gật đầu, Huyền Thần truyền âm cho Huyền Không nói: "Xem ra Địa Linh không có chuyện gì đâu, chỉ là kẻ này tự cao tự đại quá mức, dám dùng tay không tiếp kiếm, chắc hẳn có thủ đoạn gì đây, không được coi thường, đệ hãy chú ý vào, tốt nhất là cho hắn bị thua thiệt một chút là được, cũng coi như là vớt vát chút ít thể diện cho không động phái của ta, chuyện này còn may là chưa đồn ra bên ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.