Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 127: Biến cố liền liền (4)






“Viên đệ nói đúng đấy đại ca! Hiện nay pháp bảo phòng vệ mạnh nhất của chúng ta cũng chỉ có Thiên Nhất Huyền Thủy Tráo luyện chế từ Thiên Nhất Chân Thủy, đối phó với pháp bảo lợi hại của người tu đạo còn được, nhưng muốn chống lại thiên kiếp e rằng còn kém xa!”

Thanh Thần Tử phất cây Tử Kim phất trần trên tay một cái, mặt biển bắn lên rất nhiều bọt nước, đám xác cá bị Chu Thanh đánh chết đều dạt hết đi nơi khác, cả vùng biển rộng lại trở về tĩnh lặng, chỉ dựa vào pháp lực ung dung tự tại này thôi đủ thấy người này đã là cao thủ Phản Hư sơ kì rồi, hải ngoại tán tu, quả nhiên ai nấy đều là người tu hành chính hiệu.

Dừng lại giây lát, Thanh Thần Tử lại lên tiếng: “Đại ca còn nhớ vụ việc hơn 200 năm trước của Đằng Giao chân nhân ở Bắc Hải Cực Âm đảo chứ?”

Hồng Phát lão tổ nghe Thanh Thần Tử nhắc đến cái tên Đằng Giao chân nhân, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, khuôn mặt vốn hồng hào giờ tối sầm lại, toàn thân run bần bật, ngay cả cột nước đang đứng cũng phát ra âm thanh chao đảo.

Hải ngoại tu đạo giới không ai là không biết rõ, Đằng Giao chân nhân của Bắc Hải Cực Âm đảo là cao thủ hàng đầu mấy trăm năm trước, vốn không phải là loài người, chính là một con Hàn Băng Ly Long tu hành ngàn năm cuối cùng đã hóa thành hình người, pháp lực thông huyền vô biên. Đằng Giao chân nhân sau khi lột xác thành người, công lực càng ghê gớm hơn, vận dụng phép thần thông tạo dựng một động phủ hoa lệ ở vực nước sâu Bắc Hải trải dài mấy trăm dặm, thu nhận môn đồ, xưng bá một phương trong hải ngoại tu đạo giới, chỉ là do quá oai phong, Đằng Giao chân nhân cuối cùng đã phải đối mặt với Cửu Thiên Lôi Kiếp.

Cửu Thiên Lôi Kiếp vô cùng hung tợn, Đằng Giao chân nhân tung hết pháp bảo, không những không chống đỡ nổi mà còn bị đánh cho tan tành xác pháo, cơ thể nát thành cám, ngay cả mấy trăm tên đệ tử pháp lực cao cường cũng bị chết mất một nửa, còn một nửa chạy tán loạn mới giữ được tính mạng.

Cuối cùng Cửu Thiên Lôi Kiếp đập tan tành luôn động phủ của Đằng Giao chân nhân mới chịu dừng lại, trong nhất thời hải ngoại tu đạo giới ai nấy đều bấn loạn, cố hết sức thu thập thiên tài địa bảo tế luyện pháp bảo, thêm một món pháp bảo lợi hại thêm một phần hy vọng giữ lấy tính mạng.

Uy lực của thiên kiếp có lớn có nhỏ, chia làm Tứ Cửu, chính là tứ trùng tiểu kiếp, cửu trùng đại kiếp, uy lực mạnh hay yếu tùy theo nghiệt duyên của mỗi người quyết định, Đằng Giao chân nhân lần đó dính phải Cửu Thiên Lôi Kiếp dữ tợn nhất, một trong cửu trùng đại kiếp, vượt qua được Tứ Cửu thiên kiếp là có thể phi thăng thành tiên, chỉ cần tích tụ đủ năng lượng đột phá hư không là tới được tiên cảnh.

Người tu đạo nào phàm là sắp đạt tới Phản Hư trung kì đều cảm nhận được kiếp số của mình, có câu kiếp số khó tránh, muốn tránh là không thể nào, chỉ còn cách chống đỡ mà thôi.

Hễ đạt tới Phản Hư trung kì là phải trước sau nhận lấy khảo nghiệm từ Tứ trùng tiểu kiếp, vượt qua Tứ trùng tiểu kiếp rồi sẽ thuận lợi tiến vào Phản Hư hậu kì, Phản Hư hậu kì càng khó khăn muôn phần, phải đối mặt với Cửu trùng đại kiếp, lần sau dữ dội hơn lần trước. Con đường thành tiên gian nan hiểm trở, chết không toàn thây là chuyện thường, bằng không từ xưa đến nay hễ ai tu hành đều thành tiên hết rồi, đâu có như cả ngàn năm qua chưa một ai đắc đạo phi thăng.

Đằng Giao chân nhân vốn đã vượt qua được Tứ trùng tiểu kiếp, đạt cảnh giới Phản Hư hậu kì, do bản thân là Hàn Băng Ly Long, pháp lực còn cao hơn gấp mấy lần các tu sĩ Phản Hư hậu kì cùng đẳng cấp, thế nên khinh thường chả mấy quan tâm đến Cửu trùng đại kiếp, cũng không tốn công sức tế luyện thêm pháp bảo lợi hại, cuối cùng bị hồn xiêu phách tán.


Hồng Phát lão tổ chính là cao thủ sắp tiến vào Phản Hư trung kì, tuy chỉ đối mặt với Tứ trùng tiểu kiếp, uy lực không dữ dội như Cửu trùng đại kiếp mà Đằng Giao chân nhân hứng chịu, nhưng giờ đây trong lòng không hề có chút niềm tin.

“Ài! Chúng ta là người tu đạo, khó khăn trùng trùng, nghịch thiên hành sự, nếu quả thật có ngày đó cũng đành phải nghe theo ý trời sắp đặt vậy!” Nghe Thanh Thần Tử nhắc đến Đằng Giao chân nhân, Hồng Phát lão tổ bỗng nhiên chán nản hẳn, “Chúng ta là nhân sĩ tán tu, tay trắng khai phá ra động phủ này cũng coi như tạo dựng được chút cơ nghiệp, các bậc tiên nhân tiền bối môn phái khác để lại pháp bảo độ kiếp, chúng ta tất nhiên không đủ sức so sánh, chi bằng hãy tĩnh tâm tu luyện, đợi khi công lực gia tăng rồi, 3 chúng ta liên thủ xuống vùng biển sâu hơn xem có tìm được kì trân linh dược nào không, bây giờ tốt nhất đừng nên sinh sự, tránh kết thù kết oán, lại phải giao chiến lãng phí mất thời gian tu luyện thì không hay lắm.”

Ngừng lại một lát, Hồng Phát lão tổ nói với con vượn nước: “Đệ cũng đã tiến vào cảnh giới Phản Hư sơ kì rồi, e là chỉ hơn trăm năm nữa thôi là cảm nhận thấy Tứ trùng tiểu kiếp!”

Vượn nước ngớ người giây lát, nói: “Đại ca tinh mắt lắm, hơn 10 năm trước đệ đã tu luyện đến cảnh giới Phản Hư rồi, muốn thoát khỏi thân xác người vượn này chả có gì khó, chỉ là hao tốn nhiều pháp lực, dù gì thì thân xác đệ chả khác biệt nhiều với con người, thôi thì mặc kệ nó vậy! Đằng Giao chân nhân là Hàn Băng Ly Long, tại sao cứ phải hóa thân thành người thế nhỉ? Nói đến trong yêu tộc, loài vượn như đệ đây quả là chiếm lấy ưu thế, không cần tổn hao pháp lực đi hóa thân thành người.”

Thanh Thần Tử thấy Hồng Phát lão tổ trở nên chán nản, thầm trách mình lắm mồm khơi lại chuyện cũ, liền lái sang chuyện khác: “Đệ sinh ra đã là vượn nước, dưới nước chính là thiên hạ của đệ rồi, chỉ cần đệ tu luyện thêm, muốn xuống độ sâu vài ngàn trượng không phải chuyện khó, truyền thuyết kể rằng nơi độ sâu mấy ngàn dặm có động phủ của tiền bối tiên nhân đắc đạo phi thăng bỏ lại, chỉ cần tìm thấy vài món pháp bảo độ kiếp, vậy muốn vượt qua thiên kiếp cũng chẳng khó khăn gì, năm xưa Đằng Giao chân nhân sát nghiệp quá nặng, thêm vào tự cao tự đại nên mới có kết cục thê thảm. Đại ca phúc duyên thâu hậu, chắc chắn có thể vượt qua thiên kiếp dễ dàng, đến lúc đó 3 chúng ta tiêu diêu tự tại ngoài tiên giới, thích thú làm sao!”

Thiên Thủy Tam Thánh tình như thủ túc, Thanh Thần Tử lựa lời trấn an Hồng Phát lão tổ, đối mặt với thiên kiếp, bất cứ người tu đạo nào đều khó giữ tâm trạng bình tĩnh được.

“Nhị ca nói phải lắm, chúng ta là nhân sĩ tán tu, đâu thể lười biếng như bọn tu sĩ trung thổ được, bọn chúng có pháp bảo thượng cổ do sư môn để lại chống chọi với thiên kiếp, còn chúng ta chỉ biết tự tế luyện thôi. Lão Viên sẽ chuyên tâm tu luyện thêm, xem có thể tiến hóa tiếp cơ thể vượn nước này không, đến lúc đó đệ lặn xuống vực sâu vạn trượng, giúp đại ca tìm Thủy Tinh cung của tứ hải long vương. Hí hí!” Con vượn nước khoa tay múa chân phấn khích gào thét om sòm, nhưng tính ra nó là một con yêu quái trọng tình trọng nghĩa, so với các vị tông sư ở trung thổ tốt hơn ngàn vạn lần.

“Cái con vượn này, cứ lo mơ mộng, khoan nói đến có Thủy Tinh cung hay không, cho dù có thì ở độ sâu vạn dặm, dù là thần tiên hạ phàm cũng chưa chắc đến được!” Hồng Phát lão tổ hồi phục tâm trạng, quay sang trách mắng con vượn nước. Truyện "Phật Đạo "

“Khí khí!” Nghe Hồng Phát lão tổ trách mắng, con vượn nước cười giả lả vài tiếng, nói tiếp: “Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao, người kia pháp lực thông huyền, lại có dị bảo trong tay, nếu như hắn quay lại trả thù, vậy chúng ta sẽ rắc rối to đấy! Tuy chúng ta không sợ, nhưng động phủ của chúng ta không mấy kiên cố, nếu hắn thả mấy con thủy quái kia ra, e rằng động phủ vất vả gầy dựng của chúng ta không giữ được đâu. Nhớ lại thật kinh khủng! đệ còn tưởng là vài con rết bé nhỏ, nào ngờ chúng biến hóa được to đến thế, kì lạ nhỉ?” Con vượn nước đưa tay ra sau ót vỗ vỗ nhìn thật tức cười.

Hồng Phát lão tổ và Thanh Thần Tử không biết trả lời thế nào, đưa mắt nhìn nhau, Thanh Thần Tử nghiêm nghị nói: “Bây giờ chỉ còn cách chờ đối phương tìm đến thôi, chúng ta giải thích vài câu, mọi người kết làm bằng hữu, dù gì thì người kia đâu có tổn thất, nếu như người đó không muốn hóa thù thành bạn, lúc đó chúng ta ra tay cũng chưa muộn, động phủ hủy đi có thể xây lại, Thiên Thủy Tam Thánh chúng ta không phải hạng yếu đuối, ngay cả các đại môn phái khắp đại dương cũng phải nể mặt, tất nhiên không thể làm hại danh tiếng rồi.”

Thiên Thủy Tam Thánh đều là người hiểu chuyện, không ngông cuồng như tu sĩ của trung thổ, họ đương nhiên nhìn ra Chu Thanh không phải hạng dễ bị bắt nạt.

Hồng Phát lão tổ góp ý kiến: “Động phủ là tâm huyết của chúng ta, hủy đi cũng thật đáng tiếc, chúng ta cứ gia cố thêm bằng trận pháp phòng thủ, nếu như người kia muốn đánh nhau, vậy chúng ta sẽ giao chiến với hắn ngay mặt biển.”

Thanh Thần Tử và vượn nước đều gật đầu tán thành, 2 người một yêu lặn trở xuống đáy biển. Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh bay xa trăm dặm, chui vào không gian ảo của mình, suốt dọc đường toàn cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ dưới đáy biển, Chu Thanh trong lòng kinh ngạc: “Hải ngoại tán tu giới quả nhiên không thể xem thường, đâu đâu cũng là cao thủ, suốt đường đi ta thấy có ít nhất mười mấy nhân vật Hóa Thần hậu kì rồi, đâu giống với trung thổ Đạo môn, người thì đông nhưng toàn là hạng vô dụng.”

Chu Thanh đang phân vân có nên quay lại trả thù hay không, ngộ nhỡ đối phương có bằng hữu gì đó, tụ tập đám đông cao thủ đối phó với mình, e rằng không địch nổi số đông đâu, hơn nữa đám hải ngoạn tán tu này đâu có ai yếu, toàn là thứ dữ cả.

Suy đi tính lại, Chu Thanh quyết định gạt chuyện này sang một bên đã, lo chuyện khác quan trọng hơn.

“Ài! Bị gì thế nhỉ? Không giống như tẩu hỏa nhập ma, chân nguyên rối loạn trong cơ thể đã được ta điều tức rồi mà, sao còn chưa chịu tỉnh?” Chu Thanh lắc đầu hết cách với Vân Hà tiên tử vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.

“Chắc không bị gì chứ! Ta đừng nên làm bừa thì tốt hơn, lỡ càng lo càng tệ thì nguy!” Vân Hà tiên tử bị cơn mưa tạt ướt toàn thân, y phục bó sát vào thân thể, để lộ từng đường cong quyến rũ, phối hợp với dung mạo như hoa như ngọc, đúng là có phần khiêu khích người khác phạm tội, chỉ có điều Chu Thanh không hề có ý niệm xấu, chỉ là lo lắng Vân Hà tiên tử có tỉnh lại được không? Dù sao thì hắn đã nhận lời giúp Vân Hà tiên tử vượt qua nghiệt duyên, giờ vô duyên vô cớ thành ra thế này, Chu Thanh ít nhiều có chút cảm giác tội lỗi.

Rắc! Trên tế đài đột nhiên có tiếng nứt vỡ khẽ vang lên.

“Ta quên béng mất chuyện này rồi!” Chu Thanh vỗ trán một cái, thì ra ma khí Hóa Huyết thần đao lưu lại trên thân xác vẫn còn chưa ép hết ra ngoài, vẫn bị nén ở đôi chân, Quỳ Thủy Tinh Anh mất đi thủy nguyên lực bổ sung, giờ đã không còn cầm cự nổi, ma khí lại tràn ngược lên tới ngực, nhất là trong không gian ảo, Quỳ Thủy Tinh Anh không hấp thu được thủy nguyên lực, sắp bị ma khí xuyên phá lan lên não, tiếng nứt vỡ vừa rồi chính là ma khí phá tung Quỳ Thủy Tinh Anh phát ra.

“Hí hí! Tưởng không có thủy nguyên lực là ta chịu thua hả?” Chu Thanh lấy ra một viên xá lợi to nhất, viên xá lợi này là của Đạt Lai Lạt Ma để lại, 3 viên xá lợi phỗng tay trên từ Càn Cơ lão đạo đều chứa công lực thâm hậu, còn 2 viên bị lão cướp lại nhỏ hơn một chút.

“Đi!” Chu Thanh vận dụng niệm lực từ Kim thân pháp tướng đánh viên xá lợi vào giữa trán thân xác. Xá lợi vốn là tinh thần niệm lực của các cao tăng lạt ma hóa thành, vô cùng tinh khiết, Đạt Lai Lạt Ma đã chuyển thế 4 lần, tinh thần niệm lực tích tụ được rất mạnh, thêm vào nguyên thần của Đạt Lai Lạt Ma dính trên xá lợi đã bị Càn Cơ lão đạo dùng Tam Vị Chân Hỏa xóa bỏ, bây giờ chỉ còn lại tinh thần bản nguyên tinh khiết nhất.


Viên xá lợi lọt thẳng vào giữa trán Chu Thanh, Chu Thanh cẩn thận dùng niệm lực từ từ hòa tan viên xá lợi, vốn tưởng phải mất một lúc lâu mới luyện hóa xong, ai ngờ viên xá lợi vừa lọt vào thân xác Chu Thanh đã tan ra, thần niệm dữ dội bắn tung tóe trong óc, may mà Chu Thanh cảnh giác, bằng không chắc chưa đợi ma khí Hóa Huyết thần đao lan tới nơi thì bộ não thân xác đã bị hủy rồi.

“Cái gì thế này? Chẳng lẽ môn công phu mình tu luyện có công năng luyện hóa nhanh chóng xá lợi của tên hòa thượng béo ú ấy? Vậy sau này ta cứ đi cướp lấy xá lợi của bọn cao tăng nâng cao công lực thôi. Dễ hấp thu như thế, đúng là so với linh đơn còn công hiệu hơn!” Chu Thanh vội vàng điều tiết niệm lực, hấp thu hết cả viên xá lợi, kim thân pháp tướng trở nên sáng rực hơn, rõ ràng đã mạnh lên bội phần.

Chu Thanh giơ ra một cánh tay khổng lồ phất một cái, một đóa hoa sen vàng mờ mờ ảo ảo hiện ra, nhanh chóng thành hình, chính là sau khi Chu Thanh hấp thu được công lực từ viên xá lợi, món binh khí hoa sen bị kích nổ giờ được tái tạo. Tên Đạt Lai Lạt Ma kia dù sao cũng là cao thủ Phản Hư luyện được La hán kim thân, tinh thần niệm lực tích tụ trong viên xá lợi đương nhiên không hề nhỏ.

Uỳnh! Niệm lực trong thân xác xung kích ép ma khí Hóa Huyết thần đao ra ngoài. Ma khí tuy mạnh mẽ nhưng đâu thể chống lại bản nguyên niệm lực tích cóp mấy đời từ viên xá lợi, trong chốc lát đã bị ép hết ra ngoài, hóa thành một quả cầu nhỏ đỏ sẫm xoay tròn trên đỉnh đầu Chu Thanh.

Chu Thanh tiện tay ném quả cầu ma khí vào một góc, dùng phù lục phong ấn nó, không thể bỏ đi uổng phí, ma khí này sau này đối địch có thể phải dùng đến, dùng luyện pháp khí ma đạo cũng là vật liệu tốt.

Giải trừ xong mối hỏa tiềm ẩn trong thân xác, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm, như một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa cẩn thận từng ly từng tí dùng chân nguyên niệm lực nối lại kinh mạch bị đứt, nội tạng bị phá nát cũng phục hồi nhanh chóng, dưới công hiệu tái sinh của Quỳ Thủy Tinh Anh, mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, cho dù là vậy cũng phải hao phí không ít thời gian, đợi khi trị thương xong xuôi đã mấy canh giờ trôi qua rồi.

Thân xác hoàn toàn tu sửa xong, Chu Thanh mở miệng phun ra một ngụm lửa vàng chóe, nhiệt độ ngọn lửa không cao lắm, bao quanh lấy thân xác xoay tròn, cuối cùng hóa thành từng tia sáng vàng lấp lánh chui vào lỗ chân lông trên làn da, đánh vào Quỳ Thủy Tinh Anh trong cơ thể.

Quỳ Thủy Tinh Anh dai cứng thế mà lại bị tia sáng vàng đánh tan, hóa thành vô số giọt nước long lanh tản ra mỗi một góc trong cơ thể, hòa tan vào từng tế bào.

Phừng! Thân xác Chu Thanh bốc lên ngọn lửa vàng óng ả cao hơn thước, ngọn lửa tinh luyện nguyên thần trong thể xác, kết hợp Quỳ Thủy Tinh Anh bị đánh tan vào trong tế bào, mùi cháy khét tỏa khắp không gian ảo, chính là ngọn lửa vàng chóe đốt cháy tạp chất trong thân xác, chỉ lưu lại máu thịt thuần khiết và Quỳ Thủy Tinh Anh kết hợp hoàn mỹ với nhau.

Vì nghĩ rằng thân xác của mình quá yếu đuối, Chu Thanh lại dùng cách tế luyện pháp bảo tế luyện thân xác một lần, dùng niệm lực thần thông hấp thu từ viên xá lợi kết hợp Quỳ Thủy Tinh Anh vào thân xác, từ nay về sau, thân xác Chu Thanh đã có đặc tính của Quỳ Thủy Tinh Anh.

Ngũ hành nguyên lực có rất nhiều loại, hỏa nguyên lực chia làm Nam Minh Ly Hỏa, Tam Vị Chân Hỏa, Thái Dương Chân Hỏa, Tinh Thần Chân Hỏa, Âm hỏa trong lòng đất, Thiên Hỏa, Nghiệp Hỏa… Thủy nguyên lực cũng vậy, có Quỳ Thủy Tinh Anh, Thiên Nhất Chân Thủy, Huyền Âm Chân Thủy… Các loại năng lượng đều có tác dụng khác nhau, không thể so sánh ai mạnh ai yếu, ví dụ như Quỳ Thủy Tinh Anh có tác dụng trị thương hồi sinh, Thiên Nhất Chân Thủy vô cùng dẻo dai, chính là vật liệu tốt để luyện pháp khí phòng vệ, Huyền Âm Chân Thủy lạnh cắt da cắt thịt, có thể dùng chế tạo thành phi kiếm tấn công kẻ địch.

Thật ra thân xác của Chu Thanh đã mạnh hơn gấp nhiều lần các tu đạo sĩ bình thường rồi, nhưng vật tham chiếu của hắn lại là Kim thân pháp tướng, so sánh ra đương nhiên là thân xác yếu hơn, bây giờ được Chu Thanh tế luyện lại, thân xác đã có công năng tự hồi phục, chỉ cần đứng ở nơi có thủy nguyên lực dồi dào, mỗi một tế bào của thân xác này sẽ không ngừng hấp thu thủy nguyên lực tự bổ sung, cho dù là bị trọng thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục, có thể nói là một cơ thể biến thái.

Cũng chỉ có Chu Thanh sở hữu niệm lực mạnh mẽ mới có thể đánh tan Quỳ Thủy Tinh Anh kết hợp với tế bào trong cơ thể, đổi lại là bất kì người tu đạo nào khác, e rằng có lòng không có sức với việc này rồi, họ không giống như Chu Thanh có Kim thân pháp tướng, thân xác mà hư mất chỉ còn cách đoạt xác người khác như kiểu Càn Cơ lão đạo, bởi vậy không đến bước đường cùng không ai dám đem thân xác của mình ra làm vật thí nghiệm cả.

“Ài! Vị tiên tử này còn chưa tỉnh, ta đâu còn tâm trạng nào đi trả thù chứ. Chi bằng ta làm phước một lần vậy, dù sao thì xá lợi cũng là cướp được từ tay lão già Càn Cơ ấy, coi như mình đâu có làm ăn thua lỗ!” Chu Thanh thấy mình tu sửa thân xác phí hết mấy canh giờ, thế mà Vân Hà tiên tử vẫn còn chưa hồi tỉnh, trong lòng nôn nao.

Phất tay một cái, kim thân pháp tướng hóa thành một luồng sáng vàng chui vào sau óc thân xác, Chu Thanh thử hoạt động cơ thể vừa mới cải tạo nâng cấp, thủy nguyên lực dồi dào chuyển động qua lại trong kinh mạch thật là sảng khoái, cứ như có một đôi tay mềm mại đang xoa bóp toàn thân vậy, thoải mái vô cùng!

Hai tay cùng lúc vung vẫy, luồng khí nóng lan ra, trong chớp mắt đã sấy khô y phục trên người Vân Hà tiên tử, tuy Chu Thanh tâm trí kiên định, không bị nữ sắc mê hoặc, nhưng cứ để mặc thế này cũng cảm thấy không ổn lắm.

Hơ! Cơ thể Vân Hà tiên tử khẽ run lên, từ từ hồi tỉnh. Chu Thanh mừng rơn, thì ra nhiệt lượng mình tung ra có hiệu quả này, sớm biết làm vậy có thể hồi tỉnh cho Vân Hà tiên tử thì đã làm ngay từ đầu rồi.

“Ơ? Ngài là ai? Còn ta lại là ai?” Vân Hà tiên tử mở mắt ra thấy ngay Chu Thanh ngay bên cạnh, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, tuy không quen biết Chu Thanh nhưng nàng cũng không hoảng sợ, chỉ vì khí tức lan tỏa trên người Chu Thanh rất hiền hòa êm dịu.

“Gì thế? Chơi trò mất trí nhớ vào lúc này à? Ông trời muốn chơi mình chắc?” Chu Thanh nghe Vân Hà tiên tử đột nhiên hỏi câu đó, khóc cười không được, không nhận ra hắn thì không sao, còn quên luôn cả mình là ai thì rắc rối to đấy!

Thấy Chu Thanh không trả lời, Vân Hà tiên tử tối sầm mặt lại, đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, đột nhiên đầu óc lại choáng váng. Chu Thanh vội chỉ tay phong bế huyệt đạo cho Vân Hà tiên tử ngủ thiếp đi.

“Đây không phải là nghiệt duyên gì đó chứ? Ông trời muốn chơi ta à, ta không để ông như ý đâu!” Chu Thanh hậm hực nghiến răng, cái gì mà nhân quả luân hồi, nghiệt duyên trời định, những người tu đạo khác vô cùng coi trọng, Chu Thanh lại không thèm quan tâm, Chu Thanh chỉ tin vào sức mạnh bản thân, chỉ cần có sức mạnh đủ lớn, tất nhiên có thể siêu thoát tam giới lục đạo, âm dương ngũ hành!


“Lục đạo luân hồi! Nghịch chuyển nguyên thần!”

“Hôm nay ta phải lấy lại tam thế nghiệt duyên của nàng từ Lục đạo luân hồi về, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ bị mất đi, ta vẫn có cách lấy lại nó.”

Chu Thanh hét to một tiếng, thân xác vẫn còn chưa khởi động xong, kim thân pháp tướng lại hiện ra, Chu Thanh tóm lấy 2 viên xá lợi còn lại, dùng sức nghiền nát xong đem toàn bộ niệm lực bản nguyên truyền vào giữa trán Vân Hà tiên tử.

Chu Thanh tạo thủ ấn liên tục, 8 cánh tay của kim thân pháp tướng múa vung vút liên hồi, vẽ thành 12 đạo phù lục kì dị trên không trung, số phù lục không phải màu vàng chóe như lúc nãy, mà có màu đỏ tươi như máu, 12 đạo phù lục màu máu xoay tròn trên không trung, từ từ kết hợp lại, cứ 2 phù lục thành một tổ, mở ra 6 cái lỗ đen ngòm to bằng miệng xô đựng nước.

Những cái lỗ đen này sâu hun húc, tối tăm như mực, Chu Thanh mở to thiên nhãn cũng không thể nhìn rõ tình hình trong đó, chỉ là miệng lỗ đen vang vọng ra tiếng gào thét thảm thiết, tiếng hú ghê rợn của các oan hồn, tiếng hí vang của trâu ngựa động vật, âm thanh lảnh lót như chim gáy, tiếng khóc của trẻ nhỏ, âm thanh mỗi một lỗ đen phát ra đều khác nhau, chỉ là những âm thanh này pha lẫn hỗn tạp vào nhau làm cho người ta sởn tóc gáy.

Thì ra Chu Thanh đã bất chấp hậu quả dùng pháp lực thần thông điều khiển Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận mở ra Lục đạo luân hồi!

Tong! Một luồng sáng vàng bay ra khỏi cơ thể Vân Hà tiên tử, phóng về phía 6 cái lỗ đen ngòm, dừng lại ở miệng lỗ một hồi, luồng sáng vàng đột nhiên chui tọt vào một cái lỗ đen. Chu Thanh thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, 8 cánh tay vẫn liên tục tạo thủ ấn.

Một lúc sau, lỗ đen mà luồng sáng vàng chui vào bị méo mó một chập, Chu Thanh vội phất tay một cái, một cánh tay khổng lồ của Kim thân pháp tướng thò thẳng vào cái lỗ đen ngòm đó.

Chu Thanh mò mẫm trong lỗ đen hồi lâu, khi rút tay ra, bàn tay to bè đã cầm thêm một vật thể nhầy nhụa, chính là kí ức của Vân Hà tiên tử. Nhìn thấy vật thể đó, Chu Thanh thở phào, phất tay một cái, 12 đạo phù lục màu máu biến mất vào cõi hư vô, 6 cái lỗ đen cũng từ từ khép lại.

“To gan!” Đột nhiên một tiếng quát như tiếng sấm vọng ra từ cái lỗ đen Chu Thanh vừa rút tay ra, tiếng quát dữ dội đến mức chấn động cả bầu không gian ảo của Chu Thanh, toàn bộ không gian bị lung lay một chập.

Rắc! Tế đài làm bài ngọc thạch đặt ở chính giữa không gian bị nứt mấy đường rãnh dài hơn thước, Chu Thanh thất kinh hồn vía, vội vận chuyển chân nguyên trấn áp không gian tiếp tục lung lay, mở miệng phun ra một ngụm Tam Vị Chân Hỏa, miễn cưỡng tu sửa vết nứt trên tế đài ngọc thạch.

Chính vào lúc này, 5 cái lỗ đen đã hoàn toàn khép chặt cùng với phù lục màu máu biến mất, không hề để lại dấu vết, duy chỉ có cái lỗ đen ngòm Chu Thanh vừa thò tay vào lôi ra món đồ không những không khép lại mà còn mở to ra hơn.

Nguồn áp lực vô hình khủng khiếp tỏa ra từ lỗ đen, ngay cả kim thân pháp tướng cũng bị chao đảo, tế đài ngọc thạch bị nổ tan tành, ngọc thạch hóa thành bụi mù tung bay tứ phía.

Mất đi linh khí từ tế đài ngọc thạch duy trì, cả bầu không gian ảo phát ra tiếng Rắc! Rắc! liên tục, có dấu hiệu sắp sụp đổ.

“Rết thiết bối! Đi!” Chu Thanh phản ứng mau lẹ, tập trung tinh thần quan sát cái lỗ đen luân hồi còn lúc càng mở to, 12 con rết thiết bối tự động bay ra bố thành một trận pháp giữ cân bằng linh khí, tạm thời chống đỡ giữ cân bằng cho không gian ảo.

“Tên nào dám to gan xông vào Lục đạo luân hồi?” Lại một tiếng gầm rung chuyển không gian phát ra từ lỗ đen, lúc này lỗ đen đã phình to đến 3 trượng, cuối cùng mới chịu dừng lại, trong bóng tối hun húc ẩn hiện một bóng người cao lớn.

Bóng người này cầm trên tay một cây 3 chĩa đen sì, cơ thể cao hơn 2 trượng, trên đầu mọc 2 chiếc sừng trâu to bè, Chu Thanh từ từ nhìn rõ bóng người hiện ra, tên khổng lồ này là con quái vật đầu trâu thân người, tiếng gầm dữ tợn vừa rồi được phát ra từ miệng con quái vật đầu trâu này.

Thấy con quái vật đầu trâu sắp chui ra khỏi lỗ đen, Chu Thanh không hề do dự, cố sức chịu đựng áp lực dữ dội ập tới, một cây roi vàng xuất hiện trên không trung, nhắm cái bóng cao lớn quất thẳng, cây roi vàng kia chính là Roi Đả Thần!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.