Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 148: Bắc hải tiên phủ - cao thủ các phương tự hiển thần thông (4)






Thủy Viên thấy thủy thừng của mình đã không có tác dụng, nên cũng rất nóng lòng, dưới đáy biển sâu ngàn trượng này, muốn thi triển đạo pháp tinh diệu rất là dễ, chiêu biến nước thành thừng là bản lãnh tuyệt nhất của Thủy Viên, vốn tưởng rằng Huyết Ma hải tảo chỉ là một con súc sinh, linh trí chưa mở, không biết pháp thuật, có thể tốc chiến tốc thắng, vốn dĩ Thủy Viên muốn rèn luyện bản thân một chút, nên chiến đấu với ma vật trong nước này, thiết nghĩ có thể mau chóng rèn luyện xác thịt, mà khiến thân thể Thủy Viên của mình tiến hóa hơn, nào biết lực đạo của ma vật này quả nhiên to lớn đến thế, có thể thoát khỏi Thủy thừng của mình một cách dễ dàng như vậy.

Khi mới bắt đầu Thủy Viên dùng thủy thừng để cột nó, Huyết Ma hải tảo đã cảm nhận được sức mạnh cực điểm của đối phương, biết là không hay, nhưng đã trót cưỡi lên lưng cọp rồi nên khó mà xuống được, thấy tình hình có nguy cơ, nhưng lúc lâm nguy lại không loạn, hét to một tiếng, cứ như có một tia sét nổ trên bình địa mang theo đó những chấn động của nước biển, đến cả dãy núi dưới chân cũng rung động, một số tôm cá trốn trong cái lỗ nhỏ để tránh nạn, cũng bị kinh sợ, không màng đến chuyện ẩn nấp nữa, mạo muội xông ra, liều mạng chạy tán loạn tứ phía.

Trong lúc Thủy Viên hét to, yết hầu động đậy, giống như đã nuốt thứ gì xuống, liền đó vang lên những tiếng rột rột giống như xào đậu nành vậy, thân hình vốn dĩ cao lớn đột nhiên cao lớn thêm cỡ một cái đầu, những sợi lông màu trắng cũng mọc ra nhiều hơn trên toàn thân, toàn thân to ra, nước biển xung quanh dâng trào kịch liệt hơn.

Thủy xoa giương ra, phía trước cơ thể đột nhiên xuất hiện hơn trăm xoáy nước lớn có nhỏ có, vừa khéo đã ngăn lại con Huyết Ma hải tảo đang xông đến, một tiếng nổ rầm, núi đá dưới chân Thủy Viên chịu không nổi lực đạo này, đã nứt toạc ra, rơi xuống đáy biển sâu vạn trượng, mảnh nham thạch này to đến ba mươi mấy trượng, là một miếng đã nhô ra trên đỉnh núi, bây giờ bị nổ rơi xuống, tiếng động mà nó tạo ra còn to gấp mấy lần so với tiếng hét của Thủy Viên.

“Khổ rồi, chỉ trong nhất thời, mà để con khỉ này quậy ra thanh thế lớn như thế, bây giờ không muốn kinh động đến Cực Âm chân nhân cũng khó !” Huyền Võ lão đạo thầm than khổ.

Lần này Thủy Viên dùng hết pháp lực toàn thân gây nên nhiều lốc xoáy từ nước biển, để ngăn cản thế tiến tới của Huyết Ma hải tảo, toàn thân trên dưới chỉ để lại một chút chân nguyên để hộ thể, nên làm sao có thể chống đỡ nổi với áp lực nước to lớn chứ, lách cách ! lại một tiếng động nữa vang lên, cả người Thủy Viên cầm xoa trông giống một con ếch vậy bị ép vào vách núi đến hơn cả tấc, để lại một cái lỗ hình người.


“Không hay rồi !” Thấy Thủy Viên bị ăn chiêu này của áp lực nước, sống chết chưa biết, Hồng Phát lão tổ khẽ phất Phất Trần, một đạo hồng quang như thác nước cuốn Thủy Viên vào bên trong tử quang tráo, định thần nhìn rõ, Thủy Viên đã sớm hôn mê, thất khứu chảy máu, xương cốt toàn thân đã bị nứt ra, lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nứt.

Nằm lết bết trên đất, theo lý mà nói thì với dáng vẻ này thân xác đã sớm chết rồi, nhưng Thủy Viên lại hít thở bình thường, trên mặt nổi hồng quang, xung quanh cơ thể nóng bừng bừng, giống như có một lực tái sinh cực lớn từ từ tu bổ thân xác, đúng là kỳ lạ.

“Thu !” Chu Thanh nhất chỉ, Khốn Tiên thừng thoát tay mà ra, cũng không có gì biến hóa, cứ vậy dùng bản thể cột chặt lấy Huyết Ma hải tảo, con Huyết Ma hải tảo bị những cơn xoáy nước của Thủy Viên dốc toàn lực đánh đến nỗi đầu óc choáng váng, không biết đông nam tây bắc, tuy đã lờ mờ cảm thấy tình huống không hay, nhưng cũng không còn sức tránh né, Khốn Tiên thừng hơn hẳn so với thủy thừng do pháp thuật của Thủy Viên tạo ra, sau khi tỉnh lại, mặc cho con hải tảo này có giằng co thế nào, cũng đừng hòng động đậy được chút nào.

Thấy Chu Thanh đã bắt được Huyết Ma hải tảo, bắt bỏ vào không gian ảo, chúng đạo sĩ liền thở phào nhẹ nhõm.

“Con khỉ này, quả nhiên có thể nghĩ ra cách này…”

Thì ra lúc Thủy Viên dùng pháp lực để tạo những cơn lốc, đã nuốt viên Tụ Phách Luyện Hồn đan của Hồng Phát lão tổ đã luyện chế ở Thương Lãng thủy cung, rồi mượn áp lực nước để dược lực và thân xác dung hợp với nhau, trong chớp mắt khiến dược lực phát ra toàn bộ, dưới sức ép của áp lực nước, khiến thân xác ngưng luyện, mượn dược lực để thoát thai hoán cốt, bây giờ Thủy Viên đã đóng lục thức lại, toàn tâm điều lý, Thanh Thần Tử và Hồng Phát lão tổ cũng đưa chân nguyên vào để trợ giúp, chỉ nghe thấy mấy tiếng xương kêu răng rắc, Thủy Viên đã nhảy dựng lên, cứ như không hề xảy ra chuyện gì vậy, vui vẻ cười liên hồi, chỉ là thân hình vẫn chưa hồi phục lại như cũ, cao hơn hơn nhiều, hiển nhiên là hậu quả của việc tiến hóa. Thấy Thủy Viên đã không sao, hai người Hồng Phát lão tổ nhẹ nhõm hẳn đi, đang định giáo huấn hắn vài câu, Huyền Võ lão đạo đã giành nói trước: “Đạo hữu đừng nên nói nhiều nữa, lúc nãy đã gây ra động tĩnh quá lớn, e là đã inh động đến Cực Âm chân nhân, chúng ta mau chóng rời khỏi, có chuyện gì đến thủy cung của ta rồi hẵng nói tiếp.”

Hồng Phát lão tổ biết sự việc cấp bách, không thể chậm trễ, nên cũng không nói nữa, Chu Thanh tuy có vài phần tiếc rẻ, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chính vào lúc chúng nhân vận pháp lực, đột nhiên có biến.

Rầm ! Rầm ! Mấy tiếng nổ lớn, đến nỗi dãy núi dài hơn mấy trăm dặm cũng bị chấn động, chúng nhân nổi trên đỉnh núi, quả nhiên nhìn thấy dãy núi rung động, tiếng động mà lúc nãy chúng nhân gây ra so với tiếng động bay giờ, thật đúng là một trời một vực. Truyện "Phật Đạo "

Một trong những ngọn núi lửa ở phía xa đã nứt ra theo tiếng gầm thét, trong nước biển như nổi lên một trận cuồng phong, lực tấn công mạnh mẽ tạo thành từng cái xoáy nước khổng lồ trong phạm vi đến mấy trăm dặm, cái nhỏ nhất cũng to đến mấy mẩu, những cơn xoáy nước này tản ra khắp bốn phương tám hướng, có cái cuốn về phía Chu Thanh, chúng nhân đều biết đang xảy ra chuyện gì, thấy cơn xoáy nước cuốn đến, Thủy Viên vừa mới tiến hóa, rất là hưng phấn, nâng cây Thủy Xoa lên,trước mặt cũng xuất hiện một xoáy nước lớn tương tự, hai cái đụng nhau, biến mất vô hình vô bóng.

“Á !” Một tiếng la thảm thiết từ chỗ núi lửa bị nổ vọng ra, chúng nhân lờ mờ thấy một bóng người xông lên, kéo theo đó là mây đen cuồn cuộn, chín lần chín tám mươi mốt cây trường phướn màu đen bao bọc bóng người đó bên trong. “Hay nha, cao thủ hai cực nam bắc đều đến rồi, tiên phủ dưới đáy biển này khai quang, tản tu đông tây tứ hải đều không hay tin, các ngươi tuy ở hai cực nam bắc, mà tin tức lại nhanh nhạy đến thế !”


“Chả trách tên Cực Âm chân nhân lại vô duyên vô cớ gỡ bỏ đại trận, thì ra có cường địch đến !” Đột nhiên thấy có biến, Chu Thanh, Huyền Võ lão đạo, Hồng Phát lão tổ và đám tu sĩ đều không dám hành động khinh suất, hiện giờ chưa rõ tình hình, chúng đạo sĩ đều vận pháp thuật, che dấu thân mình, núp dưới một khe núi, cố gắng che giấu linh quang của pháp bảo, thám thính động tĩnh, để tránh rước họa vào thân.

“Cực Âm đạo trưởng, chúng ta đến đây không hề có ý muốn cướp pháp bảo tiên phủ, tiên phủ này tuy tốt, cũng chưa chắc đã tốt hơn Cực Lạc cung của ta, chỉ là tổ sư phái ta để lại lời trăn chối, dưới đáy biển Bắc Hải ta trấn áp một vị tiền bối hảo hữu của tổ sư ta, những năm gần đây vỏ đất có biến động, Cấm Chế bị tổn hại, vừa may tiên phủ lại khai quang, ta quả thật không có ý muốn tranh đoạt với ngươi.” Một tiếng nói trầm mạnh cách nước biển dày đặc mà vẫn có thể truyền đến tận tay Chu Thanh.

“Người này là ai, đạo hạnh quả là cao thâm.” Chu Thanh cảm nhận được khí thế áp lực mạnh mẽ bên trong giọng nói, thầm ngạc nhiên.

“Hùng Vương nói rất hay, cũng có vài phần là lời thật, cái gì mà tiền bối ở dưới đáy biển chứ, Bắc Hải mấy ngàn năm nay không có động tĩnh gì, nào có trấn áp ai, cho dù là có trấn áp ai đi nữa, thì dưới đáy biển sâu vạn trượng này, có là thần tiên cũng khó mà xuống được, chẳng lẽ vị tiền bối mà ngươi nói là Tứ Hải Long Vương chăng ! Ha ha ! Ha ha ! Ta thấy chắc ngươi đã thèm nhỏ dãi tiên phủ này đã lâu lắm rồi, nghe nói bên trong có mấy món thượng cổ pháp bảo, rất có lợi khi độ kiếp, lão tổ ta mới không tin người chẳng có ý đồ xấu xa nào !” Lại là một tiếng cười ha ha vang lên, nhưng giọng nói này có chút sắc bén, chúng đạo sĩ nghe xong cũng có một cảm giác buồn bực muốn nôn.

“Lam Thần lão tổ, lão đạo không hỏi ngươi tại sao lại biết chuyện tiên phủ dưới đáy biển này khai quang, chỉ là lúc lão đạo đang phá giải Cấm Chế, ngươi lại ra tay quấy rối, khiến lão đạo suýt tý nữa bị tẩu hỏa nhập ma, món nợ này sớm muộn gì lão đạo cũng sẽ tìm ngươi để đòi lại, đúng thật là ngươi đạo hạnh cao thâm. Nhưng chín lần chín tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn cũng không phải loại ăn chay, lão đạo đã ở Bắc Hải mấy trăm năm rồi, khó khăn lắm mới đợi được tiên phủ này khai quang, nếu ngươi cứ muốn cướp đoạt, thì đừng trách lão đạo liều mạng với ngươi. Bắc Hải này vốn là địa bàn của ta, ngươi muốn thu những pháp bảo trong tiên phủ này, thì phải hỏi qua vật này trong tay của lão đạo đây ! Bất quá thì ngọc nát xương tan, không ai được lợi lộc gì !” Cả mảng hải vực hắc khí cuồn cuộn, nước biển cũng bị nhiễm chuyển sang màu đen nhạt, mơ hồ nhìn thấy tám mươi mốt cây trường phướn cao lớn đang phiêu bồng ở giữa, nhưng cũng không được rõ lắm.

“Cực Âm chân nhân, lão Hùng ta quả thật không có ác ý, cũng không muốn lấy pháp bảo trong tiên phủ, câu nào ta nói cũng đều là thật, ngươi không tin cũng đành, hảo hữu của tổ sư ta và một người tu đạo thời thượng cổ, bị một đối thủ lợi hại phong ấn trong mắt biển ở lòng chảo dưới đáy biển sâu vạn trượng này, lão Hùng ta tự biết không có năng lực lặn xuống tiếp, nhưng ta biết trong tiên phủ này có một trận pháp, có thể đánh trực tiếp vào mắt biển, như vậy nhé, chúng ta thương lượng, ân oán giữa Lam Thần đạo hữu và người ta sẽ không xen vào, chúng ta hãy liên thủ phá giải cấm chế của tiên phủ, để ta thông qua trận pháp cứu vị tiền bối đó, những sự vật pháp bảo trong tiên phủ ta đều không cần, thế nào ? Cực Âm chân nhân, ngươi phát hiện ra tiên phủ này thiết nghĩ cũng đã được mấy trăm năm, phải chờ đến tận hôm nay lúc vỏ đất có biến động, núi lửa dưới đáy biển phun trào khiến cấm chế bị lung lay, mới miễn cưỡng phá được trận pháp phía ngoài, có thể thấy được sự lợi hại của Cấm Chế tiên phủ này, nếu đơn độc một người đừng hòng phá nổi, chi bằng bây giờ liên thủ, để tiên phủ mở ra rồi tính tiếp, thế nào ?” Giọng nói trầm mạnh có vẻ rất thành khẩn.

“ He he !! He he !!! Lão tổ ta đây cũng không yên tâm cho lắm, đừng cho rằng lão tổ ta không biết, tiên phủ này là do chân tiên Xiển giáo của thời chiến Phong Thần mở ra, pháp bảo để lại đúng là không tầm thường, lão tổ và các ngươi liên thủ, cũng khó đảm bảo các ngươi sẽ không ám toán ta, còn về vị tu sĩ mà dưới mắt biển mà Hùng Vương nhắc đến, đúng là nói không căn cứ, cho dù là thật đi chăng nữa, thiết nghĩ cũng là bị chân tiên Xiển giáo trấn áp, cho dù có là thần tiên cũng chẳng làm gì được, mà đó lại là hảo hữu của sư môn ngươi, nhân vật lợi hại như thế nếu phóng thích ra, chúng ta còn đường sống sao ? Hi hi ! Hi hi !” Người được xưng là Lam Thần lão tổ đột nhiên cười to sắc bén, thổi tan không ít hắc khí đang cuồn cuộn, nước biển trở nên trong xanh lại, sự vật cũng rõ ràng hơn nhiều.

“Đại sự không hay rồi, đó là Nhiếp Hồn Ma Âm !” Nghe thấy tiếng cười nhức tai này, Huyền Viên lão đạo liền kinh ngạc, Nhiếp Hồn Ma Âm này là một âm công cực kỳ độc ác, vô cùng lợi hại, theo hơi thở mà ra, có thể đánh tan hồn phách nguyên thần của đối phương, nhưng đạo hạnh ma âm cao thâm này một khi thi triển ra, cũng sẽ bị phản lại. Huyền Viên lão đạo và đám tu sĩ tuy sợ, nhưng người thi triển đạo hạnh rất cao thâm, phòng hộ tráo do Đâu Suất tử diệm hình thành cảm nhận được sự tấn công của âm công, tử quang sáng hơn, pháp lực rung động kịch liệt, cách li Nhiếp Hồn âm bên ngoài, cứ như thế, rất dễ bị lộ, không muốn đối phương không biết cũng khó.

“Ai đó !” Tiếng choảng nhau giữa Đâu Suất tử diệm và Nhiếp Hồn Ma âm của Lam Thần lão tổ rất lớn, chỉ cần là tu sĩ có đạo hạnh cao thâm, trong phạm vi mấy trăm dặm hải vực cung có thể nghe được rất rõ. Ba người đang nói chuyện ở ngoài xa đều là cao thủ trong cao thủ, sao có thể không cảm nhận được chứ. Cực Âm chân nhân là người hoảng loạn nhất, Huyền Âm Tụ Thú phướn lay mạnh, giữa hắc khí đang cuồn cuộn bắn ra hàng trăm vạn sợ chỉ màu đen mảnh như sợi tóc, mắt thường khó mà phân biệt nổi, ập vào chỗ ẩn nấp của Huyền Võ lão đạo và đám tu sĩ.

Tên Cực Âm lão đạo nghe được động tĩnh, chưa biết tốt xấu đã động thủ ngay, cũng là có nguyên nhân, Cực Âm lão đạo là một thanh tản tu sĩ, khó khăn lắm mới ngưng luyện được nguyên thần, tu đến cảnh giới Phản Hư, vốn dĩ có thể trường sinh bất lão, tiêu diêu tự tại, nhưng vẫn còn phải trải qua đại tiểu thiên kiếp, Cực Âm lão đạo lại chẳng có pháp bảo thượng hảo nào, tự biết khó mà qua được đại tiểu thiên khiếp, cả ngày luôn lo lắng không yên, đạo hạnh cũng tiến triển chậm hơn, càng không có hy vọng độ kiếp, thôi thì mỗi ngày đều ngao du bốn phương, một là hưởng thụ sơn thủy, hai là tìm kiếm tiên duyên.

Nào ngờ tiên duyên thì không gặp lại gặp phải ma duyên, ở đất Bắc Hải này lại phát hiện ra di vật của tà đạo cao nhân, tham tường kỹ lưỡng, phát hiện ra một số bí mật, thì ra vị tà đạo cao nhân này đã phát hiện ra một số đầu mối ở Bắc Hải, do thám bên dưới đã phát hiện ra động phủ mà tiên nhân tiền bối đã để lại, hơn nữa Cấm Chế vô cùng lợi hại, cho dù bản thân ma công viên mãn, đã vượt qua 49 kiếp, cũng không phá giải nổi, chỉ là dùng thần thông để tính toán, mấy trăm năm sau vỏ đất có biến động, núi lửa phun trào, Cấm Chế sẽ lung lay, mới có thể bước vào bên trong tiên phủ, đoạt được bảo vật.


Vị tà đạo cao nhân này lúc sắp bay lên thiên giới, nên cũng không tham lam gì đối với bảo vật, thấy phá không được, cũng không cưỡng cầu, sau khi ghi lại những mật văn này, liền vội vàng phi thăng, những ghi chép về bảo vật đều được Cực Âm chân nhân phát hiện, từ đó mà Cực Âm chân nhân nhập ma đạo, luyện thành huyền công, thuận lợi vượt qua được bốn tiểu thiên kiếp, nhưng đối với đại thiên kiếp thì vẫn chưa nghĩ ra cách, bèn đem chủ ý đặt trên tiên phủ này, tuy không phá được trận pháp Cấm Chế, lại sợ bị người khác phát hiện, nên phong tỏa cả Bắc Hải, trong mấy trăm năm nay, đại thiên kiếp đầu tiên đã đến, Cực Âm chân nhân dùng hết công lực toàn thân, trải qua chín ngày chín đêm, suýt tý nữa đã kiệt sức mà chết, hơn nữa đại thiên kiếp sẽ càng lúc càng hung mãnh, Cực Âm lão đạo tự biết mình không đủ bản lĩnh để vượt qua đại thiên kiếp thứ hai, nếu luyện Huyền Âm chân kinh đến cảnh giới thứ chín, hoàn toàn thi triển được uy lực của Huyền Âm Tụ Thú phướn, thì đại thiên kiếp đó sẽ không đáng sợ nữa, nhưng những gì Cực Âm lão đạo học được đều hỗn tạp, còn Huyền Âm chân kinh phải được luyện ngay từ đầu, cứ như thế, ông ta không cách nào tu đến cảnh giới cao nhất. Truyện "Phật Đạo "

Cực Âm lão đạo mới dồn hết toàn bộ tâm tư vào việc mở tiên phủ dưới đáy biển này, khó khăn lắm mới đợi được đến ngày hôm nay, nào ngờ mới phá được Cấm Chế ở vòng ngoài thì đã bị nhân vật lợi hại tìm đến, dựa vào pháp bảo của mình mà đọ sức, thì lại phát hiện có người đang dòm lén, nào còn nhớ đến đạo lý lòng nóng như lửa chứ, chỉ muốn một chiêu hạ sát hết những người đang nhìn lén, rồi đối phó tiếp với hai tên hung thần ác sát này.

Nhìn thấy hàng ngàn vạn dây màu đen ập đến, Huyền Võ lão đạo biết hành tung của mình đã bị đối phương phát hiện, nên không ẩn nấp nữa, tử quang bao bọc lấy chúng nhân từ từ nổi lên đón lấy những sợi đen đó, hướng về phía trước, để tránh hiểu lần càng sâu, vô số sợi đen đánh trên tử quang, cứ như là đánh vào tuyết vậy, lập tức tan mất, không động được đến tử quang.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là Huyền Võ chân nhân ở Thương Lãng thủy cung, xem ra chuyện tiên phủ ở Bắc Hải này khai quang chẳng còn gì là bí mật nữa, uổng công lão đạo đã che dấu bao lâu nay, thì ra đã đổ vỏ thay người ! Cũng chỉ có Đâu Suất tử diệm của đạo hữu đây mới có thể phá giải được Hắc Quý tơ của lão đạo, nhưng đạo hữu đã có thần tiên phủ đệ là Thương Lãng thủy cung, tại sao còn dòm ngó tiên phủ dưới đáy biển này, pháp bảo động thiên, Huyền Võ chân nhân đều không thiếu, còn muốn tranh giành với ta sao, chẳng phải là quá lam lam chăng !”

Cực Âm lão đạo nhìn rõ người đang đến, thần sắc có vẻ ôn hòa, Huyền Võ lão đạo ở dưới Tây Hải, gần với Bắc Hải, hai người tuy không có qua lại, nhưng Cực Âm lão đạo cũng có nghe qua về con người của Huyền Viên lão đạo, nhưng Cực Âm lão đạo rất đa nghi, bây giờ lại đang là lúc then chốt, không thể không cẩn thận, lại không muốn kết thêm thù oán, nên liền lên tiếng thăm dò. Huyền Viên lão đạo tuy pháp lực không bằng Cực Âm lão đạo, nhưng Bát Cảnh Cung đăng và Đâu Suất tử diệm trên tay quả thật quá lợi hại, lại thêm Huyền Viên lão đạo kéo theo mười mấy người đến, đều là đạo hạnh không yếu, Cực Âm lão đạo đương nhiên không dám nổi giận.

Chu Thanh đã sớm nghe được những lời đối thoại giữa 3 người, đột nhiên nhớ lại chuyện mà Bạch Khởi nhờ mình làm, cũng chính là đi tìm một người ở mắt biển Đông Hải, vừa rồi nghe đối thoại, hình như dưới mắt biển Bắc Hải cũng có một người, chẳng lẽ hai người này có liên quan gì với nhau sao ?

Đang lúc suy nghĩ, thì đã đến trước mặt 3 người, lúc này Chu Thanh mới nhìn rõ tướng mạo của ba đại cao thủ, một người thân hình vô cùng cao lớn, còn cao hơn 3 phần so với con Thủy Viên đã tiến hóa, chiếc mũi sư tử dài rộng, mặc áo giáp màu trắng, tay cầm cây đại chùy, cây bạch cốt đại chùy này trắng nhách, đầu chùy to lớn do năm cái đầu lâu hợp thành, nằm trên một cây cán bằng cốt dài đến một trượng hai thước, cũng không nhìn ra được đó là xương cốt của loại động vật nào.

Một người khác toàn thân trên dưới được bao bọc trong một làn sương màu lam, mặc cho Chu Thanh có cố gắng thế nào cũng nhìn không rõ, lại không muốn dùng thần niệm thăm dò.

Sau lưng là 81 cây đại phướn đứng sững, đó chính là Cực Âm lão đạo, thân mặc một trường bào màu đen, tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt, chỉ là toàn thân trên dưới tản phát ra khí tức âm lạnh, khiến người lạnh run



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.