Phật Bài Cải Mệnh

Chương 5:




Tôi cho rằng cô ấy vừa mới ngủ dậy, phát hiện thấy tiền trong ngăn kéo không còn nữa, định tìm tôi để hỏi tội, nào ngờ không phải vậy.
Vừa về đến dưới tiểu khu, Tiểu Văn đã vui vẻ chạy tới kéo lấy cánh tay tôi, nhất quyết đưa tôi đến bãi đổ xe phía sau tiểu khu.
Tôi rất mơ hồ, không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, mãi cho đến khi đi tới bãi đổ xe, tôi mới phát hiện thấy có một chiếc ô tô nhỏ màu đỏ đang đậu ở đó.
Tiểu Văn kéo cửa xe, bảo tôi ngồi vào trong ghế lái.
Tôi giật mình kinh ngạc: “Đây là xe của ai vậy?”
“Của anh đấy!” Tiểu Văn nháy mắt với tôi cười toe toét, thế nhưng nụ cười này lại có chút kì lạ.
Cô ấy nói, thấy tôi gần đây làm việc vất vả, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn giúp tôi tìm một chiếc xe để đi lại, vừa hay tình cờ gặp một cửa hàng đang bốc thăm trúng thưởng.
Tiểu Văn nhất thời phấn khởi, quyết định bước vào thử vận may.
Chiếc xe này là do cô ấy dùng hai mươi tệ mua một tấm phiếu bốc thăm trúng thưởng đổi được.
Lúc đăng ký chủ xe cũng là tên của tôi, khi đó tôi liền cảm thấy choáng ngợp.
Tôi luôn mơ ước có một chiếc xe của riêng mình, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng nó sẽ bước vào cuộc đời tôi theo một cách kì lạ như vậy.
Tôi nhìn vào chiếc xe kì quái đó đột nhiên cảm thấy vô cùng căm phẫn, trong lòng tôi bắt đầu nảy sinh ra một loại kích động không kiềm chế nổi, muốn đập vỡ nó.
Tôi có suy nghĩ như vậy, cũng đã thật sự làm như vậy.
Sau khi về nhà, tôi như phát điên muốn lục tung cả thế giới lên để tìm cho ra mấy cái cờ lê, mỏ lết các kiểu.
“Anh làm gì vậy?”
Tiểu Văn bị dáng vẻ của tôi doạ cho sợ hãi, đột nhiên dang hai tay ra chặn ngay cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi nói: “Em không biết lý do vì sao anh muốn đập chiếc xe đó, em chỉ muốn nói với anh, em có thai rồi, lẽ nào sau này anh định vác chiếc xe điện đưa em tới phòng sinh sao?”
“Em…”
Tôi bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiểu Văn, trầm mặc hồi lâu, cơn giận trong lòng cũng dần dần dịu bớt, tôi quăng bỏ cờ lê trong tay, nhào tới ôm chặt lấy Tiểu Văn, khóc như một đứa trẻ.
Tôi không biết nên hình dung tâm trạng của bản thân lúc này thế nào, có lẽ là bởi vì tôi sắp được làm bố rồi.
Bây giờ tôi càng cần nhiều tiền hơn.
Vì để có đủ tiền mua sữa cho con, tôi chỉ có thể nỗ lực làm việc nhiều hơn, ép bản thân không nghĩ về chuyện phật bài kia nữa.
Thấy tôi suốt ngày đi sớm về khuya, nét mặt tiều tuỵ hốc hác thấy rõ, Tiểu Văn cũng trở nên hiểu chuyện hơn không ít.
Lúc ngủ, cô ấy ở phía sau ôm chặt lấy eo tôi, nhỏ giọng an ủi: “Lâm Viễn, vất vả cho anh rồi, em tin rằng đứa nhỏ ra đời nhất định có thể mang lại vận may cho chúng ta.”
“Ừm” Tôi nặng nề gật đầu, vòng tay ôm lấy eo cô ấy, nghĩ về cảnh tượng sau khi đứa trẻ ra đời.
Nửa tháng sau, tôi cùng Tiểu Văn đến bệnh viện khám thai.
Vốn tưởng rằng chỉ cần đi theo quy trình, nào ngờ khám thai xong bác sĩ lại bày ra vẻ mặt hơi kì lạ nói với tôi, trong bụng của vợ tôi có hai bào thai, một lớn một nhỏ.
Khi đó tôi vẫn còn rất vui mừng, lẽ nào là thai song sinh?
Kết quả câu kế tiếp của bác sĩ khiến tôi không còn cười nổi được nữa: “Ý tôi là, trong bụng của vợ anh có hai bào thai, một cái đã hơn ba tháng rồi, cái còn lại thì vừa mới thành hình thôi.”
Tôi nhất thời ngẩn ra.
Mặc dù tôi chưa từng học y, nhưng nhận thức cơ bản nhất vẫn phải có, một người phụ nữ mang thai đôi không thể nào có thể cách nhau hai ba tháng được.
Trừ phi…một trong hai bào thai đó có một cái không phải là thụ thai tự nhiên mà có.
Tôi lập tức nghĩ đến thứ kia, toàn thân bắt đầu run lên.
Bác sĩ cũng rất bối rối, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đến co rúm của tôi thì vội nói: “Trước hết anh khoan nóng vội đã, như vậy đi, cứ để thai phụ ở lại đây, qua vài ngày chúng ta lại làm kiểm tra lại lần nữa?”
Tôi gật đầu một cách máy móc, xoay người đưa Tiểu Văn đến phòng bệnh.
Lúc này cô ấy vẫn chưa biết kết quả kiểm tra, nét mặt hạnh phúc tựa vào giường, hai tay sờ lên bụng, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Tôi lại hận không thể quỳ xuống trước cái bụng đã hơi nhô ra của cô ấy, dập đầu xin tha thứ.
Ban đêm, Tiểu Văn ở lại bệnh viện, tôi ôm theo tâm trạng nặng nề quay trở về nhà một chuyến.
Bởi vì tâm tình có chút phức tạp, tôi đã uống rượu, tôi mượn hơi men điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà, la hét như một kẻ tâm thần vậy, cứ thế lăn qua lăn lại cho đến khi mất hết sức lực, tôi mới nằm bò trên sàn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong cơn say mềm, nhìn thấy đống lộn xộn trên sàn nhà, tôi không khỏi cười khổ.
Trong cơn điên cuồng tối qua, tivi đã bị tôi đập thủng một lỗ, màn hình vỡ nát, để lộ ra mấy sợi dây điện, toàn bộ đều rơi cả ra ngoài.
Vì để ngăn không bị điện giật, tôi chỉ có thể chạy ra ngoài tắt cầu dao.
Chính hành động vô tình này đã khiến tôi tìm thấy nguyên do cho sự đau khổ của mình.
Tôi kéo cửa hộp điện ra, đột nhiên bên trong lại rơi xuống một tấm thẻ bài. Chính là phật bài bị tôi chính tay vứt bỏ kia.
Nhìn thấy tấm phật bài vỡ dưới chân, tôi nhảy dựng như bị điện giật, kinh hãi ngồi bệt xuống đất, hai tay chống lên sàn, điên cuồng di chuyển mông lùi về phía sau.
Sợ hãi một trận, đột nhiên tôi bắt đầu bình tĩnh lại, tôi đánh bạo nhặt tấm phật bài đó lên nhìn, càng nhìn càng thấy kì quặc.
Không biết vì nguyên do gì, vết nứt trên phật bài đã liền lại rồi.
Vết nứt được gắn lại trên phật bài, rõ ràng là do người làm.
Là ai đã làm chứ?
Suy nghĩ rất lâu, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một cái tên – Vương Cương.
Ngoại trừ Vương Cương, tôi không nghĩ ra còn có người nào khác có thể làm ra loại chuyện này.
Nhưng tại sao cậu ta lại thay tôi sửa lại phật bài? Lại còn lén lút đặt nó vào trong hộp điện của nhà tôi?
Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu, thúc giục tôi cầm tấm phật bài đó lên, sắc mặt tôi tái nhợt vội vã chạy đến nơi ở của Vương Cương.
Gõ cửa cả nửa ngày trời cũng không có ai lên tiếng.
Tôi không biết tên này thật sự không có nhà hay là cố ý muốn trốn tôi, tôi lập tức giở thói ngang ngược, ngồi xổm ở trước cửa nhà cậu ta.
Đợi một lúc, cửa thang máy đột nhiên mở ra, nhưng người bước ra là một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, tay cầm chìa khoá nghi hoặc nhìn tôi hỏi: “Cậu nhóc, sao cậu lại ngồi trước cửa nhà con trai tôi?”
“Vương Cương đâu? Cậu ấy có nhà không?” Tôi lập tức ngồi dậy hỏi.
“Con trai tôi không có nhà, nó nói tạm thời có việc phải đi ra ngoài một chuyến, vì thế nên tôi mới đến trông nhà thay nó đây.” Ông lão đáp.
Tôi ‘ồ’ một tiếng, trong lòng đắng chát, lắc đầu nói không sao, lúc tôi định quay người trở về, kết quả ông lão ấy lại đột nhiên gọi tôi lại, mặt mày khó hiểu chỉ vào tấm phật bài trong tay tôi nói: “Cái này không phải là đồ của con trai tôi sao? Sao lại ở trong tay cậu?”
Hả?
Trái tim tôi nhất thời rơi ‘bộp’ một cái, tôi quay đầu lại, trợn tròn mắt nói: “Tấm phật bài này…con trai chú từng thỉnh rồi?”
“Phải đó, tấm phật bài này vẫn luôn được con trai tôi đặt trong phòng khách, đã hai năm nay rồi, làm sao bây giờ lại ở trong tay cậu?”
Những gì ông lão nói tiếp sau đây, khiến tôi không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Ông ấy nói, phật bài này là vào hai năm trước do Vương Cương thỉnh từ nước ngoài về.
Lúc đầu ông lão không thích vật này, cứ luôn khuyên Vương Cương bỏ nó đi, thế nhưng Vương Cương nhất quyết không nghe, còn mắng ông lão hồ đồ, nói đây là vật có thể phù hộ cậu ta phát tài.
Sau đó, Vương Cương đã đem phật bài vào nhà thờ cúng, ngày ngày thắp hương sớm tối.
Ông lão thấy con trai không nghe lời, cũng đành chiều theo ý cậu ta.
Cho tới vài tháng trước, ông lão tình cờ lên thành phố thăm con trai, phát hiện thấy tấm phật bài vốn được con mình thờ cúng trong nhà nay đã biến mất, ông bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vương Cương ấp a ấp úng, chỉ nói là bản thân chơi chán rồi nên đã vứt nó đi.
“Khi đó tôi cảm thấy rất khó hiểu, thứ mà nó đã cung phụng suốt hai năm qua, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nào ngờ bây giờ lại ở trong tay cậu.”
Ông lão này tự lẩm bẩm suy đoán nửa ngày trời, thế nhưng mỗi một từ tôi đều nghe rõ ràng bên tai, chẳng khác nào tiếng sét dội thẳng vào tai vậy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, nhớ lại hai năm trước, Vương Cương còn tệ hơn tôi bây giờ, vẫn luôn dựa vào việc vay tiền để sống qua ngày.
Chưa qua bao lâu, cậu ta dựa vào thứ gì để xoay chuyển vận mệnh của mình?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là dựa vào tấm phật bài cải mệnh này đây.
Những năm qua, cậu ta dựa vào việc cầu phật bài không biết đã kiếm ra được bao nhiêu món tiền bất chính.
Đáng tiếc, vận may đã vay mượn cuối cùng cũng phải hoàn trả, Vương Cương không muốn tự mình trả, cho nên tìm tới kẻ đang gặp vận xui là tôi đây.
Tôi có lý do tuyệt đối để tin rằng, tên khốn này đã đem phật bài mà mình từng sử dụng, chuyển qua cho tôi.
Thông qua nghi thức ‘nhập hồn’, Vương Cương đã mang món nợ mà đáng ra hắn phải gánh chuyển hết lên người tôi.
Nghĩ đến những điều này, nắm đấm mà tôi giấu ở sau lưng đã bị siết chặt đến nổi cả gân xanh.
Nhưng cuối cùng, tôi đã dằn cơn giận trong lòng xuống, âm thầm nung nấu một kế hoạch trả thù.
Tôi châm thuốc, dùng toàn bộ sức kiềm chế mà mình có được nặn ra một nụ cười với ông lão: “Chú, cháu với Cương Tử là bạn tốt, có thể để cháu vào trong nhà ngồi một lát không?”
Ông lão rõ ràng không hiểu hết chuyện bên trong, bèn nhiệt tình mời tôi vào nhà.
Sau khi ngồi xuống, tôi mượn cớ bắt chuyện với ông ấy, cố ý gợi chủ đề nói về Vương Cương: “Phải rồi chú, cháu và Vương Cương đều sinh năm 1987, cháu sinh ngày 28 tháng 6, còn cậu ấy hình như lớn hơn cháu hai tháng, đúng không?”
Ông lão cười hì hì lắc đầu nói: “Không đúng, nó sinh vào tháng 7, nhỏ hơn cháu vài ngày cơ…”
Cứ như vậy, tôi dần dần moi ra được sinh thần bát tự của Vương Cương.
Trước lúc rời đi, tôi viện cớ mắc tiểu, muốn mượn nhà vệ sinh dùng một chút.
Vào nhà vệ sinh, tôi tiện tay lấy đi dao cạo râu của Vương Cương, sau đó rời đi trước ánh mắt ngơ ngác không biết gì của ông lão.
Tôi đi đến một nơi không người, trước tiên tìm một tờ giấy viết sinh thần bát tự của Vương Cương vào, kế đến tôi dùng tăm bông cẩn thận lấy phần râu bên trong dao cạo ra, để vào cùng một chỗ với sinh thần bát tự của cậu ta, sau đó đốt đi.
Đây là cách thức ‘nhập hồn’ vào phật bài, do đích thân Vương Cương đã dạy cho tôi.
Vì con của mình, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.
Hoàn thành tất cả các bước ‘nhập hồn’, tôi quay trở lại nhét tấm phật bài vào hộp điện nhà Vương Cương.
Gieo nhân nào gặt quả nấy!
Sau khi xong việc, tôi lòng đầy thấp thỏm, bắt taxi quay về bệnh viện với Tiểu Văn.
Bước vào bệnh viện, vị bác sĩ phụ trách khám thai cho Tiểu Văn đang sốt ruột chờ tôi.
Nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức vội vã chạy tới, mặt đầy ái ngại nhìn tôi nói: “Anh Lâm, thật ngại quá, hôm qua thiết bị khám thai có vấn đề, chiều nay tôi vừa kiểm tra lại cho vợ anh, trong bụng cô ấy chỉ có một bào thai, rất bình thường.”
Tôi như trút được gánh nặng, xoay lưng lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ cần đứa nhỏ khoẻ mạnh là được…”
Tất cả đều kết thúc rồi.
Mấy ngày sau, tôi nhìn thấy một bản tin về Vương Cương trên ti vi.
Mỉa mai thay, tên đó ngoại trừ mê mẩn phật bài, còn mê tín tin vào phong thuỷ nữa, hắn ở trong căn nhà nhỏ của mình xây nên một ao cá phong thuỷ.
Hôm xảy ra chuyện, Vương Cương đang cho cá ăn thì bị trượt chân, không cẩn thận ngã vào ao cá, sau đó thì không thể đứng dậy được nữa.
Lúc thấy được tin này trên ti vi, tôi đã ngồi một mình thất thần rất lâu.
Chỉ có thể nói là ác giả ác báo, sau chuyện đó cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường.
Chứng đa nghi của Tiểu Văn cũng được cải thiện rất lớn, không còn cả ngày nghi thần nghi quỷ, cũng không còn lo lắng việc tôi tiếp xúc với người khác giới nữa, tính tình cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Bảy tháng sau, con của chúng tôi thuận lợi ra đời.
Là một bé trai, nặng ba kí tư.
Tôi vô cùng vui mừng, đợi đến hôm đầy tháng tôi đặc biệt mời tất cả đồng nghiệp của mình đến, quyết định chung vui một bữa ra trò.
Lúc đang uống vui vẻ, Tiểu Văn không biết lấy từ đâu ra một cái máy ảnh, nói muốn chụp cho đứa nhỏ thêm nhiều hình ảnh nữa, lưu làm kỉ niệm sau này.
Tôi cười hì hì đồng ý.
Cuộc sống càng lúc càng mỹ mãn, lúc rảnh rỗi không có gì làm, tôi thường sẽ lấy những bức ảnh đó ra, hồi tưởng lại cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt lúc con trai tôi đầy tháng.
Có điều xem tới xem lui tôi bắt đầu đổ mồ hôi đầy trán, con trai của tôi, sao lại giống hệt bức tượng đứa trẻ trên tấm phật bài thế này?
(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.